Đáng Yêu Hơn Cả Đường

Chương 39



Thương Ôn Hứa đã gặp Hứa Dệt vào buổi tối trong căn tin trường, cũng bởi vậy mà tự nhiên biết thời gian ăn tối của cô.

Khi Thương Ôn Hứa đứng ở cửa lớn căng tin, trong lòng cảm thấy chính mình vô cùng bất đắc dĩ.

Hôm nay là sinh nhật của anh, một vài người bạn đã cho anh mượn nhà ở ngoài trường, nhưng anh lại chạy về trường với lý do mua nước tương, lúc phản ứng lại thì đã đứng ở đây.

Anh thoáng ngẩn người.

Xung quanh ít nhiều đã có ánh mắt tập trung lên người mình, vẻ mặt Thương Ôn Hứa ôn hòa, nhàn nhã bước vào căn tin.

Mỗi lần cô gái nhỏ ăn cơm chỗ ngồi đều cố định ở một góc, Thương Ôn Hứa lập tức tìm được cô, trái tim luôn muốn gặp cô vào lúc này ngược lại vô cùng ổn định.

Anh đi qua, ngồi xuống đối diện Hứa Dệt, khi cô ngước lên nhìn anh, ngay lập tức đôi mắt trợn tròn, nhanh chóng chớp vài cái, mới nuốt thức ăn còn đang nằm trong miệng mình vào trong bụng.

Sau đó, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, không phải bây giờ anh đang tổ chức sinh nhật sao?”

Buổi sáng đàn anh nói với cô như nào?

Buổi tối đến nhà bạn bè sinh nhật, thuận tiện còn tự mình xuống bếp.

Hứa Dệt nhìn thời gian trên đồng hồ —— 6 giờ rưỡi.

Tiệc sinh nhật cũng không kết thúc sớm như vậy, đúng không?

“Ừm.” Thương Ôn Hứa trả lời rất nhiên: “Nước tương ở nhà bạn hết rồi, nên anh đi mua nước tương.”

Nghe có vẻ là một lý do chính đáng.

Nhưng đàn anh, anh có cần phải đến căn tin trường để mua nước tương không???

Đại khái là biểu tình không tin trên mặt Hứa Dệt quá rõ ràng, Thương Ôn Hứa lại thêm một câu: “Thuận đường đến xem em.”

Cô có gì tốt để xem chứ?

Hứa Dệt bị lời nói của anh nói làm cho ngượng ngùng, cô liếc mắt nhìn đàn anh đẹp trai đối diện, sau đó yên lặng cúi đầu, hai tay bưng bát trên bàn uống một ngụm canh, đè nén sự hãi trong lòng.

Thương Ôn Hứa nhìn lướt qua thức ăn trong bát cô, sau khi nhìn thấy, liền dở khóc dở cười: “Thích ăn mì như vậy sao?”

Dường như mỗi lần họ gặp nhau trong căn tin, bữa tối của cô đều sẽ là mì.

Điều này thực sự trái ngược với tính cách không thích ăn mì của anh.

“Vâng.” Nghe vậy, Hứa Dệt gật đầu một chút, khi cô cười rộ lên, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện: “Em muốn ăn từng hương vị khác nhau của mì trong trường một lần =w=.”

Nói đến mì, Hứa Dệt ham ăn nhấp thêm một ngụm: “Đàn anh, hôm nay anh ăn mì chưa? Ngày sinh nhật không ăn bánh kem cũng không sao, nhưng anh nhớ ăn mì trường thọ đó.”

Thương Ôn Hứa cười lắc đầu: “Chưa.”

Môi Hứa Dệt ghé vào mép bát tiếp tục uống một ngụm: “Vậy anh nhất định đừng quên ăn nha.”

Cô gái trước mặt không biết đã uống bao nhiêu ngụm canh, một lúc sau, trong bát chỉ còn lại mì, nước canh đã không còn.

Hứa Dệt bưng bát vẻ mặt buồn rầu, ngón trỏ tay phải của Thương Ôn Hứa cong lên, gõ trên mặt bàn, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh hỏi: “Làm sao vậy? Khát à?”

Hứa Dệt trong nháy mắt 囧.

Cô cũng không thể nói là cô sợ sẽ nấc cụt trước mặt đàn anh nên mới uống nhiều nước như vậy?

Mặc dù đó là nước mì, nhưng suy cho cùng cũng là nước.

“Không có không có.” Hứa Dệt vội vàng lắc đầu, đổi uống nước thành ăn mì.

