Đang Ngồi Tàu Điện Ngầm Thì Kết Nối Nhầm Bluetooth

Chương 7: “5 Years Time”



Thiết lập một mối quan hệ mới, về cơ bản nghĩa là chúng ta đang bước dần ra khỏi vùng an toàn. Trước khi anh xuống tàu, tôi tò mò muốn biết có phải mỗi ngày anh đều đi làm vào tầm mười giờ hay không. Anh đáp: “Giờ giấc của anh cũng khá thoải mái.”

Tôi nói: “Em cứ tưởng văn hóa làm việc bọn anh là mẫu 996 điển hình chứ?” [1]

Lục Thành Tắc trả lời: “Miễn sao hoàn thành công việc ổn thỏa là được.”

Xin lỗi mọi người, tôi lại bắt đầu huyên thuyên về công việc này kia rồi. Bởi vì một khi tiếp tục những lời nói “có cánh” góp phần thổi phồng bầu không khí “hường phấn” này, tôi sợ bản thân mình không nhịn được mà “cưa sừng” thành một cô bé 16 tuổi, bám lấy cánh tay anh mà nhõng nhẽo: “Anh không thể đi cùng em thêm hai trạm tàu nữa sao?”

Dường như anh thật sự có thể nghe thấu tiếng lòng của tôi. Lúc đến trạm Tây Lâm Hồ, cửa tự động mở ra đón tiễn một nhóm hành khách lên xuống tàu, ấy mà anh vẫn không hề nhúc nhích.

Tôi xoay đầu một góc 90 độ, nhìn anh đầy ngạc nhiên.

Anh rủ mắt, mỉm cười nhẹ nhàng: “Hôm nay, em đã ngắm anh như vậy bao nhiêu lần rồi?”

Tôi hỏi: “Anh không xuống trạm à?”

Anh nhíu nhíu mày, trông hơi bối rối không biết đáp lại như thế nào, sau đó bèn nói: “Không phải ý của em khi hỏi câu vừa nãy, là đang hy vọng anh tiễn em đến trạm dừng của em hay sao?

Tôi ngớ ra: “Ơ, câu nào?”

Lục Thành Tắc nói: “Câu em hỏi anh đi làm giờ nào ấy.”

Tôi đính chính lại bằng giọng điệu hơi nghiêm nghị: “Không phải! Là vì sợ làm anh trễ giờ.”

Anh chớp chớp mắt, giọng nói thoát ra nghe có phần tủi thân: “Kỳ Diệu à, em dữ quá đi >.<”.

Thời khắc này, tôi thực sự “cạn lời” rồi.

…Sao tình tiết lại bị “bẻ gắt” thế này. Một cô nàng “da mặt mỏng” không dám làm nũng, cùng một anh chàng không biết thẹn thùng mà giả bộ đáng thương. Mấu chốt là, tôi thế mà vẫn nuốt trôi được cái sự kết hợp kỳ dị ấy.

Hơn nữa, không biết anh ấy dùng loại thuốc nhỏ mắt nào. Rõ ràng mỗi ngày đều ngồi trước màn hình máy tính, nhưng đôi mắt anh vẫn vô cùng sạch sẽ, tròng đen tròng trắng phân minh.

Tôi thay đổi ngữ điệu, dịu dàng lặp câu nói kia: “Không phải mà! Là vì em sợ làm anh trễ giờ thôi.”

Đuôi mày Lục Thành Tắc nâng lên cong cong. Anh không ngờ tôi lại “lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng” như vậy. “Không trễ đâu. Xem như là dịp để anh được đi làm muộn một chút”.

Lúc này, từ bộ dáng em trai nhỏ dễ bị bắt nạt, vèo một cái, anh liền hóa thân thành hình tượng anh trai “quốc dân” khoan dung độ lượng.

Đúng là cái tên “xấu xa” biết co biết duỗi mà.

Tôi thở dài, tiếp tục xoay lưng về phía anh. Giờ nói gì cũng đã muộn, cửa toa cũng đã đóng lại rồi. Chuyến tàu điện lại lao như bay đến điểm dừng kế tiếp.

Bên ngoài cửa sổ, những biển quảng cáo đầy màu sắc lần lượt lướt qua. Bên trong này, anh đột ngột gọi tên tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn anh.

Lục Thành Tắc hỏi: “Đây là lần thứ hai bọn mình gặp mặt phải không?”

Tôi suy nghĩ một hồi rồi xác nhận: “Đúng ạ.”

Anh nói: “Người ta bảo ‘Trước lạ sau quen’, tụi mình có được tính là ‘quen’ chưa?”

Tôi vờ hỏi ngược lại: “Bao nhiêu phần thì mới tính là ‘quen’?”

(Trong tiếng Trung, chữ ‘quen’ và ‘chín’ có cùng một chữ Hán – 熟 shú)




Nghe xong, anh làm bộ hít hà không khí, trông như một chú cún to xác đang ngửi ngửi. Sau đó, anh đưa ra phán đoán của mình: “Có thể ướp gia vị được rồi.” [2]

(Ướp gia vị để chuẩn bị qua bước ‘làm thịt’ tiếp theo nha hahaha)

Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, ngoác miệng cười hở tám cái răng.

