Dâng Trào

Chương 13: Tôi rất thích



27.02.2024

Editor: Fino

Tống Tịnh Nguyên vốn định rời đi, nhưng nghe những lời này của Trần Nghiên, lòng bàn chân của cô dường như bị dính keo, làm thế nào cũng không nhúc nhích được. Gần đó có một nữ sinh bưng mì, lúc đi ngang qua không cẩn thận đụng phải cô, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi."

"Không sao đâu."

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Trần Nghiên. Hắn quay đầu lại, hất cằm về phía ghế ngồi: "Còn đứng ở đấy làm gì?"

Tống Tịnh Nguyên chậm rãi ngồi xuống dưới ánh mắt chăm chú của Chúc Lan, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Chúc Lan nhìn chằm chằm Tống Tịnh Nguyên một lúc lâu, cảm thấy cô không phải là mẫu người mà Trần Nghiên sẽ thích, vì vậy cô ta đi đến bên cạnh cô, khóe miệng mang theo nụ cười: "Vậy bạn học này, cậu có phiền đổi chỗ ngồi không? Tôi có chuyện muốn nói với Trần Nghiên."

"...." Tống Tịnh Nguyên siết chặt lòng bàn tay, cảm giác chua xót từ đáy lòng lan ra, "Không phiền."

Không đợi cô đứng dậy, Trần Nghiên đã trực tiếp vươn tay nắm chặt cổ tay cô, cảm giác hơi ấm thoáng qua khiến đầu óc Tống Tịnh Nguyên trở nên trống rỗng.

Hắn lạnh giọng nói: "Tôi phiền. Chúc Lan, chia tay rồi thì đừng dây dưa không rõ ràng nữa."

Lời hắn nói rất dứt khoát, không có bất kỳ dấu hiệu mềm lòng nào. Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác nhìn hắn, người này tựa hồ luôn luôn như vậy, lúc ở bên nhau có thể rất lãng mạn, nhưng khi chia tay lại không hề để ý đến nội tâm của người khác.

Giống như một con thuyền phẳng lặng trên biển, nó có thể dừng lại vì bạn một lúc, nhưng chắc chắn không bao giờ cập bến. Mặc dù vậy, vẫn có vô số người muốn nhảy lên chiếc thuyền đơn độc này, mặc kệ cuối cùng họ có bị chết đuối dưới biển rộng hay không.

Nụ cười trên mặt Chúc Lan đông cứng lại, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cuối cùng cũng bị phá vỡ, cô ta ngượng ngùng cầm lấy chai nước trên bàn, quay người chạy đi.

Trên bàn ăn nhất thời im lặng, tâm tình của Tống Tịnh Nguyên không tính là tốt, thất thần nhìn chai nước uống trên tay. Bên trong nhà ăn rõ ràng rất ồn ào, nhưng cô lại cảm thấy không khí lúc này lạnh lẽo cực điểm. Cô ngước mắt lên lặng lẽ liếc nhìn Trần Nghiên, lại phát hiện Trần Nghiên đang nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô lại vội vàng thu lại ánh mắt.

"..."

Trần Nghiên lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, không châm lửa, chỉ cắn trong miệng, cười lạnh một tiếng: "Cậu sợ tôi sao?"

"... Không sợ."

"Vậy cậu ghét tôi?"

Tống Tịnh Nguyên khó hiểu nhìn hắn.

"Nếu không, tại sao lại muốn vạch rõ ranh giới với tôi?"

Tống Tịnh Nguyên nhéo nhéo lòng bàn tay, mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay thấm ra: "Tôi không ghét cậu. Cũng không vạch ranh giới với cậu. "

Ngược lại, tôi thích cậu. Phần thích kia sớm đã được giấu kín trong từng ánh mắt, từng sự cẩn thận của tôi, khiến tôi không dám lại gần. Sợ bí mật của mình bị cậu phát hiện, càng sợ cậu và tôi chia lìa.

"Quên đi." Trần Nghiên cúi đầu, bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, thản nhiên nói: "Không sao."