Thương Ôn Hứa ngồi trong góc cùng cô một lúc, thấy cô ăn gần hết, đột nhiên người nào đó bắt đầu ho khan.

Hứa Dệt nghi hoặc: “Đàn anh, anh bị cảm à? ”

“Không có” Thương Ôn Hứa ngừng ho, tay phải nắm lấy cổ họng mình, ánh mắt lơ đãng bất định, cũng không nhìn cô: “Có quên chuyện gì không? ”

Hứa Dệt khó hiểu nắm tóc mình, cô nhìn điện thoại và bát đũa trên bàn, lại sờ sờ túi tiền của mình.

Chìa khóa và tiền còn ở trong túi.

Cô cho rằng Thương Ôn Hứa chỉ là không có lời nào để nói, đơn thuần hỏi cô vấn đề này, cô liền tự nhiên lý giải vấn đề của anh là “Cô có quên cái gì không?”.

Hứa Dệt kiểm tra toàn thân một lần, xác định đồ đạc đều an phận ở trên người mình, cô mới trịnh trọng nói: “Không có.”

Thương Ôn Hứa đem mấy động tác nhỏ của cô thu vào đáy mắt, nghĩ thầm không biết cô lại suy nghĩ đi đâu rồi.

“Vậy em còn nhớ hôm nay là ngày gì không?” Thương Ôn Hứa tính toán từ một góc độ khác để hỏi.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Dệt chính là, hôm nay không phải là sinh nhật của đàn anh sao? Có lễ hội đặc biệt nào khác sao?

Cô tìm kiếm một vòng trong đầu, cũng không tìm thấy ngày lễ nào vào hôm nay, đầu óc cô mơ màng: “Ngoài sinh nhật của anh ra, còn có ngày gì khác sao?”

Thương Ôn Hứa nghiêm túc: “Không có, hôm nay chỉ có sinh nhật anh. ”

Hứa Dệt cũng không biết ý nghĩa vấn đề mà đàn anh vừa hỏi là gì.

Thân thể Thương Ôn Hứa nghiêng về phía trước, ánh mắt hàm chứa sự chờ mong, điên cuồng ám chỉ cho cô: “Vậy em, không có gì muốn biểu đạt chút sao?”

Hôm nay từ sáng đến giờ, không ít nữ sinh trong trường tặng quà sinh nhật cho Thương Ôn Hứa.

Có lẽ bởi vì tất cả mọi người đều tặng, nên anh đặc biệt chờ mong cô gái nhỏ cũng có thể tặng quà cho anh.

Nhưng nếu nói rõ ra thì có vẻ hơi cố ý.

Đôi mắt sáng ngời của Hứa Dệt đảo quanh, tròn xoe nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, mới ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, trong mắt Thương Ôn Hứa dần dần sáng lên, cô nghiêm túc nói: “Đàn anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ nha! ”

Tuy rằng những lời này, trong điện thoại sáng nay cô đã nói với anh rồi, nhưng có lẽ nhắn tin vẫn không giống nói trực tiếp?

Cho nên đàn anh mới tha thiết nhìn cô như vậy, hy vọng nhận được lời chúc sinh nhật mình nói trực tiếp.

“…” Thương Ôn Hứa cảm thấy mình ám chỉ đã quá rõ ràng, nhưng cô gái đối diện hình như vẫn không hiểu.

Chẳng lẽ muốn anh nói thẳng ra sao?

Lúc này Hứa Dệt đã ăn sạch bát mì, ngụm cuối cùng rơi vào trong bụng, cô thỏa mãn chậc lưỡi, đối với việc này cô vô cùng hài lòng.

Hứa Dệt thu dọn bát đũa xong bỏ vào khu vực báo cáo cuối ngày, Hứa Dệt nghiêng đầu nhìn người đàn ông vẫn đi theo bên cạnh mình: “Đàn anh, anh phải về nhà bạn sao?”

Thương Ôn Hứa vừa nghĩ đến giờ phút này mấy người kia đang đói bụng trong căn hộ, giống như em bé to xác đang gào khóc chờ anh cho ăn, anh liền xấu hổ.

Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, tính từ lúc anh ra khỏi cửa đến bây giờ, đã qua nửa tiếng đồng hồ, anh gật đầu: “Ừ.”

Nói xong, anh nâng tay đặt trên bả vai của cô, đem cô dẫn lên phía trước: “Trước tiên đưa em về ký túc xá đã, anh sẽ quay về sau.”

