Dâng Trào

Chương 10: Lên đây



26.02.2024

Editor: Fino

Tống Tịnh Nguyên giật mình, tay cầm sách vô thức siết chặt, cứng ngắc xoay người lại. Trần Nghiên mặc một chiếc áo thun đen cổ rất thấp, lộ ra xương quai xanh trắng lạnh gợi cảm.

Hắn thoạt nhìn giống như vừa mới tập thể dục, tóc mái trên trán tùy ý rũ xuống, làm nổi bật vẻ nhu hòa khó có được, mồ hôi trượt xuống theo xương quai hàm sắc sảo, từ yết hầu đến xương quai xanh, trong tay cầm theo nửa bình nước đá chưa uống hết, gân xanh trên cánh tay đặc biệt rõ ràng.

Hắn đang lười biếng dựa vào bức tường của hành lang, dường như tỏa sáng, thu hút ánh mắt của những cô gái vô tình lui tới. Trần Nghiên tự động lờ đi những ánh mắt đó, giơ tay ấn ấn gáy:

"Tới tìm người?"

"Đây là sách bài tập của lớp các cậu." Bụng đột nhiên đau, Tống Tịnh Nguyên bất giác nhíu mày, vươn tay nói với Trần Nghiên: "Thầy Vu nhờ tôi đưa tới. Cậu có thể giúp tôi giao cho ủy viên môn Hóa lớp cậu không?"

Trần Nghiên gật đầu, một tay tiếp nhận chồng sách bài tập, tầm mắt đảo qua Tống Tịnh Nguyên, nhận thấy sự khác thường của cô, khuôn mặt có chút tái nhợt so với bình thường, lông mày hơi cau lại.

"Không thoải mái sao?" Trần Nghiên hỏi cô.

"Không có." Tống Tịnh Nguyên cố gắng giải thích, "Có lẽ là bởi vì vừa rồi chạy 800 mét, còn chưa khoẻ lại."

"Vậy cậu về lớp nghỉ ngơi đi." Trần Nghiên thuận miệng hỏi, "Còn gì nữa không?"

"Không còn nữa." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, "Vậy tôi về trước."

"Ừ."

Trần Nghiên vào lớp, đặt chồng sách bài tập lên bàn lớp trưởng. Vừa mới ngồi xuống, Thẩm Duệ đã đi tới nói chuyện phiếm: "Này Trần Nghiên, vừa rồi Tịnh Nguyên nói chuyện với cậu ở cửa sao?"

Trần Nghiên ngẩng đầu uống nước, giọng nói uể oải nói: " Ừ."

"Tịnh Nguyên đến lớp chúng ta làm gì vậy? Đến chơi với chúng ta à?"

"Có thể đừng tự kỷ như vậy được không?" Trần Nghiên cười nhạo, "Người ta đâu có hứng thú với cậu?"

Thẩm Duệ: "..."

"Lão Vu nhờ cô ấy giao sách."

"Đúng rồi." Thẩm Duệ xoay bút, "Nhị Cao bên kia hình như mới mở một quán bar, cuối tuần này qua chơi không?"

"Không đi."

Thẩm Duệ "chậc" một tiếng, có chút bất mãn: "Thật nhạt nhẽo. Vậy tôi đi hỏi Thẩm Chi Ý và Tịnh Nguyên."

Hai chân Trần Nghiên giẫm lên thanh ngang kim loại dưới bàn học, ngón tay gõ lên mặt bàn, lông mày rũ xuống, mang theo một cỗ bất cần.

"Hỏi làm gì, cậu lại dạy hư học bá nhà người ta rồi."

"Nào có nghiêm trọng như cậu nói." Thẩm Duệ tặc lưỡi.

"Còn nữa." Trần Nghiên dừng vài giây, "Cậu có thể đừng gọi người ta là Tịnh Nguyên được không?"

Thẩm Duệ:"...?"

"Nghe chả tự nhiên gì hết."

"....."

"Được được được." Thẩm Duệ bất lực với vị tổ tông này, "Từ nay về sau tôi gọi bằng tên đầy đủ được chưa? Buổi tối tan học ra sân bóng rổ, có đi không?"

