Đánh Cắp Nhân Duyên

Chương 47: Tôi đồng ý với yêu cầu của anh



- Cố Nam Thành! Anh điên rồi! Tố Nhiên là chị gái của vợ anh.

Cố Nam Thành giơ tay ra, bao trọn nắm đấm của người trước mặt, khiến cho Lục Nghiêm làm thế nào cũng không thể nào xuống tay được. Lục Nghiêm có xuất sắc thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một doanh nhân trẻ, nếu so sánh về sức lực, tất nhiên sẽ không thể nào bằng Cố Nam Thành.

- Lục Nghiêm. Tôi đã nói với cậu hai lần, coi trọng người trước mắt, không có sau này hối hận cũng không kịp. Cậu ngang bướng không nghe, vậy thì cũng không trách tôi được.

Lục Nghiêm bị chọc giận đến nỗi cười thành tiếng:

- Cố thiếu tá. Anh đừng dát vàng lên mặt mình như thế. Anh ngoại tình khi đang có vợ con, còn muốn cướp vợ của người khác, nhưng lại ra vẻ chính nhân quân tử cho ai xem? Anh không sợ nhà họ Cố sau này phải đeo mo lên mặt vì anh chắc?

Cố Nam Thành thong dung thu tay về, đứng thẳng lưng:

- Tôi chưa tự nhận mình là quân tử bao giờ. Tóm lại là Tố Nhiên đến với ai, cô ấy vẫn là người quyết định. Nếu như cô ấy muốn đi với tôi, cậu cũng không cản được.

Hai người đàn ông đứng giữa phòng, nhìn nhau đến tóe lửa. Một người vững chắc như tùng trên núi đá, một người thanh nhã như trúc ở trong rừng.

Lục Nghiêm nắm tay thành nấm đấm, cười khẩy:

- Vậy đến lúc đó mong anh cũng không thất vọng ê chề. Tố Nhiên mười năm trước yêu tôi, mười năm sau cũng vậy. Điều đó không thay đổi được đâu.

Cố Nam Thành đáp trả người đối diện bằng ba chữ “Ồ! Đợi đi!”, ánh mắt vẫn kiên định, nhưng bàn tay giấu trong tay áo ngủ đã bán đứng sự bình tĩnh của anh. Hơn ai hết, Cố Nam Thành hiểu một điều, nếu như Đường Tố Nhiên về với Lục Nghiêm, anh sẽ gần như không còn cơ hội nào cả.

Anh từng muốn buông tay vì biết cơ hội của mình chẳng có nhiều, có lẽ sẽ đau khổ một hai ngày rồi quên đi. Nhưng giấc mơ khi nãy không cho phép anh làm trái với lòng mình như thế.

Cố Nam Thành cầm tập hồ sơ trên bàn lên, cất gọn xuống dưới gối của mình:

- Chuyện cậu vào phòng tôi lục lọi hôm nay tôi bỏ qua cho cậu, nhưng không có lần sau. Đừng quên giờ khởi hành hôm nay, Tố Nhiên rất quan tâm đến hội nghị lần này.

Thấy Lục Nghiêm vẫn đứng như trời chồng nhìn mình, Cố Nam Thành nghiêm giọng nói thêm hai chữ “Không tiễn!” rồi quay lưng vào trong nhà tắm.

Không ai biết cuộc hội thoại này đã rơi vào trong tai Phạm Tú Vân. Trước khi Lục Nghiêm ra khỏi phòng, cô ta chạy vội về phòng mình, đóng cửa lại.

- Đường Tố Nhiên. – Cô ta gằn từng tiếng, hất chiếc đèn trên bàn xuống đất. – Cô dám nói cho Lục Nghiêm biết cô là chị gái tôi.

Lần đầu tiên trong đời, Phạm Tú Vân biết mình cũng có lúc sợ hãi. Người ngoài vẫn thường khen Cố Nam Thành là người tài hoa, lễ độ, nhưng chỉ có cô ta biết anh máu lạnh vô tình thế nào. Cô ta dùng bà Ngọc Quỳnh ép buộc anh cưới mình, nếu như là người khác thì đã bị trả thù hoặc giày vò đến chết. Phạm Tú Vân có thể bình an được đến giờ này cũng chỉ vì một nguyên nhân duy nhất: Cô ta từng cứu mạng anh, hơn nữa còn sinh cho con một đứa con.

