Đánh Dấu Không Hiệu Quả

Chương 1: Hoàn - Oneshot



01 Mi coi trọng ông, hay cổ ông đây

Vu Danh mấy hôm nay đi làm luôn cảm thấy gáy lạnh căm căm, cậu chẳng hiểu sao, rõ ràng hiện tại đang giữa xuân, thời tiết cũng khá ấm áp, nhưng cậu cứ thấy cổ lành lạnh.

Ngày thứ ba, Vu Danh thực sự nhịn hết nổi, cậu mang chiếc khăn quàng đen trắng, phủ kín mọi nơi.

Tuy rằng khăn đã đeo, nhưng giữa trời xuân quấn khăn lông cũng quá xà tinh bệnh, nên suốt dọc đường đi cậu chỉ dám vùi mặt thật sâu trong khăn, lộ mỗi đôi mắt.

Đến cửa công ty, cậu nghĩ thầm, đều sắp vào trong, hẳn sẽ ấm, vì thế liền yên tâm thoải mái tháo khăn, xách bao công văn tiêu sái bước vào.

Giới thiệu một chút công ty Vu Danh, đây là xí nghiệp tư làm hậu cần, bởi mấy năm nay bán hàng qua mạng nổi rầm rộ, hiện tại riêng trụ sở chính công ty từ trên xuống dưới đã vài trăm người, Vu Danh tại đây giữ vai trò trưởng phòng kế toán.

Vu Danh thân là beta, có thể lên đến chức trưởng phòng, nguyên nhân chủ yếu chính nhờ thời gian làm việc lâu dài, từ khi công ty bắt đầu thành lập, cậu cẩn trọng công tác suốt 10 năm, mới leo lên nổi vị trí hiện tại.

Trong công ty alpha tài năng thành đàn, loại beta nhờ kinh nghiệm bò đến tầng lãnh đạo như cậu cũng chẳng mấy, cho nên Vu Danh cực kỳ quý trọng công việc, ở công ty luôn nỗ lực hết mình, tan tầm liền về nhà ngủ nghỉ ăn cơm, tuyệt đối không tụ tập đàn đúm với đồng sự, thậm chí suốt 10 năm công tác, còn chưa có lấy mảnh tình vắt vai.

Hôm nay Vu Danh vào thang máy, vừa vặn gặp boss nhà cậu Chử Quân Hạo, hắn là một alpha điển hình, chẳng những trẻ tuổi đầy hứa hẹn, còn nắm thủ đoạn siêu quần khuấy đảo thương trường. Chỉ mỗi tội nghe nói tính tình hắn không tốt lắm.

"Chử tổng." Vu Danh lễ phép chào hỏi, thấy Chử Quân Hạo nghiêm mặt gật đầu.

Vu Danh vừa thầm phun tào tên kia mặt cứng đơ, vừa xoay người ấn số tầng, sau đó liền dựa vào trong góc chơi di động.

Vừa đứng chơi được một lát, cổ lại bắt đầu rét run, cậu theo bản năng sờ sờ cổ mình.

Mới mấy giờ chứ???

Thang máy đã mở điều hòa???

Vu Danh khó hiểu nhìn sang cửa điều hòa, muốn xác định xem, nhưng ngó nửa ngày cũng chưa ngó ra, cậu nghi hoặc, nghĩ không bằng lấy khăn quàng đeo thôi, do dự quét qua Chử tổng đứng bên cạnh, lại bị ánh mắt hắn dọa run bần bật.

Đậu má?

Ánh mắt Chử tổng đây là kiểu giề??

Trắng trợn nhìn chằm chằm tui như vậy.

Còn âm trầm như thế!

Đây là tiết tấu muốn ăn thịt người hử?!

Vu Danh còn chưa kịp nghĩ sâu xa, liền nghe tiếng vang "đinh", cậu chẳng đợi cửa mở hoàn toàn, đã vèo vèo phóng khỏi thang máy, một phát nhảy bắn thật xa ra ngoài.

Rốt cuộc thoát đi tầm mắt dọa người kia, cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lạnh căm căm trên cổ cũng lập tức biến mất.