Bữa cơm này Tống Tịnh Nguyên ăn vô cùng dày vò, Trần Nghiên vẫn cúi đầu nhìn điện thoại không nói lời nào. Có mấy lần cô muốn mở miệng để làm dịu bầu không khí một chút, nhưng lại không biết phải nói gì. Sau khi kìm nén, cô cảm thấy mình sắp tiêu hóa không nổi rồi.

Trần Nghiên không hề để ý đến ăn uống, hắn chưa ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống, Tống Tịnh Nguyên không muốn hắn chờ mình, cũng lập tức dừng lại, nhỏ giọng nói: "Tôi ăn xong rồi."

"Ăn xong rồi?" Trần Nghiên thoáng nhìn phần ăn của cô, thức ăn bên trong hầu như không chạm vào.

"Ừ." Cô có chút lo lắng.

Trần Nghiên hừ một tiếng: "Lãng phí đồ ăn."

"..."

Trần Nghiên đứng lên: "Vậy trở về thôi."

Ánh mắt quét qua chai nước ngọt bị vứt trên ghế, Trần Nghiên lại nhắc nhở cô: "Đừng để đồ ở đây."

Tống Tịnh Nguyên cầm lấy chai nước ngọt mà cô đã đặt ở một bên thật lâu, cắn phần thịt mềm mại bên trong môi dưới, lấy hết can đảm gọi: "Trần Nghiên."

Giọng nói nhỏ mà mềm mại.

Trần Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

"Cái này..." Tống Tịnh Nguyên đưa chai nước uống tới trước mặt hắn, cố gắng bình tĩnh nói, "Thật ra là mua cho cậu."

Cô hoảng hốt: "Tùy tiện lấy, không biết cậu có thích hay không, nếu không thích thì vứt đi."

Trần Nghiên cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chai nước kia một hồi, đưa tay đón lấy, đầu ngón tay cọ qua bàn tay Tống Tịnh Nguyên, mang theo chút mát lạnh, giống như sương muối bị băng tuyết tan chảy.

"Cám ơn, tôi rất thích."

"Thích là tốt rồi." Khóe miệng Tống Tịnh Nguyên nhịn không được cong lên, sợ vui sướng trong mắt bị phát hiện, cô chỉ có thể cúi đầu trả lời.



Bởi vì chuyện lúc trưa, tâm trạng Tống Tịnh Nguyên đều rất tốt suốt cả buổi chiều. Trong giờ tự học, cô tranh thủ lúc làm xong đề để ngẩn người, nhớ tới Trần Nghiên đã nhận chai nước của mình, khóe miệng không có tiền đồ cong lên. Sợ người khác phát hiện ra dị thường, cô vùi đầu thật thấp, hai tay che mặt, vẽ đi vẽ lại trên giấy nháp một cách mù mịt. Cô cảm thấy mình như trúng độc, cho dù có nao núng ngàn lần, chỉ cần hắn nở một nụ cười với mình, cô bèn cam nguyện trầm luân trong đó.

Trong giờ giải lao, Thẩm Chi Ý cuối cùng cũng làm xong một đề Toán, nặng nề thở dài một hơi: "Cuối cùng mình cũng thoát khỏi bể khổ Toán học rồi!"

Tống Tịnh Nguyên đang thay giấy, nghe thấy lời cô ấy nói, cười: "Chúc mừng cậu nha."

Thẩm Chi Ý xé vỏ kẹo mút nhét vào miệng, nằm sấp trên bàn một lúc, cảm thấy buồn chán, đi tới khoác tay Tống Tịnh Nguyên, thương lượng: "Tịnh Nguyên, cùng mình ra ngoài dạo một chút đi. Mình buồn chán cả chiều này rồi."

"Được." Tống Tịnh Nguyên cũng muốn ra ngoài một chút, cô nhanh chóng đồng ý.

"Ách." Thẩm Chi Ý kinh ngạc, "Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy, Tịnh Nguyên lại vì mình mà từ bỏ đề Toán yêu thích ư!"

Tống Tịnh Nguyên dở khóc dở cười chọc chọc chóp mũi cô ấy, hai người khoác tay nhau đi ra khỏi lớp.

