Đang Ngồi Tàu Điện Ngầm Thì Kết Nối Nhầm Bluetooth

Chương 4: “Chuyến bay thao thức”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Amelie.Vo

Về đến nhà tôi liền đi tắm.

Một đứa con gái thoa kem dưỡng thể “bữa có bữa không” như tôi, hôm nay rốt cuộc cũng lôi lọ kem vị bạch trà – đang nằm phía dưới lọ tẩy tế bào chết, đem cất nó ở một vị trí cao ngang tầm mắt, để tự nhắc nhở bản thân thời thời khắc khắc đều phải nhớ thoa kem.

Vừa ngoáy tai bằng tăm bông vừa trở về phòng ngủ, tôi cầm lấy điện thoại di động ở cuối giường, phát hiện “Lục” gửi một tin nhắn cho tôi.

Đó là một bức ảnh chụp cảnh đêm. Những điểm sáng ở bờ đối diện phản chiếu trên mặt nước, trông lấp lánh như một dải ngân hà.

Tôi như mấy cậu choai choai bộp chộp, lập tức phóng to bức hình lên để nghiên cứu kỹ lưỡng từng chi tiết. Sau khi xác định đây là bờ hồ Tây Lâm, tôi mới lưu vào album ảnh rồi gõ chữ: “Anh tan làm rồi à?”

Anh: “Ừm.”

Tôi hỏi: “Không ngồi tàu điện về sao?”

Anh: “Muốn đi bộ một chút.”

Tôi nói: “Để cho tiêu cơm hả?”

Anh bảo: “Anh còn đang đói đây này.”

Tôi: “Anh chưa ăn tối sao?”

Anh: “Không kịp ăn.”

Tôi trơ mắt nhìn chính mình gõ ra một dòng tin nhắn đầy bốc đồng: “Để em mời anh ăn khuya nhé.”

Vào khoảnh khắc này, tôi thật sự không thể hiểu được mình đang nói đùa hay đề nghị nghiêm túc nữa.

Phản ứng của anh nằm trong dự liệu của tôi: “Vào giờ này sao?”

Tôi chột dạ tiếp lời: “Không được à?”

“Lục” bảo: “Đã trễ rồi.”

Nghiêng đầu nhìn bóng phản chiếu của mình đang đắp mặt nạ trong gương lớn, tôi bỗng tỉnh táo hẳn: “Ừa, em cũng lỡ tẩy trang mất rồi.”

Anh vẫn đang nhập tin nhắn: “Ngày mai anh mời em ăn trưa được không?”

Tim tôi tự dưng đập nhanh hơn hẳn. Lời mời bất ngờ này khiến tôi trở tay không kịp. Tôi nhíu mày: “Hửm?”

Anh sao chép y chang câu hỏi bên trên của tôi: “Không được à?”

Vâng, là lỗi của tôi. Là tôi đầu têu làm tấm gương xấu, lại không biết lấp liếm lỗi lầm một cách ổn thỏa: “Được thì cũng được thôi…”

Anh như tiên liệu được việc tôi trở mặt: “Nhưng mà?”

Chiếc mặt nạ dưỡng ẩm bị lệch đi vì cười: “Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”

Anh chuyển tiếp tin nhắn tôi mời anh ăn khuya để trả lời lại: “Cho nên đây là?”

Tôi nằm lên giường thừa nhận thất bại, vội vàng biện minh: “Khảo nghiệm thôi.”

Anh gửi một chiếc meme [1] hình chú mèo giơ hai chân theo tư thế “Em đầu hàng! Em đầu hàng!”, rồi làm bộ nghe lời, hỏi: “Vậy anh đã thông qua khảo nghiệm chưa?”

Tôi gỡ bỏ lớp mặt nạ dưỡng – sớm đã không còn ra hình thù gì nữa: “Ừm.”


Anh lại hỏi: “Em từ chối cũng không sao đâu…”

Nhưng tôi lại khăng khăng: “Em đi được.”

Trạng thái “đang soạn tin” của “Lục” ngừng trong giây lát, dường như đang tiêu hoá con người “nắng mưa thất thường”, “nhìn vậy mà không phải vậy” đầy mâu thuẫn của tôi.

Anh tiếp tục nói: “Để anh xem nên đi đâu.”

Anh hỏi: “Em thích ăn gì?”