Vu Danh vuốt âu phục, nhấc chân đi hướng văn phòng, vừa đi vừa hồi tưởng biểu tình Chử Quân Hạo vừa rồi, không khỏi nổi da gà toàn thân...

Chử tổng quả nhiên đáng sợ như lời đồn, cũng chẳng biết thư ký hắn là dạng người gì, mới có thể chịu nổi.

02 Không phải anh coi trọng đối tượng xem mắt tui chớ

Giữa trưa, Vu Danh đi canteen ăn cơm.

Vừa đánh chén no nê, di động đã vang, trên màn hình chữ "Mẹ" cực bự dọa tới mức cậu nhanh chóng buông đũa bắt máy.

"Danh Danh, cô bé mấy hôm trước thế nào?"

Thấy Vu Danh năm nay đã gần 50 tuổi (*), còn lẻ loi một mình, mẹ Vu gấp không chịu nổi, hiện tại cả ngày thu xếp tìm đối tượng cho cậu, beta đủ vị đủ màu lần lượt bày hết trước mặt Vu Danh.

(*) Trong bối cảnh tương lai tinh tế, con người trẻ lâu và tuổi thọ tăng cao, thường khoảng vài trăm năm

Vu Danh đành phải hàm hồ đáp tàm tạm, xem như lừa gạt qua, nếu không làn sóng beta tiếp theo sẽ lại dội cậu tới tấp.

Như tuần trước, đến tận thứ bảy Vu Danh vẫn còn phải đóng quân trong quán café hội kiến đối tượng xem mắt. Một khi đã bị Mẹ Vu lôi đi, đảm bảo sẽ phải ngồi nguyên cả ngày, ngắm nghía lần lượt các loại beta.

Xấu hổ nhất chính là, tuần trước cậu gặp mặt với một nữ beta, vừa vặn đụng phải Chử tổng cùng một omega ngồi cách mấy bàn, hai người tựa hồ tới đây ăn cơm, gọi nguyên bàn đồ ăn, vừa xơi vừa trò chuyện.

Bên kia Chử tổng vui vẻ thản nhiên, bên này Vu Danh lại sợ tới mức run run, từ đầu tới đuôi chả dám liếc đằng kia lấy một cái.

Sợ mình phát hiện gian tình của sếp →→, ở công ty sẽ bị chỉnh.

Lần xem mắt đó cậu đứng ngồi không yên, nào còn nhớ rõ nữ beta đối diện trông ra làm sao hay nói câu gì, tâm tư cậu đặt toàn bộ trên người Chử tổng cùng omega kia mất rồi.

Vu Danh nói dối xong rầu rĩ treo điện thoại, chuẩn bị cầm chiếc đũa tiếp tục chén cơm, đột nhiên phát hiện đằng trước chẳng biết khi nào lòi ra một người Chỉ thấy Chử Quân Hạo bưng dĩa ăn ngồi xuống đối diện. Hôm nay hắn mặc một thân tây trang xám đậm may riêng, bên trong là sơ mi cùng màu, kẹp cà vạt cùng nút tay áo mạ vàng. Một mình hắn buff hoàn cảnh chung quanh lên vài cấp bậc, ai chưa biết e rằng còn tưởng đây là nhà ăn khách sạn năm sao.

Phát hiện Vu Danh treo điện thoại, trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, Chử Quân Hạo nhướn mày, tức giận nói: "Cô ả kia sinh hoạt không điều độ, tôi đoán chắc hẳn cô ta thường xuyên thức đêm đi bar."

Ớ??? Vu Danh đầy mặt chấm hỏi, chỉ thiếu trên đỉnh đầu lia nhanh mấy hàng chữ "Thím đang nói cái chi, tui chả hiểu gì hết trơn".

Chử Quân Hạo thấy thế, dứt khoát buông đũa khỏi ăn cơm.

Toàn bộ hành trình đen mặt giải thích: "Ngày đó toàn bộ đối tượng hẹn hò của cậu tôi đều thấy, cái cô cậu nói cũng tàm tạm kia, mụn đầy mặt, còn hằn quầng thâm mắt, vừa thấy liền biết sinh hoạt không điều độ, phỏng chừng thường xuyên đi chơi thâu đêm."

