Dáng Vẻ Em Khi Cười

Chương 5



Giữa hè, kỳ thi tuyển sinh trung học diễn ra đúng như lịch trình.

Sơ Diệc phát huy vẫn như bình thường, Ôn Dĩ Hành cách cô một hạng, không hơn không kém.

Sơ Diệc vô cùng cảm kích vì mình hơn người phía sau ba điểm.

Trường trung học chia ra hai lớp trọng điểm, 50 học sinh đứng đầu sẽ được phân chia đều vào hai lớp là lớp một và lớp hai, những người xếp phía sau sẽ được chia vào lớp ba lớp bốn,…

Sau khi thi tuyển sinh trong học lại bước vào hai tháng dài nghỉ hè.

Ba mẹ Sơ Diệc đưa cô đi du lịch một tháng, sau khi trở về, cô cũng mua sách giáo khoa cấp ba, xem trước nội dung một kỳ, thời gian nghỉ hè còn lại trừ học tập ra thì cũng là yên tĩnh đọc sách một chỗ.

Giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài hai tháng, mãi cho tới tháng chín, trường cấp ba mới gửi thông báo.

Đồng phục mới là hai màu đen trắng, mặc ở trên người cô hơi rộng một chút, Sơ Diệc nhìn bản thân mình trong gương, tóc buộc đuôi ngựa, cổ áo sạch sẽ, lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp, chỉ là cảm xúc trên mặt nhạt nhẽo trước sau như một, tầm mắt buông xuống khiến người ta không nhìn ra biểu tình.

Ở trong đám người, liếc mắt một cái là không thấy được, là người không có cảm xúc tồn tại nài.

Cuối cùng, cô thay đổi dây buộc tóc thành một sợi dây màu đỏ, vô cùng nổi bật trên màu tóc đen.

Sơ Diệc tới muộn.

Trong lớp đã có hơn một nửa người tới, ồn ào nhốn nháo.

Sơ Diệc do dự ở cửa một lát, cuối cùng vẫn bước vào trong.

Suýt chút nữa cô va phải một nam sinh cao lớn đang chuẩn bị bước ra ngoài.

“Xin lỗi.” Sơ Diệc đứng yên, không nói chuyện… Tới khi bừng tỉnh thấy rõ mặt người trước mắt mới sững sờ.

Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cậu.

Mới hai tháng không gặp.

Sơ Diệc lại nhớ tới hai năm trước mình từng nói, “Tớ cao hơn cậu.”

Bây giờ lần nữa đối diện với nhau, cô phải ngẩng mỏi cổ mới nhìn được đôi mắt đen trong sáng của nam sinh.

Ôn Dĩ Hành cất giấu ánh mắt nhàn nhạt ý cười của mình.

“Dĩ Hành.” Nam sinh phía sau đuổi kịp ôm lấy vai cậu, liếc thấy Sơ Diệc đứng ngay đó, không chờ Ôn Dĩ Hành nói chuyện, Sơ Diệc đã ôm lấy cặp sách, hoang mang rối loạn như chạy trốn vào trong.

“Ai vậy?” Nam sinh nhìn chằm chằm dáng vẻ của Sơ Diệc.

Ôn Dĩ Hành nhàn nhạt đáp, “Bạn học của tớ.”

Nam sinh kia cười, “Biết rồi, vậy thì không phải cũng là bạn học của tớ sao.”

Ôn Dĩ Hành, “Không phải của cậu.”

Trong lòng nam sinh kia cảm thấy kì lạ, không đợi tự hỏi cảm giác kì lạ này là gì xong, Ôn Dĩ Hành đã ra khỏi lớp, nam sinh kia lập tức ném suy nghĩ ra khỏi đầu mình, chạy chậm đuổi theo, “Anh Hành, từ từ đã.”

Lớp cấp hai của bọn họ học ở trung học này không nhiều, tới lớp này cũng càng ít.

Trừ Sơ Diệc và Ôn Dĩ Hành thì cũng chỉ có hai ba người trước kia không học cùng lớp, trừ gặp ở phòng thi thì cũng không có giao lưu gì hết.

Là bạn cùng lớp từ trước, chỉ có Sơ Diệc và Ôn Dĩ Hành.

Ôn Dĩ Hành ngồi ở hàng ghế phía sau, sau khi lên cấp ba, dường như cậu cũng chưa cao thêm nhiều, so với hồi trước chỉ cao hơn có một hai phân.

Hai người cách nhau hơn nửa phòng học, không còn cơ hội một trước một sau nữa.

Với Sơ Diệc mà nói, cấp hai hay cấp ba cũng không có gì khác biệt.

Học tập đối với cô mà nói vẫn luôn là chuyện không khó, cô không quan tâm tới sự thay đổi của bên ngoài, thời gian từng ngày trôi đi, trừ học tập buồn tẻ ra thì trong lớp bắt đầu có mấy đôi yêu nhau, hoặc là công khai, hoặc là kín đáo.

Công khai, tất nhiên sẽ bị gọi phụ huynh tới trường học, cùng nhau giải quyết.

Kín đáo, sống trong ánh mắt bỡn cợt của các bạn cùng lớp, cùng ăn bữa sáng trong tiết tự học, cùng đi với nhau sau khi tan học, biến mất trong màn đêm cùng cái nắm tay, hai bên vô cùng ngọt ngào.

Sơ Diệc cũng thấy.

Cô nghĩ, mấy chuyện này không có liên quan gì tới mình.

Bài xích, không có, hâm mộ, cũng không nhắc tới.

Có lẽ, nếu một ngày, nam chính trong cảnh tượng đó biến thành Ôn Dĩ Hành, có lẽ khuôn mặt cô mới bộc lộ ra dáng vẻ ghen ghét đáng sợ.

Thời gian trôi quá nhanh.

Cũng may, cô và Ôn Dĩ Hành đều không trở thành vai chính trong câu chuyện tình yêu nào cả.

Vào lớp 11.

Cả hai đều chọn khoa học tự nhiên.

Cuối kỳ lớp 10, thời khóa biểu chia lớp của lớp 11 đã có, cách màn hình, trong đầu Sơ Diệc thầm kêu một tiếng, lần đầu tiên mất ngủ, lúc tới trường học hai mắt đen như gấu trúc.

“Lại thức đêm làm đề à?” Ngồi cùng bàn với cô là một nam sinh đeo kính, muốn nói đùa với cô nhưng ngữ khí lại không giống vậy.

Sơ Diệc mím môi không nói chuyện.

Giờ thể dục, cô ngồi dưới tán cây, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn mây bay về phía chân trời.

Một quả bóng rổ màu cam lộc cộc lăn tới bên chân.

Sơ Diệc thu chân lại, rũ mắt, không nhìn bên này, tiếng bước chân tới gần lại không đi xa, lẳng lặng dừng ở chỗ cũ.

Cô ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người, cuối cùng dời tầm mắt, cằm gác trên đầu gối, đôi lông mi dài rũ xuống thành tạo bóng trên khuôn mặt tái nhợt của cô, quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng, đôi môi mím lại giống với bình thường, thu mình, xa cách, tựa như bài xích bất kì người nào tiếp cận.

Ôn Dĩ Hành ôm quả bóng đứng dưới gốc câu, bóng dáng cao lớn.

Cậu vẫn luôn trầm mặc.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, đỉnh đầu Sơ Diệc tựa như truyền tới một xúc cảm xa lạ quen thuộc, chỉ là trong nháy mắt, khi cô kinh ngạc ngước mắt lên cũng đã biến mất, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng dáng Ôn Dĩ Hành ôm bóng từng chút một đi xa.