Khoé miệng Trần Nghiên giật giật: "Đi."



Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Trần Nghiên và Thẩm Duệ đi theo mấy nam sinh lớp Chín, vòng qua con đường nhỏ phía sau tòa nhà dạy học, đi về phía sân bóng rổ. Con đường này vừa vặn ở cạnh bãi đậu xe của trường, lúc đi ngang qua bãi đậu xe, Thẩm Duệ đột nhiên dừng lại, thì thào nói: "Sao tôi lại cảm thấy cô gái ngồi xổm trên mặt đất kia có chút quen quen nhỉ?"

Mấy nam sinh thân cận hơn trêu chọc:"Thẩm Duệ, cậu cho rằng cậu là Giả Bảo Ngọc (1) sao? Nhìn em gái nào cũng quen thế hả?"

(1) Giả Bảo Ngọc (chữ Hán: 賈寶玉, bính âm: Jia Baoyu) có nghĩa là viên ngọc quý gia bảo, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, của nhà văn Tào Tuyết Cần. Bảo Ngọc là con trai út của Giả Chính và Vương phu nhân. Lâm Đại Ngọc là nỗi đam mê không bao giờ với tới được của Giả Bảo Ngọc, nhưng chính Giả Bảo Ngọc mới là người được Tào Tuyết Cần kí gửi tâm sự.

"Không phải." Thẩm Duệ trợn trắng mắt, "Tôi nghiêm túc."

Trần Nghiên cười theo bọn họ, ngước mắt lên nhìn về hướng đó.

Cô gái mặc đồng phục xanh trắng ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía họ, cúi thấp đầu, lòng bàn tay đặt trên yên sau xe đạp, lộ ra một cánh tay trắng nõn và thon thả.

Một làn gió thổi qua, dường như có mùi hương hoa nhài quen thuộc trong không khí, kích thích một số ký ức nhất định trong tâm trí của Trần Nghiên.

Hắn cau mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm về hướng đó một lúc, người trên mặt đất vẫn duy trì động tác vừa rồi, không nhúc nhích.

Ánh mắt dần dần tối lại, Trần Nghiên gạt tay Thẩm Duệ ra, xoay người đi về hướng đó: "Các cậu đi trước đi."

Mấy nam sinh còn lại vẻ mặt ngơ ngác tại chỗ, mắt nhìn Trần Nghiên đi tới trước mặt cô gái, ủy viên thể dục chọc chọc Thẩm Duệ: "Tình huống gì đây? Anh Nghiên có đối tượng mới sao?"

"Coi như là đối tượng mới cũng không bình thường, cậu thấy cậu ấy quan tâm cô bạn gái nào như vậy chưa?" Thẩm Duệ cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái kia hai phút, cuối cùng cũng nhận ra đó là ai.



Tống Tịnh Nguyên nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao kỳ kinh nguyệt lần này lại khác thường như vậy, cô chẳng qua chỉ giúp lau kính và chạm vào nước lạnh khi dọn dẹp ở tiết cuối, kết quả mới từ tòa nhà dạy học đi ra, bụng dưới đau như cắt.

Lúc trước Thẩm Chi Ý đã nhắc nhở cô phải chú ý hơn, nhưng cô không để ý tới, không ngờ ông trời lại thích đùa giỡn với cô như vậy.

Tống Tịnh Nguyên ngồi xổm bên cạnh xe đạp, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh ẩm ướt, mấy sợi tóc trên trán cũng bị mồ hôi làm ướt, dính vào trán hỗn độn. Người đi ngang qua đậu xe bên này vốn đã ít, Tống Tịnh Nguyên cố sức di chuyển tới bậc thang bên cạnh ngồi xuống, đầu chôn vào đầu gối, an ủi bản thân nhịn một lát có lẽ sẽ ổn.

Một trận gió thoảng qua, Trần Nghiên một đường chạy tới, khi nhìn thấy sườn mặt của cô gái, mi mắt nặng nề nhảy dựng.

"Tống Tịnh Nguyên?"

