Dành Cả Sinh Mệnh Để Yêu Em

Chương 3: Mời Lục Thiệu Quân một bữa



Trong phòng khách Tô gia. Mặc dù Tô thị đã phá sản, nhưng từ biệt phủ Tô gia và cách bài trí bên trong, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Anh lúc này mới chợt nhận ra: Tô gia rộng lớn như vậy lại không có lấy nổi một người hầu hay quản gia. Tô Mạn dường như nhìn ra suy nghĩ của anh, liền lên tiếng giải thích:

"Tô thị phá sản, đương nhiên tiền bạc còn lại không nhiều, người hầu cũng đi hết cả rồi. Chỉ có biệt phủ Tô gia là tổ tiên để lại, không tiện bán".

Trong lời nói của Tô Mạn có chút tiếc nuối mang vẻ hoài niệm. Tô gia đã từng một thời vàng kim sáng chói rực rỡ, lại chỉ trong một đêm mà phá sản. Trong chuyện này ắt hẳn có nguyên do sâu kín. Chỉ có điều Tô Mạn xưa nay không nhúng tay vào việc kinh doanh của Tô thị, cha cô lại đang nằm viện. Chuyện này vẫn là tạm gác lại, đợi bệnh tình của cha thuyên giảm hẵng tính tiếp. Bây giờ việc của cô là phải cứu Tô gia ra khỏi vực thẳm, mà chuyện này vẫn là phải kết hôn với Lục Thiệu Quân trước.

"Chuyện của Tô gia, Lục thị nhất định sẽ không làn ngơ, em yên tâm đi".

Lục Thiệu Quân lên tiếng bảo đảm. Tô Mạn nhất thời trong lòng liền cảm động. Dù sao Tô gia cũng là một tay ông cụ cô gây dựng, đời sau luôn nối tiếp làm ăn phát đạt, con cháu không thiếu của ăn của để. Cô không nỡ nhìn Tô gia như vậy mà suy sụp.

"Cảm ơn anh".

Đột nhiên, Tô Mạn ý định muốn nói gì đó nhưng câu chữ lại cứ mắc nghẹn ở cổ họng khó nói.

"Ờm...".

Tô Mạn hiện tại có chút khó xử, dù sao cũng cần ra ngoài, mà cô lại đang mang đồ ngủ, nhưng Lục Thiệu Quân đã đến đón cô, cô lại còn bảo anh ngồi đợi nữa thì cũng thiếu lịch sự quá đi mất.

Lục Thiệu Quân dường như tự mình hiểu ý, liền lên tiếng trước.

"Vậy anh ngồi đợi ở đây một lát".

"Ừm em rất nhanh sẽ xuống thôi".

Một lát sau, Tô Mạn mang một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng quần tây đen bước xuống, mái tóc thả dài lướt nhẹ như làn gió thoảng nơi đỉnh núi Ô Vân, không phô trương mà thanh tao, nho nhã, không ồn ào mà khẽ xào xạc như lá phong.

Lục Thiệu Quân nhất thời ngây người đôi chút rồi nhanh chóng định thần lại nói:

"Đi thôi".

"Ừm".

Trong chiếc xe Rolls-Royce Ghost Series II.

Tô Mạn dường như chợt nghĩ đến điều gì liền nhẹ giọng hỏi Lục Thiệu Quân:

"Lục... Lục tổng, chúng ta... đi đâu vậy".

"Em chưa ăn sáng, vậy chúng ta đến nhà hàng trước đã".

"Ừm. Vậy để em mời anh chầu này xem như cảm ơn đi".

Tô Mạn gật đầu tán thành, ý định muốn mời Lục Thiệu Quân bữa này. Dù sao anh cũng đã đến đợi đón cô. Nhưng mà, sao anh biết cô chưa ăn sáng chứ. Chả nhẽ ngay từ đầu anh đã không nghe cô giải thích. Vậy anh nhất định không phải nghĩ cô là kiểu con gái lười biếng ngủ nướng rồi chứ. Tâm của Tô Mạn rất loạn a, hình tượng của cô không phải cứ thế mà sụp đổ rồi chứ!

Trong lòng Tô Mạn bây giờ chắc đã khóc thành một dòng sông rồi. Dù sao cô cũng là người coi trọng hình tượng, vậy mà giờ lại mất trước mặt anh rồi.

Bỗng thanh âm của Lục Thiệu Quân vang lên, giọng điệu có hơi phần ngại ngùng.

"Tô...Tô Mạn".

"A!"

Tô Mạn đột nhiên bị gọi liền giật mình đáp lại, nhất thời âm thanh phát ra có chút không đúng lắm.

"Lần sau không nhất thiết phải gọi anh là Lục tổng, cứ gọi Thiệu Quân là được rồi".

"Ồ! Vậy... Thiệu.. Thiệu Quân".

Hai chữ Thiệu Quân mà Tô Mạn ấp úng nói ra thật sự rất ngọt, giọng nói nhỏ nhẹ như đứa trẻ đang thủ thỉ, lại ngọt như ngào đường vậy, thật khiến người khác muốn trầm mê mụ mị.

"U..m". Lục Thiệu Quân vành tai đỏ ửng ậm ừ vài tiếng.

Đến nhà hàng Moris Sorie La Venast, một trong những nhà hàng năm sao đắt đỏ ở đế đô. Tô Mạn phút chốc có chút choáng ngợp trước vẻ hoa lệ nơi đây. Cô có tính tự lập từ rất sớm. Năm 18 tuổi đã sang Úc du học, hoàn toàn không dựa vào tiền của Tô gia, cô được nhận học bổng toàn phần nên không lo về vấn đề học phí, tiền ăn uống sinh hoạt là cô tự làm thêm kiếm lấy, 22 tuổi về nước thì lập tức thuê nhà riêng, cuộc sống hoàn toàn dựa vào số tiền cô làm ngành thiết kế. Vì vậy bình thường Tô Mạn sinh hoạt rất tiết kiệm, không có bất kì dáng vẻ của tiểu thư nhà giàu ăn chơi đốt tiền. Nhất thời quên mất Lục Thiệu Quân nổi danh là "thiếu tình chứ không thiếu tiền", ăn uống nhất định là nơi xa hoa bậc nhất. Cô vậy mà lỡ hứa sẽ mời anh chầu này, bây giờ thì hay rồi.

Tô Mạn nhẹ nhàng lật giở menu, thầm tìm kiếm một món ăn giá cả tầm trung một chút. Nhưng mà sao cái nhà hàng này cũng xa hoa quá rồi, cả một thực đơn món rẻ nhất cũng là tiền triệu.

"Thiệu...Thiệu Quân, hay là anh chọn trước đi".

Tô Mạn mỉm cười khóe môi giật giật, cô đây đúng là tự đào hố chôn mình, múa rìu qua mắt thợ rồi. Sao lại tự nhiên nói muốn mời Lục Thiệu Quân làm gì chứ. Giờ có bán cô đi cũng không trả nổi đâu, chỉ mong Lục Thiệu Quân có thể chọn món "rẻ tiền" một chút.