Đang là giờ ra chơi buổi chiều, trên sân thể dục tụ tập không ít học sinh, tất cả đều ra khỏi lớp để hít thở không khí. Thẩm Chi Ý nhớ tới lúc trước Thẩm Duệ nói với chính mình buổi chiều có thi đấu bóng rổ, cô ấy kéo Tống Tịnh Nguyên đi về phía sân bóng, nói muốn qua đó góp vui.

"Tịnh Nguyên." Thẩm Chi Ý sờ soạng trong túi, phát hiện mình quên mang theo chiếc gương nhỏ ra, đành phải cầu cứu Tống Tịnh Nguyên, "Cậu có thấy tóc mái của mình bị rối không?"

Tống Tịnh Nguyên nghiêm túc nhìn: "Không, sao vậy?"

"Vạn nhất trên sân bóng có anh chàng đẹp trai nào đó thì sao?" Thẩm Chi Ý nhướng mày, "Phải bảo trì nhan sắc bất cứ lúc nào nha."

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên bị lời này của cô ấy đánh thức.

Trần Nghiên sẽ có mặt trên sân bóng rổ chứ?

Cô lập tức giơ tay vuốt tóc trên trán vài cái, buộc chặt tóc đuôi ngựa, vuốt thẳng huy hiệu trên ngực, nhất thời có chút luống cuống. Thẩm Chi Ý thoáng nhìn động tác nhỏ của cô, giơ ngón tay cái lên: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Các cô đi ngang qua mấy lớp nghệ thuật, nữ sinh đang líu ríu thảo luận trong khuôn viên trường, dường như cũng muốn đi xem, nhưng Thẩm Chi Ý đột nhiên dừng lại và nói muốn đi mua nước, bảo Tống Tịnh Nguyên đợi cô ấy ở đây.

Tống Tịnh Nguyên đứng dưới bóng cây bạch dương, sợ gió thổi loạn tóc nên đưa tay lên che trán. Năm phút sau, bóng dáng của Thẩm Chi Ý vẫn chưa thấy đâu, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhấc chân đi về phía cửa hàng kia, muốn xem chuyện gì xảy ra, còn chưa đi tới đã bị đám học sinh xung quanh chặn lại.

Trong cửa hàng nhỏ hẹp, Thẩm Chi Ý bị ba nữ sinh ăn mặc sành điệu chặn lại, đồ uống trong tay còn chưa kịp mở ra. Tống Tịnh Nguyên chen vào từ trong đám đông, trong ba nữ sinh phát hiện một khuôn mặt quen thuộc.

Chúc Lan một tay cầm áo khoác trắng, tay kia cầm nửa cốc trà sữa bị đổ, giọng điệu ngang ngược nói: "Nói đi, xử lí thế nào?"

Thẩm Chi Ý cau mày, cảm thấy người này thực sự không thể giải thích được:"Không phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Hơn nữa vừa rồi là cậu đụng tôi trước, trà sữa trong tay cậu mới đổ ra."

"Chẳng lẽ là lỗi của tôi?", Chúc Lan cười lạnh, "Trà sữa của tôi đổ hết, quần áo cũng bẩn."

"Vậy tôi bồi thường cho cậu một cốc trà sữa mới được không?" Thẩm Chi Ý lười gây sự với Chúc Lan, xoay người vào quầy gọi một cốc trà sữa giống hệt, đưa cho Chúc Lan, "Xong rồi chứ?"

Cô ấy xoay người muốn rời đi, nhưng Chúc Lan lại dùng sức kéo mạnh cánh tay cô ấy, giọng điệu vô cùng không khách khí, hôm nay tâm trạng cô ta không tốt, cố ý gây phiền phức cho Thẩm Chi Ý: "Tôi cho cậu đi sao?"

Đương nhiên là Thẩm Chi Ý không dễ bắt nạt, chống nạnh: "Cậu muốn làm gì?"

"Rất đơn giản." Chúc Lan nhếch môi, chỉ vào trà sữa trong tay của cô ấy, "Để tôi hất lại."

"..." Thẩm Chi Ý trợn mắt, cô ấy nghi ngờ đầu óc của Chúc Lan có phải chưa phát triển hoàn toàn hay không.