Anh cũng bật cười theo. Nụ cười lây lan như virus với tốc độ cực nhanh từ người này sang người khác.

—o0o—

Tôi cảm giác như mình sắp sa vào lưới tình của Lục Thành Tắc rồi. Thật vậy đó, mặc dù lần này mới chỉ là lần gặp thứ hai, lúc bận rộn thì không sao, nhưng khi rảnh rỗi, mỗi một nụ cười hay một cái nhíu mày, mỗi một hành động hay một cử chỉ của anh đều hiện diện rõ nét trong tâm trí tôi. Nó như một chất gây nghiện, cứ thế câu dẫn tôi mê man không lối thoát mà tìm kiếm anh.

Vừa hay, buổi hẹn cà phê trưa nay sẽ làm giảm bớt căn bệnh tương tư này. Kết quả, vừa trở lại sau buổi họp thì trường quay xuất hiện một ít sự cố nhỏ ngoài ý muốn. Thế nên, tôi đành phải đích thân mời khách hàng đi ăn để xin lỗi và bù đắp lại.

Haiz, “thân bất do kỷ” mà. (Xem lại chú thích [5] chương 4)

Tôi tìm anh, nhắn cho anh hai âm tiết kỳ quái: “Cúc cu”.

Nghe dễ thương chứ? Phải dùng chút đòn tâm lý để xoa dịu tin tức không mấy vui vẻ mà tôi chuẩn bị thông báo.

Lục Thành Tắc: “?”

Tôi lại tiếp tục “cù nhây”: “Cúc cu, cúc cu.”

Trực giác của Lục Thành Tắc vô cùng nhạy cảm: “Anh biết rồi, không đi uống cà phê được nữa phải không?”

Tôi mím môi nhận lỗi đầy tiếc nuối, đành phải nói tiếng người: “Vâng, xin lỗi anh nhé. Công ty có chuyện gấp. Tuần sau em mời anh lại được không?”

Anh vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ: “Ừ, được.”

Vốn tưởng rằng buổi hẹn cà phê lần này cứ vậy mà kết thúc, thì nửa tiếng sau, tình thế lại chuyển hướng chóng mặt: tôi nhận được một cốc Starbucks Latte bọt lạnh giao đến tận công ty.

Tôi đoán là Lục Thành Tắc đặt cho tôi. Tôi không hỏi, chỉ nhắn trên Wechat: “Cám ơn anh”.

Anh cũng không đáp “Không có chi” mà chỉ hỏi: “Em xem ‘Khoảnh khắc’ của anh chưa?”

Anh chụp hình một góc bàn làm việc của mình, trên đó có đặt một ly cà phê cùng loại, rồi đăng lên mục “Khoảnh khắc” kèm dòng chữ: “Cheers.” [3]

Tôi bật cười.

Anh là người đầu tiên tôi gặp, nâng cốc cà phê giấy để động viên người khác. Đúng là dễ thương muốn “xỉu” mà. Tôi chính là “Nữ thần Hạnh phúc” bay từ thiên đàng xuống nhân gian.

Tôi cũng chụp một bức và gửi riêng cho anh: “Cheers.”

—o0o—

Bởi vì trưa nay không được gặp nhau, còn ngày mai lại là ngày nghỉ, vậy nên buổi tối vừa về tới nhà, tôi đã ôm cứng chiếc điện thoại để nhắn tin với Lục Thành Tắc đến tận hai giờ sáng.

Tới tắm cũng chưa tắm nữa…

Không thể trì hoãn việc vệ sinh cá nhân, tôi bò dậy từ giường, cưỡng ép bản thân chào tạm biệt anh. Vừa định tắt điện thoại, thì màn hình lại hiện lên một tin nhắn mới.

Không-thể-phớt-lờ-được!

Cái tên “đáng ghét” làm đảo lộn hoàn toàn nhịp sống sinh hoạt của tôi lại khơi mào một chủ đề mới: “Hỏi một câu cuối cùng trước khi đi ngủ, em đặt chuông báo thức bằng bài hát nào?”

Tôi thở phào, ngoan ngoãn trả lời: “5 years time”.

Anh đáp: “Anh nhớ tiết tấu bài này vừa nhanh vừa dễ chịu.”

Lại nói thêm: “Đợi anh nghe lại lần nữa.”

Nghe xong lại còn gửi link nhạc sang cho tôi…

Giờ đã là cuối tuần rồi, tôi thật sự không muốn nghe nhạc chuông báo thức của mình một chút nào hết. Vừa định bảo “thôi…” thì anh lại gửi thêm một tin nhắn sang: “Em muốn đi chơi sở thú không?”

Tôi “đứng hình” vài giây, bất giác nhìn đồng hồ: “Bây giờ á?”

