Dành Cả Sinh Mệnh Để Yêu Em

Chương 13: Lạc Như Tuyết



Tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về nơi truyền đến giọng nói đó.

"Bác Lục". Từ ngoài cửa, một cô gái dáng dấp mảnh khảnh, dung mạo xinh đẹp hoạt bát bước vào.

Lục Khải Sơn cùng Âm Mẫn Hoa phút chốc ngỡ ngàng.

"Anh Thiệu Quân". Lạc Như Tuyết vừa nhìn thấy Lục Thiệu Quân liền hét lên.

Gương mặt anh lập tức chuyển sắc, có chút khó chịu.

Âm Mẫn Hoa đột nhiên bước lên phía trước lên tiếng:

"Như Tuyết đấy à! Con đến có chuyện gì vậy?".

Lạc Như Tuyết gương mặt vui vẻ:

"Con vừa từ Paris về, có mua ít quà cho hai bác".

Lạc Như Tuyết vừa cười vừa đặt đống túi quà trên tay lên bàn. Lúc này cô ta mới để ý đến sự hiện diện của Tô Mạn.

"Đây là...". Lạc Như Tuyết giọng điệu ngập ngừng

"Tô Mạn, đây là Như Tuyết, con bé sống ở gần đây nên cũng thường xuyên đến nhà hai bác chơi". Âm Mẫn Hoa lên tiếng vừa hay giới thiệu cả hai người với nhau.

Tô Mạn mỉm cười lịch sự:

"Chào em".

"Vâng... vâng ạ, em chào chị". Lạc Như Tuyết phút chốc sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người phụ nữ dung mạo hương diễm đoạt mục như vậy. Từ vẻ ngoài hay cử chỉ đều toát lên vẻ kim chi ngọc diệp, khiến cho Lạc Như Tuyết trong phút chốc cảm thấy bản thân như bị lu mờ.

"Ờm... chị là... có quan hệ gì với anh Thiệu Quân vậy ạ?". Lạc Như Tuyết nhìn thấy Tô Mạn ngồi cùng Lục Thiệu Quân, trong lòng không khỏi thắc mắc.

Tô Mạn khoác tay anh mỉm cười vui vẻ:

"Chị là vợ của anh ấy".

Lục Thiệu Quân trong lòng nở rộ, trái tim không tự chủ được mà đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên Tô Mạn cô chủ động như vậy, cái này... có được xem là đánh dấu chủ quyền không nhỉ?

Lạc Như Tuyết phút chốc sững sờ, không tin vào tai mình, nụ cười cô có chút gượng gạo:

"Anh Thiệu Quân lấy vợ rồi sao?".

"Ừm, đây là chị dâu của em". Lục Thiệu Quân lên tiếng khẳng định.

Lạc Như Tuyết nụ cười cứng đờ, cả người ngây ngốc chết lặng.

"Em... vào nhà vệ sinh một chút". Cô ta nhanh chóng loạng choạng bước đi.

"Đây... Như Tuyết". Âm Mẫn Hoa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút cảm thương. Bà cũng xem như chứng kiến Lạc Như Tuyết lớn lên từ nhỏ, sớm đã coi cô như con gái. Lạc Như Tuyết và Lục Thiệu Quân quen biết từ bé, thanh mai trúc mã. Lục Thiệu Quân lại anh tuấn phong độ, tài hoa hơn người, Lạc Như Tuyết cũng khó tránh khỏi cảm giác rung động. Chỉ là Lục Thiệu Quân một mực xem cô ta như em gái mà chiều chuộng đôi chút, tuyệt nhiên không có tình cảm nam nữ. Nhưng điều này vô tình khiến Lạc Như Tuyết sinh ra vọng tưởng về một Lục Thiệu Quân bên ngoài không hề tiếp xúc với nữ nhân, lại chiều chuộng cô ta vài phần.

Trong phòng vệ sinh, sau khi kiềm chế lại cảm xúc, lấy lại bình tĩnh, Lạc Như Tuyết từ từ bước ra, giọng điệu chần chừ:

"Bác Lục, không biết con có làm phiền khi dùng bữa với mọi người không ạ?".