Nghe thấy giọng nói này, Tống Tịnh Nguyên còn tưởng rằng cô bị đau nên sinh ra ảo giác, cô cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn, tầm mắt có chút mơ hồ: "Trần... Nghiên?"

Giọng cô yếu ớt run rẩy. Ánh mắt Trần Nghiên trầm xuống, hắn ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cô, bởi vì vừa mới chạy qua, giọng nói có chút khàn khàn: "Cậu làm sao vậy?"

Tống Tịnh Nguyên có chút ngượng ngùng, đầu cúi thấp, cắn môi dưới thật lâu cũng không trả lời. Trần Nghiên nhíu mày, trong giọng nói lộ ra một tia mất khống chế hiếm thấy: "Tống Tịnh Nguyên, cậu có nghe thấy tôi nói không?"

"Có." Giọng Tống Cảnh Nguyên rất nhỏ.

"Tôi hỏi cậu, cậu làm sao vậy?" "

"..."

Trần Nghiên nhìn không ra biểu tình trên mặt cô, cũng không biết cô khó xử cái gì, chỉ có thể thoáng thấy bàn tay đang nắm góc áo có chút run rẩy của cô.

Một cơn gió chiều thổi qua, đem hương hoa kia bay vào mũi Trần Nghiên, không hiểu sao trong lòng hắn càng thêm cáu kỉnh, ngữ khí có chút cứng ngắc: "Cậu câm hả?"

"Tôi không sao." Tống Tịnh Nguyên mím môi, hai tay ôm bụng, "Ở đây nghỉ ngơi một lát là được rồi."

Trần Nghiên dời tầm mắt, cười lạnh nói: "Mặt trắng bệch như tờ giấy rồi, còn nói mình không sao?"

"..."

"Đau bụng?"

"Ừ."

Không khí yên tĩnh một lúc, trong lòng Trần Nghiên phiền não, theo bản năng thò tay vào túi sờ điếu thuốc, nhưng khi nhìn thấy cô gái trước mặt, hắn lại dừng động tác.

"Bây giờ còn có thể đứng lên không?"

"Chắc là có thể." Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, cố gắng bình tĩnh lại, "Sao vậy?"

Trần Nghiên đi tới ngồi trên chiếc xe đạp cũ kỹ của cô, hai chân chống đất, chỉ vào ghế sau: "Lên đây."

"Hả?" Tống Tịnh Nguyên khó khăn ngước mắt lên, "Đi đâu?"

"Cậu định ngồi ở đây cả đêm à?" Ngữ khí Trần Nghiên có chút cáu kỉnh, "Đưa cậu đến phòng y tế."

Đầu óc Tống Tịnh Nguyên nhất thời trống rỗng, vài giây sau mới hoàn hồn: "Không, không cần đến phòng y tế đâu, tôi nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."

Trần Nghiên bị chọc cười, đầu lưỡi áp vào má, không cho cô cơ hội từ chối: "Lên đây, nếu không tôi tịch thu xe của cậu."

"...."

Tống Tịnh Nguyên bất an ngồi ở ghế sau, hai tay gắt gao nắm chặt yên xe, tim cô đập nhanh muốn chết.

Khoảng cách giữa cô và Trần Nghiên quá gần. Gần đến nỗi mọi mùi hương trong không khí đều bị hút đi, chỉ còn lại mùi bạc hà quen thuộc.

Phòng y tế trường học đã quá thời gian mở cửa, Trần Nghiên chở người đến một phòng khám gần đó, hắn đã sớm cảm thấy người phía sau cả người cứng đờ, lúc dừng xe, hắn hỏi: "Kỹ năng lái xe của tôi kém như vậy sao?"

"?"

"Hay cậu sợ tôi ném cậu?"

"..." Tống Tịnh Nguyên bất an cụp mắt xuống, "Tôi không sợ."

Trong phòng khám trực ban là một nữ bác sĩ trẻ, sau khi nhìn thấy bọn họ tiến vào bèn hỏi là ai cảm thấy không khỏe. Trần Nghiên giơ ngón tay chỉ vào Tống Tịnh Nguyên: "Cô ấy bị đau bụng."