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi trích dẫn lại tin nhắn anh mời tôi đi ăn trưa, rồi làm ra vẻ cảnh giác: “Đây không phải là khảo nghiệm anh đặt ra cho em chứ?”

Anh lắc đầu: “Không phải, đây là khảo nghiệm thứ hai em dành cho anh mới đúng.”

Vẫn là anh: “Cám ơn em đã đồng ý nhé.”

Tôi cầm điện thoại che đi khuôn mặt mình, cảm thấy vui như mở cờ trong bụng.

Trò chuyện thêm vài câu thì “Lục” nói: anh đã về tới nhà. Tôi nhìn đồng hồ, đã qua 12 giờ đêm, bèn bảo anh cứ bận việc của mình, những chuyện khác ngày mai lại tính tiếp. Sau khi trao nhau vài lời chúc ngủ ngon, tôi tự dưng nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, bèn ngập ngừng trong giao diện khung trò chuyện: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Anh trả lời: “27.”

Tôi: “Ok.”

Anh thắc mắc: “Sao tự nhiên lại hỏi tuổi vậy?”

Tôi: “Để suy nghĩ xem ngày mai cần sửa soạn bản thân như thế nào.”

Anh lại gửi cái meme chú mèo đầu hàng.

Tôi phát hiện, mỗi lần cái tên “đáng ghét” này gửi meme chú mèo đầu hàng, khả năng cao là anh đang ngồi cười, giống như một thẻ tab được ghim sẵn trong trình duyệt web vậy.

Cần phải đi ngủ rồi mà tôi không cách nào tịnh tâm được. Thế là tôi liền nằm hồi tưởng lại một ngày trò chuyện với “Lục”, đọc hết một lượt tin nhắn xong cũng đã hơn một giờ sáng. Sau một hồi ngáp sái quai hàm, tôi phát hiện anh vừa chia sẻ một liên kết trên “khoảnh khắc”.

Lại là một bài hát, tên gọi: “Chuyến bay thao thức”.

Tôi cười tít mắt xem thử lời bài hát, rồi cứ như vậy phát đi phát lại bài hát không biết bao nhiêu lần.

Ngày hôm sau, tôi lôi từ trong tủ ra mười bộ quần áo. Tôi thử tới thử lui từng bộ một nhưng không có cái nào vừa ý. Tôi thật sự không có nhiều lựa chọn, chỉ có thể mặc một chiếc váy mà bản thân cảm thấy tạm chấp nhận được. Trước khi hối hả bắt tàu điện, tôi đi tới tiệm cắt tóc ở ngay đầu khu phố, nhờ anh thợ đẹp trai uốn giả mái tóc này.

Sau hơn một tiếng đồng hồ ngồi mơ màng và mất tập trung trong công ty, buổi trưa tôi cũng đến chỗ hẹn đúng giờ.

Địa điểm hẹn nằm ở một khu trung tâm mua sắm gần công ty tôi. Cổng số 1. Tôi đi bộ đến đó. Thời gian không quá eo hẹp nên tôi không đi quá nhanh, nhưng tim lại đập dồn dập như đánh trống ngực.

Tôi vất vả điều hòa hơi thở.

Hôm nay là thứ sáu, trời nắng đẹp. Tuy vẫn là ngày đi làm, nhưng trung tâm thương mại gần chỗ chúng tôi chưa bao giờ nhàn rỗi. Mọi lối ra vào luôn trong tình trạng đông như trẩy hội.

Băng qua vỉa hè, tôi tấp vào lề đường và dừng lại, sau đó cúi đầu gửi cho “Lục” một tin nhắn: “Em tới rồi.”

Lần cuối anh gửi tin cho tôi là cách đây mười phút: “Anh bắt đầu đi nhé!”

Tức thì, tin nhắn của cả hai chúng tôi bỗng hiển thị cùng lúc trong khung trò chuyện.

Tôi hỏi: “Anh mặc đồ như thế nào?”

Anh nhắn: “Anh đang đứng trước cửa.”

Anh trả lời: “Áo màu trắng.”

Tôi bước về phía bên kia, cố gắng nhận diện mỗi một người đàn ông mặc áo trắng đi ra đi vào ngay cổng chính. Dù vậy, ắt hẳn “Lục” vẫn đang đứng yên tại chỗ.

Cứu tôi với! Tôi thật sự căng thẳng tới nỗi biến hình trở lại thành con ruồi không đầu lao ra khỏi toa tàu tìm người ngày hôm qua.