Học sinh xung quanh đang xem náo nhiệt, Chúc Lan cũng khá nổi tiếng trong trường, ai cũng biết cô ta bình thường kiêu ngạo tùy hứng đã quen, không ai nguyện ý tới gây phiền toái. Tống Tịnh Nguyên đi tới, kéo Thẩm Chi Ý ra sau mình, giúp cô ấy giải vây: "Chi Chi không cố ý, cũng đã xin lỗi rồi, còn bồi thường tiền trà sữa cho cậu, chuyện này kết thúc tại đây đi."

"Liên quan gì đến cậu?" Chúc Lan liếc mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên, nghĩ đến buổi trưa cô ta gặp cô và Trần Nghiên cùng nhau ăn cơm ở căn tin, sự bất mãn trong lòng tăng vọt. Trước đây khi ở cùng Trần Nghiên, có mấy lần cô ta nói muốn hắn cùng mình đến căn tin ăn cơm, nhưng Trần Nghiên đều tìm lý do từ chối. Cẩn thận nghĩ lại, mấy lần trước gặp Trần Nghiên ở trường học, Tống Tịnh Nguyên tựa hồ đều bên cạnh hắn. Vốn tưởng rằng cô là một cô gái ngoan ngoãn, chỉ biết học, hiện tại Chúc Lan chỉ cảm thấy rằng bản thân đã xem nhẹ và bị vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô lừa dối. Nói không chừng ngay cả Trần Nghiên cũng vì cô mà chia tay cô ta.

Sắc mặt Chúc Lan càng âm trầm hơn, cô ta cười lạnh một tiếng: "Nếu đã thích đứng ra bênh vực người khác như vậy, chi bằng cậu thay cậu ta để tôi hắt nước đi?"

"Chúc Lan." Tống Tịnh Nguyên thật sự cảm thấy suy nghĩ của cô ta có chút không thể nói lý, "Đây là trường học, không phải nơi cậu có thể tùy ý, chúng tôi đã xin lỗi rồi.". ngôn tình hay

"Học sinh giỏi có khác." Chúc Lan càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt, "Bắt đầu giáo dục tôi? Đừng tưởng rằng cậu có khuôn mặt học sinh giỏi là có thể khoe mẽ ở chỗ tôi, cậu thế nào trong lòng tự biết rõ."

Tống Tịnh Nguyên cau mày, cô không thể tiếp nhận loại sỉ nhục vô căn cứ này: "Tôi làm sao? Tôi thấy hình như tôi và cậu không có quen biết, cậu dựa vào cái gì mà tùy tiện nói xấu tôi như vậy?"

"Đừng có giả bộ nữa, buổi trưa tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi." Chúc Lan giơ cánh tay lên, cầm lấy trà sữa định đổ lên người Tống Tịnh Nguyên. Đúng lúc này có một bàn tay đưa tới, kéo cánh tay cô ta lại.

Trần Nghiên mặc một chiếc áo phông đồng phục màu xanh trắng, nút đầu tiên của áo mở ra, mái tóc đen xõa xuống trước trán, một tay cầm áo khoác, đứng giữa một nhóm nữ sinh, cảm giác thờ ơ cùng xa cách trên người hắn được phóng đại vô hạn. Tầm mắt quét đến khuôn mặt điềm tĩnh đối diện, cô đang có chút kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe mà trong suốt, mái tóc mai ngoan ngoãn rũ xuống.

Trần Nghiên buông cánh tay Chúc Lan ra, đi tới trước mặt Tống Tịnh Nguyên, ngăn cách cô với Chúc Lan. Đôi mắt đen kịt rơi trên người Chu Lan, giọng điệu mang theo vài phần chất vấn: "Hất cái gì?"

*Tác giả có lời muốn nói: Có người hỏi có phải Trần Nghiên đang cố ý giận bạn gái cũ hay không, thực ra với tính cách của hắn, chia tay chính là chia tay, hắn cũng không quan tâm điều gì khác.

Ngoài ra, về thái độ của hắn đối với Tịnh Nguyên, tôi đã thiết lập một gợi ý nhỏ ở chương trước, nhưng tôi sẽ không tiết lộ nhiều đâu hihi...