Nhưng toàn bộ những thứ đó đều là điều giả tạo mà cô ta tự vẽ ra nhân lúc Đường Tố Nhiên mất trí nhớ. Hơn nữa, chứng cớ chứng minh cô ta nói dối vẫn ở trong tay Cố Nam Thành, muốn lấy lại cũng không lấy được. Người thông minh như anh, biết được cô ta và Đường Tố Nhiên ở chung một nhà, cũng không khó để suy đoán phần còn lại.

Nếu như để Cố Nam Thành biết những điều cô ta đã làm với Đường Tố Nhiên, sợ là cô ta sẽ chết không có chỗ chôn.

- Đường Tố Nhiên. – Phạm Tú Vân lấy một bộ quần áo ở trong tủ ra, để dưới chân mình day thật mạnh. – Nếu như cô đã không cần thân phận thiếu phu nhân nhà họ Cố, nếu như cô đã quên hết rồi, tại sao lại quay lại cướp nó từ tay tôi cơ chứ? Là cô sai trước, đừng trách tôi.

Cô ta nói xong, quay lại nhìn chằm chằm chiếc điện thoại ở trên bàn, cầm lấy rồi gửi một tin nhắn đi: “Tôi sẽ đưa anh lộ trình của Cố Nam Thành và làm theo những gì anh nói. Tôi muốn bằng chứng trong tay anh, thứ có thể làm Đường Tố Nhiên thân bại danh liệt.”

***

Chuyến bay đến Áo mang theo bốn người Cố Nam Thành khởi hành từ ba giờ chiều. Suốt quá trình làm thủ tục, lên máy bay, Đường Tố Nhiên cảm thấy không khí giữa bốn người như đang đông cứng lại. Lục Nghiêm bám cô hai tư trên hai tư, thi thoảng còn bắn ánh mắt khiêu chiến về phía anh trai mình. Điều này khiến cho Ngọc Vũ Thanh cũng phải thốt lên:

- Hai anh em các người đang làm gì vậy? Chúng ta đi tham quan trường học, chứ đâu phải là đi đánh trận?

Lục Nghiêm “hừ” lạnh với Cố Nam Thành, kèm với một ánh mắt khinh bỉ:

- Có nhiều thành phần thích nhòm ngó những thứ không thuộc về mình, anh phải phòng trộm thôi.

Cố Nam Thành nâng mí mắt, cũng giở giọng trào phúng không nhân nhượng:

- Chỉ sợ có những người nhận vơ những thứ không thuộc về mình thôi.

Đường Tố Nhiên thấy đầu mình ong ong, hai người còn ngồi cạnh nhau sẽ thành chiến tranh mất. Cô kéo Lục Nghiêm vào sát cửa, rồi chen vào giữa hai người.

- Để yên cho tôi nghỉ ngơi được không? Hai người là anh em đấy, tôi nhìn còn tưởng là kẻ địch đang muốn chém nhau đấy.

Cô quay sang Cố Nam Thành, vì không nhịn được mà hỏi thành lời:

- Tiểu Triết vẫn ổn chứ? Hôm qua thằng bé gọi điện cho tôi, nghe giọng hình như hơi nghẹt mũi, nhưng tôi chưa hỏi thì anh đã cúp máy rồi.

Đường Tố Nhiên ngồi ở ghế bên cạnh, khi nói chuyện, mặt cô và Cố Nam Thành cách nhau không xa. Ở khoảng cách gần, Cố Nam Thành có thể nhìn rõ ánh sáng trong đôi mắt cô. Giấc mơ kiều diễm sáng nay lại tái hiện trong trí óc, khiến cho anh thấy toàn thân mình lại một lần nữa nóng bừng.

Anh mắng bản thân mình hai tiếng "đê tiện", sau đó nói:

- Thằng bé không sao, nhưng nếu như em đến thăm nó một hôm, có lẽ nó sẽ khỏe đến nỗi bay ba vòng quanh trái đất được đấy.

Đường Tố Nhiên tưởng tượng cảnh Tiểu Triết bay ba vòng quay Trái Đất, bất giác bật cười. Mà Ngọc Vũ Thanh ngồi bên cạnh thì nhíu mày:

- Thì ra vẫn có người phái nữ chơi được với Tiểu Triết hả,? Em nhớ chỉ có cô Hân mới chơi với thằng bé được thôi, còn người nữ khác đến là ** cậu khóc ầm cả lên. Hồi ấy, ** cậu còn cắn em suốt hai phút không buông nữa.1