Lúc này, anh gửi một cuộc gọi đến.

Tiếng chuông điện thoại làm tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi bắt máy, đang định nói chuyện, thì anh đã lên tiếng: “Anh nghĩ là, hình như anh trông thấy em rồi.”

“Em nhìn về phía trước đi.”

Thanh âm này, phảng phất như một ngọn hải đăng rực rỡ giữa biển người mênh mông. Tôi ngước mắt đầy hi vọng, nhìn thẳng về hướng “Lục” gợi ý. Trong tầm mắt tôi, có một chàng trai cao gầy đang vẫy vẫy tay. Não tôi như ngừng hoạt động trong vòng mấy giây. Tôi chỉ có thể dùng bốn từ “mừng rỡ bất ngờ” để tổng kết tâm trạng hiện tại. Tôi nheo mắt lại theo bản năng, không phải do ánh mặt trời chói chang, cũng không phải do ánh sáng phản chiếu từ các tấm kính của trung tâm thương mại, mà chỉ là vì dáng hình “tỏa nắng” của người đó. Anh gia tăng tốc độ, bước nhanh về phía tôi. Cảnh tượng này cứ như trong một bộ phim Hàn: ánh sáng dịu nhẹ, ống kính quay chậm – tôi đang đứng giữa một bức tranh đẹp tuyệt vời.

Trái tim tôi đập loạn thình thịch. Tôi như bị đóng băng bởi hiệu ứng khống chế, không cách nào di chuyển khỏi vị trí ban đầu. Hơi thở gần như tắc nghẽn.

Anh dừng lại trước mặt tôi và gọi: “Kiki.”

Thật bình tĩnh mà cũng thật chắc canh, không giống như anh đang xác nhận danh tính của người ở trước mặt, mà như thể cả hai chúng tôi vốn đã quen biết nhau rồi.

Giọng nói anh quả thật có chút khác biệt so với lúc chuyện trò trong điện thoại, có vẻ chân thật hơn, có vẻ sáng sủa hơn, nhưng sự êm ái đó hoàn toàn không đổi.

Tôi nhẹ gật đầu, tự cảm thấy bản thân không cần thiết phải giấu tên nữa. Tôi nói với anh: “Hay anh cứ gọi em là Kỳ Diệu đi”.

Vì tính chất công việc, tôi thường xuyên làm việc trực tiếp với khách hàng. Vì vậy, khi đối mặt với tầm mắt ấy, việc mất tự chủ và hốt hoảng, căn bản không phải là vấn đề của tôi.

Cho dù, tôi vẫn cảm nhận được sâu sắc, nhiệt độ hai bên vành tai mình càng lúc càng tăng vọt một cách mạnh mẽ.

Tôi bị ánh nhìn của anh thiêu đốt; hoặc nói đúng hơn, anh chỉ đơn thuần nhìn tôi, cũng đủ khiến tâm hồn tôi hoàn toàn bị cháy rụi.

Nhất định “Lục” không cận thị, bởi vì đôi mắt ấy sáng như ánh sao.

Ngay lập tức, anh đổi xưng hô, gọi: “Kỳ Diệu”.

Anh mỉm cười rất nhẹ: “Quả nhiên có chút kỳ diệu”.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết đến một người có thể cười “chói mắt” như vậy mà không lộ răng.

Anh ấy có thật sự điển trai đến vậy không? Có khi nào là do hormone dopamine trong não tôi khiến bóng hình trước mắt bỗng chốc tuyệt đẹp? Hay do thời tiết hôm nay quá tốt? Anh ấy trông hoàn mỹ một cách bất hợp lý, cứ y như mẫu bạn trai “phiên bản giới hạn mùa hè” trong những bộ phim tình cảm lãng mạn: trẻ tuổi, tươi đẹp, ánh nhìn chung thủy, tóc mái mềm mại, cặp lông mi dày cũng mềm mại nốt, khiến cho người ta chỉ muốn vươn tay chạm vào.

Tôi không cách nào di dời tầm mắt mình: “Anh không phải người đầu tiên nói với em câu này”.

Để cho công bằng, anh ấy cũng nói ra tên họ đầy đủ của mình: “Lục Thành Tắc”.

Tôi nghe xong liền lặp lại: “Lục Thành Tắc”.