"Có biết nguyên nhân đau bụng không?" Nữ bác sĩ lấy sổ bệnh án ra, hỏi Tống Tịnh Nguyên.

Tống Tịnh Nguyên vốn ngại nói điều này trước mặt Trần Nghiên, vì vậy cô xấu hổ liếc hắn một cái, cắn môi dưới.

Trần Nghiên nhìn ra sự bối rối trong mắt cô, hắn đút một tay vào túi, chủ động đi ra ngoài.

Nữ bác sĩ nói trong tiết thể dục cô vận động quá sức, buổi chiều đụng phải nước lạnh, hơn nữa gần đây không nghỉ ngơi tốt nên mới dẫn đến đau bụng kinh dữ dội như vậy, bác sĩ kê thuốc giảm đau cho cô, để cô ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát.

Hơi nóng từ cốc nước phả ra làm ướt mi Tống Tịnh Nguyên, trong phòng khám vẫn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, xung quanh là một màu trắng tinh.

Cô cụp mắt xuống, lớp thịt mỏng manh bên trong môi bị cắn có chút đau, cả người không khỏi run lên. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng mình được đưa đến gặp bác sĩ là khi nào.

Mùa đông năm lớp 7, cô bị cảm nặng, sốt cao 39 độ, khi cô giáo đến kiểm tra thì toàn thân đã nóng bừng, đầu óc hoa mắt chóng mặt. Cô run rẩy mượn điện thoại của giáo viên gọi cho Tống Hồng Minh, phải rất lâu sau ông ta mới bắt máy.

Thái độ của Tống Hồng Minh vẫn cáu kỉnh như trước: "Ai vậy?"

"Ba." Tống Tịnh Nguyên mở cửa sổ ở hành lang, gió lạnh ập vào, ép cô phải tỉnh táo lại, "Con bị sốt, cơ thể không thoải mái lắm, ba có thể tới đón con không?"

"Bây giờ ba không rảnh." Tống Hồng Minh có chút mơ hồ nói, "Sốt cao bao nhiêu?"

"39."

"39 độ thôi mà, không chết được." Tống Hồng Minh lạnh giọng nói: "Tống Tịnh Nguyên, nha đầu này, bệnh nhẹ như vậy mà con cũng không thể tự giải quyết sao? Sao không uống thuốc hạ sốt? Có cần gọi điện thoại cho ba không?"

Trong ống nghe truyền đến tiếng "Đô đô" lạnh như băng, Tống Tịnh Nguyên cụp mắt, nước mắt nóng hổi không tự chủ được trào ra, chẳng thể ngừng lại.

Thân thể cô không nhịn được bắt đầu run lên. Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi khi ốm đau cô đều tự mình mua thuốc, học cách tự mình giải quyết khó khăn. Cô đem tất cả mọi đau thương cắn nuốt vào bụng, một mình yên lặng gánh vác mọi việc, cố gắng không làm phiền người khác. Bởi vì sẽ không ai lắng nghe những lời phàn nàn của cô, cũng sẽ không ai chịu khó giúp đỡ cô.

Khi bị bệnh, cảm xúc của con người luôn bị phóng đại vô hạn, hốc mắt Tống Tịnh Nguyên bất giác chứa đầy chua xót, càng nghĩ cô càng thấy tủi thân, thậm chí muốn khóc.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng khám nhỏ bị đẩy ra, sau đó là một tiếng "cạch", Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Nghiên đang đi về phía mình, trên cổ tay treo một chiếc túi nhựa màu đen. Nhớ tới lúc trước Trần Nghiên từng nói ghét nhất nữ sinh khóc trước mặt mình, Tống Tịnh Nguyên giơ tay che mắt, thu lại chua xót, để cho mình thoạt nhìn không chật vật.

Trần Nghiên ném cái túi vào tay cô, trong đó có thuốc giảm đau và vài gói miếng dán thảo dược làm ấm.

"Mua ở hiệu thuốc."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu, xé một miếng dán giữ ấm trong tay, hơi ấm khiến trái tim cô đau đến chua xót.