Lúc trước có mấy lần Thương Ôn Hứa cũng từng đưa cô về ký túc xá, lúc ấy cô còn cảm thấy xấu hổ, nhưng sau một vài lần cũng sớm thành thói quen.

Trên đường hai người đến ký túc xá nữ có nói chuyện phiếm với nhau, nhưng đến nửa đoạn đường sau tựa hồ không tìm thấy đề tài gì có thể nói, Hứa Dệt cúi đầu nhìn mặt đất, liều mạng nghĩ chuyện để tán gẫu.

Bằng không hai người không nói lời nào, cùng với thể chất “ngôi sao” của đàn anh, chung quanh luôn có người đem ánh mắt đặt trên bọn họ, cô sẽ có cảm giác xấu hổ _(:3” ㄥ)_

Mắt thấy sắp đến dưới lầu ký túc xá nữ, Thương Ôn Hứa nhịn không được hỏi một câu: “Ngoại trừ chúc anh sinh nhật vui vẻ, em còn có cái gì khác để biểu đạt không?”

Hứa Dệt lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh một cái, suy nghĩ trong giây lát, cô nói: “Ừm. Vậy chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn*?”

(*Câu này ngụ ý chúc ông bà, cha mẹ gặp thật nhiều may mắn, nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống,dào dạt như nước biển Đông không bao giờ cạn. Thọ: nghĩa là sống lâu, sống thọ. Tại sao lại ví thọ tựa nam sơn. Điều này gắn liền với điển tích, điển cố xưa của Trung Quốc.)

Cô gái nhỏ nói xong còn không biết xấu hổ mà lè lưỡi, cô gãi gãi đầu, thật sự không biết nên biểu đạt cái gì.

Đàn anh chỉ nói biểu đạt, nhưng phạm vi muốn biểu đạt thật sự rất rộng, trong nháy mắt cô hơi lo lắng.

Thời tiết đêm nay khá đẹp, ánh trăng vàng sáng cùng đèn đường vàng nhạt xen lẫn vào một chỗ, rải lên người cô không khỏi làm thêm vài phần nghịch ngợm.

Thương Ôn Hứa chợt thở dài, anh nhìn sườn mặt đơn thuần của cô, lập tức không biết nên khóc hay nên cười.

Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn?

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói như vậy để chúc sinh nhật anh.

Nếu đã ám chỉ mấy lần, đối phương cũng không rõ, Thương Ôn Hứa hít sâu một hơi dựa vào người Hứa Dệt.

Anh chưa từ bỏ ý định ở trong lòng.

Tối không được, anh liền ra sáng*.

(*Câu này là kiểu nói vòng do không được thì quyết định nói thẳng.)

Thương Ôn Hứa hắng giọng, cúi đầu làm dáng vẻ đáng thương, giống như lơ đãng, lẩm bẩm từ trong cổ họng ngâm nga bài hát: “Hai món quà, hai món quà, không ai tặng không ai tặng. Một con không có hướng đi, một con không có bóng dáng, thật kỳ quái, thật là kỳ quái…”

Tiếng hát thê lương kia, người không biết còn tưởng rằng anh đang hát 《 Cải Thìa Nhi Trong Đất Hoàng 》.

Hứa Dệt nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của đàn anh đột nhiên hát giai điệu 《 Hai Chỉ Lão Hổ 》, trong nháy mắt bị sét đánh một cái ngoài cháy trong mềm.

Trong lời đồn đàn anh không phải rất lạnh lùng, không gần người phàm sao? Không phải nghe nói anh không bao giờ hát sao? Không phải còn nói anh là một đóa bạch ngọc lan tuyệt thế mà cô độc, cao quý xuất trần sao?

Hiện tại cô chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét thật lớn, đàn anh lạnh lùng chỗ nào, không gần người phàm chỗ nào chứ?!

Tối nay Thương Ôn Hứa hát một bài làm hình tượng lạnh lùng mà Hứa Dệt nghe đồn từ miệng người khác về anh chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể lại gần lập tức bùm bùm nát nát.

Hứa Dệt không khỏi cảm thán trong lòng, đàn anh đúng là đàn anh, ngay cả ngâm nga bài hát cũng khác biệt như vậy.

Thương Ôn Hứa ậm ừ một tiếng, tầm mắt nghiêng nghiêng, lặng lẽ dừng lại trên mặt cô vài giây.

Biểu tình của cô giờ phút này anh cũng không hình dung ra được, giống như lâm vào một loại trầm tư, thậm chí còn có chút không thể kiềm chế.