Lục Thành Tắc chụp màn hình lời bài hát, như muốn nói với tôi, sở dĩ anh chợt gửi dòng tin này, là bởi vì đang nghe nhạc:

“Oh well

Ừ, được thôi.

In five years time we could be walking around a zoo

Trong năm năm nữa, chúng ta sẽ đi chơi vòng quanh sở thú

With the sun shining down over me and you

Với ánh mặt trời chiếu rọi anh và em

I’ll put my hand over your eyes but you’ll peek through

Anh vươn tay che mắt em lại nhưng em lại lén nhìn qua kẽ tay

Ca từ bài này mang lại hiệu ứng thị giác rất mạnh, khiến tôi cầm lòng không đậu mà mở link nhạc để nghe cùng anh ấy.

Khóe miệng tôi cong lên ngay từ tiếng huýt sáo đáng yêu mở màn bài hát. Tôi quay lại bàn luận cái chủ đề ban nãy, tỏ vẻ không hẳn là tôi bị “hố”. “À, em không nghĩ giờ này còn sở thú nào mở cửa nữa đâu.”

Lục Thành Tắc im lặng một chốc, sửa lại tin nhắn rất lâu.

Hai phút sau, một đống biểu tượng cảm xúc nối đuôi nhau dàn hàng ngang trên màn hình, khiến tôi ngây ngốc mất mấy giây. Ở chính giữa là một biểu tượng “bé trai” cùng một biểu tượng “bé gái”, bị bao vây bởi “ông mặt trời”, hai bên là muôn hình vạn trạng các biểu tượng động vật.

Ngay khi ấy, bên tai tôi vang lên giai điệu:

“All over our bodies

Khắp cơ thể chúng ta

and Sun Sun Sun

Đều là Sun Sun Sun

All down our necks

Bên dưới cổ chúng ta

and there’ll be Sun Sun Sun

Đều sẽ có Sun Sun Sun

All over our faces

Khắp gương mặt chúng ta

and Sun Sun Sun.

Đều là Sun Sun Sun.

Tuyệt đối lúc này, toàn bộ gương mặt tôi đều phản chiếu lại “Sun Sun Sun” (ánh mặt trời), bởi vì cái cách trả lời tin nhắn rất trẻ con nhưng cũng “độc nhất vô nhị” của anh.

Tôi cười toe toét đến tận mang tai, vờ vịt châm biếm: “Chà, vậy là em phải cảm ơn anh à nha.”

Lời tuy là vậy, nhưng thật chất tôi biết trong lòng mình sớm đã vui như được mùa.

Một “đại soái ca” như Lục Thành Tắc [4], đầu óc sao lại nhanh nhạy như vậy, rất biết cách dỗ dành người khác.

Tôi không cách nào vùng thoát khỏi cơn ảo tưởng của chính mình. Nếu hẹn hò cùng một người như anh thì sẽ như thế nào? Lúc hôn nhau sẽ có cảm giác gì? Lúc trên giường anh cũng “tỏa nắng” và kích thích người khác yêu thương vậy sao?

Tôi mơ tưởng linh tinh đến mụ mị đầu óc. Trong lồng ngực, tim tôi đập thình thịch rõ to từng trận. Lục Thành Tắc bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch và đề nghị: “Ngày mai em có rảnh đi chơi không? Muốn cùng anh dạo một vòng sở thú không?”

Tôi nói: “Cho anh nghe bài hát này xong, em hối hận rồi.”

Anh hỏi: “Sao vậy?”

Tôi nói: “Muốn ngủ nướng cơ.”

Anh lại bảo: “Ánh nắng ban trưa cũng không tệ lắm đâu.”

Tôi thơ thẩn nhìn chăm chú vào nhật ký trò chuyện, tự than dài thở ngắn. Tôi tâm phục khẩu phục anh rồi. Ai có thể đến chỉ dẫn cho tôi, làm thế nào để từ chối ánh mặt trời? Làm thế nào có thể từ chối một ánh mặt trời nóng bỏng và ngọt ngào như mật vậy?

Chú thích:

[1] Văn hóa 996: văn hóa làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, liên tục 6 ngày trong một tuần

[2] Mình giải thích lại đoạn này cho bạn nào chưa hiểu: ở đây tác giả đang chơi chữ. Kỳ Diệu hỏi: “Như thế nào mới gọi là ‘quen’?”, còn Lục Thành Tắc lại trả lời cho câu: “Như thế nào mới gọi là ‘chín’?”. Thường thì người ta ướp gia vị để bắt đầu thao tác chính (như chiên, xào, nướng,…), cũng như hai anh chị đang ở giai đoạn tiếp xúc và tìm hiểu để có thể chính thức trở thành người yêu của nhau ^^.

[3] “Cheers” là câu chúc mừng hoặc cổ vũ khích lệ (thường thấy trên bàn tiệc). Mọi người nâng cốc và nói: “Cheers”, giống như “1 2 3 – Dô” vậy á hehe.

[4] Đại soái ca: Anh đẹp trai to bự