Cô thấp giọng nói: "Cám ơn."

Khoảng mười phút sau, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khá hơn, từ trên giường bước xuống, bác sĩ đi tới dặn dò cô: "Mấy ngày nay không được ăn đồ lạnh, hơn nữa tốt nhất không nên chạm vào nước lạnh, càng không nên vận động mạnh."

Tống Cảnh Nguyên không hiểu sao đỏ mặt, mím môi: "Vâng ạ."

"Bạn gái đã thành ra như vậy—" bác sĩ quay đầu lại, nhìn thấy Trần Nghiên lười biếng dựa vào tường, con ngươi đen kịt không biết đang nhìn đi đâu, nhịn không được nhiều lời: "Cậu cũng không quan tâm?"

"Không, không, không." Không đợi Trần Nghiên nói, Tống Tịnh Nguyên đã hoảng hốt trả lời: "Em không phải bạn gái cậu ấy."

"Bạn học thì cũng nên quan tâm chứ."

"Biết rồi." Giọng điệu của Trần Nghiên vẫn thản nhiên, khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Tống Tịnh Nguyên đi theo Trần Nghiên từng bước ra khỏi phòng khám, thấy hắn chuẩn bị lên xe đạp lần nữa, c xấu hổ gọi anh một tiếng.

Trần Nghiên quay đầu nhìn cô: "Đi đâu? Cậu còn phải làm thêm ở quán trà sữa không?"

"Không cần chở tôi." Tống Tịnh Nguyên dừng lại bên cạnh xe, "Tôi có thể tự mình làm được. Tối nay đã làm phiền cậu rồi."

Cô khống chế sự run rẩy vô thức trong giọng nói, "Cảm ơn cậu đã quan tâm."

"..."

Đối với những cô gái mà Trần Nghiên từng tiếp xúc, cho dù họ không bị bệnh cũng sẽ khéo léo nói rằng chính mình đi đường một mình vào ban đêm không an toàn, để hắn đưa họ trở về. Nhưng Tống Tịnh Nguyên lại hết lần này đến lần khác làm ngược lại. Bởi vì cô không muốn làm phiền Trần Nghiên quá nhiều.

Thấy người đối diện im lặng, Tống Tịnh Nguyên mất tự nhiên vén tóc ra sau tai, đưa tay xoa xoa bụng: "Vậy tôi đi đây."

Trần Nghiên móc một điếu thuốc từ trong túi ra cắn vào miệng, châm lửa đốt, một chân giẫm lên thềm đá ven đường, lại khôi phục bộ dạng thờ ơ vốn có.

Gió thổi tung góc áo của hắn, phác họa thân hình trắng trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, làn khói trắng tỏa ra xung quanh, Trần Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy hành vi tối nay của mình có chút buồn cười, đột nhiên hắn nở nụ cười lạnh lùng phù phiếm: "Tùy cậu."

Sắc trời dần dần tối, đường phố có chút vắng vẻ, Tống Tịnh Nguyên đẩy xe đạp đi về phía trước một đoạn, do dự một lát mới xoay người lại. Ánh lửa đỏ rực đặc biệt rõ ràng trong bóng tối, bóng dáng thiếu niên hòa vào màn đêm, đổ bóng lạnh lẽo dưới ánh đèn đường.

"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên dừng một lát, rất nghiêm túc nói: "Thời gian không còn sớm, cậu cũng về nhà sớm một chút đi. Dù sao cũng cám ơn cậu."

Trần Nghiên chỉ hừ một tiếng.

Tống Tịnh Nguyên không dừng lại lâu, đạp xe rời đi, chỉ để lại một bóng người gầy guộc. Trần Nghiên đột nhiên cảm thấy buồn chán, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, nhắm vào thùng rác cách đó vài mét, tiện tay ném đi.

*Trần Nghiên có lời muốn nói: Nghe thấy người khác gọi tên vợ tôi, thật là khó chịu.

*Editor cũng có lời muốn nói: Còn biết khó chịu cơ đấy? =)))