"Cái này...". Âm Mẫn Hoa có chút khó xử, liền nhìn sang Tô Mạn.

"Nếu Như Tuyết đã có ý vậy hay là cùng dùng bữa đi". Tô Mạn mỉm cười lên tiếng giải vây.

"Vâng ạ". Lạc Như Tuyết giọng điệu vui vẻ.

"Thím Trần, phiền thím đi lấy bát đũa cho Như Tuyết rồi". Âm Mẫn Hoa ánh mắt nhìn sang thím Trần đang đứng bên cạnh.

Trên bàn ăn, Lạc Như Tuyết không ngừng nói chuyện hỏi han về Tô Mạn.

"Chị này, em hỏi chị một chuyện được không?".

"Ừm". Tô Mạn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Chị quen anh Thiệu Quân như nào vậy ạ?".

Bầu không khí dường như trầm lại sau câu hỏi của Lạc Như Tuyết. Lục Khải Sơn cùng Âm Mẫn Hoa cũng hướng ánh mắt trông đợi, không giấu nổi sự tò mò.

"Hì! Còn không phải là anh ấy thích thầm chị rồi theo đuổi kịch liệt quá sao". Tô Mạn cười híp mắt lên khoác tay Lục Thiệu Quân, trong lòng thầm lo lắng: Cô bịa chuyện thế này không biết có làm anh có tức giận không nữa.

Lạc Như Tuyết phút chốc sửng sốt, đây hoàn toàn không phải là Lục Thiệu Quân mà cô ta quen biết. Hai ông bà Lục Khải Sơn và Âm Mẫn Hoa thì gật gù tỏ vẻ bất ngờ, không nghĩ đứa con trai của mình lại chủ động theo đuổi người khác, còn được con gái nhà người ta miêu tả bằng hai từ "kịch liệt".

Lạc Như Tuyết gương mặt khó tin, liếc nhìn sang Lục Thiệu Quân.

"Nào bà xã, ăn cái này đi". Anh vừa nói vừa gắp miếng thịt bò ý muốn đút cho Tô Mạn. Cô cũng vừa hay để ý đến ánh mắt của Lạc Như Tuyết, liền phối hợp theo anh.

"Ưm... cái này ngon lắm nha!".

Lạc Như Tuyết nháy nháy mi mắt, không tin vào những gì xảy ra trước mặt. Hai ông bà Lục Khải Sơn và Âm Mẫn Hoa thì bị một màn biểu diễn vợ chồng ân ái này làm cho mắt chữ A miệng chữ O.

Lạc Như Tuyết trong lòng chết lặng, lập tức đứng dậy:

"Cũng muộn rồi, con xin phép hai bác và anh chị về trước đây ạ".

"À... ừm. Vậy con về nhé, khi nào rảnh có thể ghé hai bác chơi". Âm Mẫn Hoa giọng điệu hiền từ, bà là thật lòng xem Lạc Như Tuyết như con gái ruột, muốn cô thường xuyên lui tới.

"Vâng ạ, nếu có thời gian con nhất định sẽ đến thăm hai bác. Con xin phép ạ".

Lạc Như Tuyết mỉm cười cúi đầu lễ phép ra về. Cô thật sự chết tâm rồi, vốn còn tự lừa dối mình, không tin vào sự thật trước mắt. Kết quả nhận ra bản thân từ nhan sắc đến khí chất đều không bằng người ta, thậm chí là cả sự nuông chiều của Lục Thiệu Quân. Thật nực cười cô ta còn nghĩ mình rất đặc biệt với anh, thì ra Tô Mạn còn quan trọng hơn nữa. Lạc Như Tuyết thực sự chết tâm rồi, kể từ giây phút nhìn thấy ánh mắt cùng điệu bộ cưng sủng của Lục Thiệu Quân đối với Tô Mạn thì cô đã không còn trông đợi hi vọng gì nữa.