Thương Ôn Hứa cảm thấy, mình đã nói rõ lắm rồi, nếu như cô còn không rõ, qnh chỉ có thể đem hai chữ “quà tặng” này từ trong đầu mình lấy ra, sau đó lại đem chúng bỏ vào trong đầu cô.

Lại là một đoạn trầm mặc dài dằng dặc, Thương Ôn Hứa chờ trái chờ phải, rốt cục khi bọn họ đến dưới lầu ký túc xá, cô mới vỗ đùi một cái, giống như là nhớ tới chuyện gì mà “A” một tiếng.

“Đàn anh, hôm nay anh không nhận được quà sinh nhật sao?” Hứa Dệt mở to đôi mắt tròn, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thương Ôn Hứa dưới ánh mắt không chớp của cô, vẻ mặt bi thương, chậm rãi gật đầu.

Sự đồng cảm trong lòng Hứa Dệt lập tức theo biểu tình kia của anh hiện ra, cô có chút không đành lòng: “A, tạm thời em cũng không chuẩn bị quà gì để tặng anh, sớm biết thế em đã đi mua một bát mì trường thọ cho anh rồi.”

Thương Ôn Hứa: “…”

“Vậy, bạn bè của anh cũng không tặng sao?” Gió đêm thổi tóc cô có chút lộn xộn, cô gạt mái tóc vụn bồng bềnh trước mắt, dường như nghĩ đến điều gì đó, an ủi anh nói: “Có lẽ bạn bè anh muốn ở bữa tiệc tối nay đem quà tặng cho anh.”

Hứa Dệt càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, ánh mắt cô sáng rực lên, mặt mày hớn hở.

Nếu như hiện thực cũng giống với anime, phỏng chừng lúc này trong đôi mắt của cô sẽ có một dấu √ vàng rực rỡ

Thương Ôn Hứa thần sắc như thường gật đầu: “Hy vọng là vậy. ”

“Này, Hứa Dệt, Thương Ôn Hứa?” Đột nhiên vào lúc này, có một giọng nam từ cửa ký túc xá nữ truyền đến.

Thương Ôn Hứa giương mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy viện thảo trường kinh doanh sáng nay còn tới ký túc xá bọn anh, hiện tại vẻ mặt tươi cười hớn hở đang đi về phía này.

Mí mắt Thương Ôn Hứa đột nhiên nhảy lên.

Hứa Dệt sau khi thấy rõ người tới, rất lễ phép hô một tiếng: “Đàn anh. ”

Thương Ôn Hứa nhíu mày, không nghĩ tới cô gái nhỏ xưng hô với mình lại giống người khác?

Trong nháy mắt, anh cúi gằm khuôn mặt đẹp trai xuống.

Có một chút khó chịu.

Hết lần này tới lần khác viện thảo gì đó đặc biệt không có mắt nhìn, cười cười giống Husky hai trăm năm mươi cân, “Hai người ở đây nói chuyện gì vậy? Tôi ở cửa kính đằng xa kia đã nhìn thấy hai người. ”

Cũng không biết người này đang cười hì hì cái gì?

Thương Ôn Hứa nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, cũng không đáp lời.

Bây giờ không chỉ là một chút khó chịu mà đã tăng lên đến cực kỳ khó chịu.

“A,” Hứa Dêhh thấy Thương Ôn Hứa không có ý định mở miệng, liền tự mình nói: “Bọn em đang nói chuyện quà tặng. ”

Viện thảo trường kinh doanh thấy vô cùng hứng thú: “Quà gì?”

Hứa Dệt theo bản năng liền trả lời: “Quà sinh nhật của đàn anh nha. ”

Đối mặt với ánh mắt đầy quan tâm của hắn ta ném tới, Thương Ôn Hứa cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng đột nhiên không thể nhớ ra rốt cuộc không thích hợp chỗ nào.

Khuôn mặt thối như cũ đứng một bên.

Nói đến quà sinh nhật của đàn anh, Hứa Dệt liền nghĩ đến bài hát thê lương vừa rồi của anh, “Đàn anh nói hôm nay anh ấy không nhận được món quà nào. ”

Thương Ôn Hứa:!!!

Đột nhiên nhớ ra một cái gì đó.

Hứa Dệt: “Thật sự rất đáng thương nha. ”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Buổi sáng vừa mới ở trước mặt tình địch trang bức xong, buổi tối Thương lão đại liền quay xe.

Hứa Dệt: Thật sự rất đáng thương nha >人<