Anh “ừm” một tiếng, âm mũi dường như dùng sức tỏ ra nghiêm túc, sau lại có chút ngại ngùng mà quẹt quẹt mũi, đồng thời ho nhẹ một tiếng. Trông anh giống như một người quản lý lớp học vừa mới mắng học trò, nhưng khi mắng xong lại cảm thấy áy náy vì cư xử hơi quá đáng.

Sự trẻ trung “chết tiệt” này lại xuất hiện một cách “chết tiệt” trên người một người đàn ông 27 tuổi.

Làm sao có thể không khiến người khác mềm lòng mà rung động đây. Khóe môi tôi gần như mất tự chủ: “Chữ ‘Thành’ trong chữ nào và chữ ‘Tắc’ trong chữ nào? Đợi em về nhà, em sẽ đổi tên gợi nhớ.”

Anh đáp: “Thành tắc vi vương, bại tắc vi lỗ”. [2]

Tôi ra vẻ già dặn mà đánh giá: “Woah, tham vọng rất lớn nha”.

Lần đầu tiên kể từ lúc gặp nhau, gương mặt anh ấy có biểu hiện cảm xúc rõ ràng. Vẫn là cười, nhưng trông rạng ngời hơn hẳn nụ cười mỉm chi, đương nhiên cũng mang lại sức hấp dẫn hơn.

“Thật ra cũng không hẳn là vậy”. Anh nói: “Lúc ban đầu đặt tên, ba mẹ anh vốn nghĩ: không có quy tắc thì không thể thành khuôn.”

Tôi hỏi: “Vậy anh có phải là người sống có quy tắc không?”

Đại khái, anh cũng không ngờ tôi lại hỏi như vậy. Cho nên anh khựng lại một giây: “Vậy… anh nên là người sống có quy tắc sao?”

Tôi vẫn nhìn anh như cũ: “Cơ mà nhìn bộ dáng trưởng thành của anh không quy củ lắm đâu.”

Cuối cùng, anh cũng phì cười quay mặt đi, để lộ ra một chút xấu hổ, một chút kiềm chế, một chút tự đắc thường gặp ở những chàng trai trưởng thành, cùng một chút bất lực cùng “bó tay”.

Đúng là con trai! “Lục” ở ngoài đời và “Lục” ở trên mạng có phần tương phản. Lúc nhắn tin, anh ấy có vẻ chủ động và kiểm soát tình huống tốt hơn. Vì vậy, trong hoàn cảnh đó, cảm giác “đàn ông” mà anh mang đến, chiếm phần nhiều. Tuy nhiên, một khi đối mặt với con người thật của anh bên ngoài, não bộ của tôi tự động thay đổi từ khóa: từ “đàn ông” rơi xuống thành “con trai”.

Khi anh quay mặt lại, sắc mặt trở về vẻ bình tĩnh như cũ: “Anh nên nói cám ơn, hay phải giải thích đây?”

Anh ấy nắm rõ ưu thế của bản thân, cũng không che giấu ưu thế này. Nhưng biểu tình của anh lại đáng yêu không chịu nổi, khiến tôi có ảo giác rằng tôi đang ở thế thượng phong, có thể nắm thóp được anh ấy.

Vì vậy, tôi cố ý trêu chọc: “Phải giải thích gì cơ?”

Anh đáp: “Bộ dáng không quy củ này của anh… Anh không muốn để lại ấn tượng đầu cho em như vậy”.

Tôi thay anh hóa giải: “Đây là do di truyền rồi. Anh cũng là “thân bất do kỷ” thôi.” [3]

Anh ấy lại cười thành tiếng.

Anh cười bao lâu, tôi cũng cười bấy lâu. Nhưng tôi vẫn phải khéo léo thu liễm, không thể quá bạo dạn hay quá si ngốc. Có phải chuyện nam nữ hẹn hò nhau như thế này có tác dụng hiệu quả trong việc tập thể dục làm săn cơ mặt? Thế tại sao lại không có nhà khoa học nào chịu đi nghiên cứu cái vấn đề này nhỉ?

Chú thích:

[1] Meme chú mèo đầu hàng



[2] “Thành tắc vi vương, bại tắc vi lỗ” = Thắng làm vua, thua làm giặc

[3] “Thân bất do kỷ”: có nhiều chuyện trên đời mà bản thân không thể làm chủ được.