"Vậy sao?" Vu Danh căn bản không nhớ rõ mặt cô bé kia, nào còn biết mụn với quầng thâm nào chớ.

Bất quá đây căn bản không phải trọng điểm a a a!!!

Anh zai vì qué gì anh nghía hết đối tượng của tui, còn soi cô kia kỹ càng như vậy!

Chử tổng anh không phải đi hẹn hò sao!

Hẹn hò phải hẹn hẳn hoi, liếc loạn lung tung là kiểu giề?! Omega của anh lúc đó còn ở ngay đối diện anh nữa chớ!!

Khoan đã ⊙▽⊙ Chẳng nhẽ Chử Quân Hạo đã biết tui hóng hớt gian tình của hắn với omega kia...

Tui thật sự sẽ không nói lung tung mà, Chử tổng (#Д).

Thậm chí cả việc omega nhà anh trông như chưa đầy 18... Hay anh có hiềm nghi dụ dỗ vị thành niên... Tui tuyệt đối cũng ko hé răng (┯┯).

Buông tha tui được hông T-T.

Tui chỉ bất cẩn đi trúng quán các anh hẹn hò, tui chỉ liếc omega của anh có một cái thôi à, chả nhẽ bởi tui nhìn đối tượng anh, anh liền nhất định phải nhìn trả đối tượng tui sao ( ╯_╰).

Vu Danh điên cuồng hò hét trong lòng, bất quá ngoài mặt lại chỉ dám vặn ra nụ cười nhẹ: "Chử tổng, ngài dạy chí phải."

Chử Quân Hạo vừa lòng gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, Vu Danh vội vã và xong chén, lau lau miệng nói tạm biệt, biến nhanh như chớp

03 Hoa bách hợp

Mẹ Vu nghe con bảo ưng người ta, cho cậu tạm nghỉ hai tuần, Vu Danh rốt cuộc yên tâm ở nhà hưởng thụ.

Nhưng gần cuối tuần, group chat nhóm cấp ba của cậu đột nhiên oanh tạc.

Mọi người sôi nổi thảo luận, một nữ omega trong ban mắc phải chứng khuyết thiếu tín tức tố, hiện đang kề cận tử vong.

Riêng cái bệnh khuyết thiếu tín tức tố này, trên cơ bản chỉ cần chẩn đoán ra là biết bệnh nan y. Bởi vậy đám bạn học đều cảm thấy hẳn nên tới thăm nom nữ omega, nghe nói hai đứa nhỏ nhà cô còn chưa lớn, sau này phỏng chừng cũng không còn mẹ nữa.

Cả đám ở trong group liên tục phát emoji "Thắp nến" "Khóc".

Cuối cùng lớp trưởng đứng ra, nói không bằng sáng thứ bảy mọi người cùng đi thăm cô ấy nhé.

Tất cả sôi nổi phụ họa.

Vu Danh loại tép riu này đương nhiên cũng thuận theo đại đội, tỏ vẻ tán đồng mạnh ý kiến lớp trưởng.

Ngay lúc mọi người bắt đầu hẹn thời gian, đột nhiên một bạn học làm cảnh sát trồi ra: "Có thể đổi sau tan tầm thứ 6 không? Thứ 7 chủ nhật tôi lại trực mất rồi."

Hết cách, cả đám đành hẹn thứ 6 tan tầm liền đi thăm bệnh nhân, vừa vặn sau đó cùng nhau ăn bữa cơm.

Thoáng chốc liền đến chiều thứ 6, Vu Danh nghĩ thật lâu suốt cả ngày nên mua món quà gì, cứ như vậy nghĩ mãi đến tận tan tầm, chờ cậu xách bao công văn ra khỏi công ty, đột nhiên nhớ tới cửa hàng hoa gần đó.

Cậu không khỏi mừng rỡ.

Chẳng bằng mua hoa đi.

Hoa loại quà này thêm một bó không ngại nhiều, bớt một bó chẳng ngại thiếu, thích hợp tặng người bệnh nhất, dù sao cậu lại không quá rõ người bệnh ăn được thứ gì, thứ gì phải kiêng, tặng đồ ăn chẳng may đụng trúng chỗ cấm thì mất hay.

Vì thế Vu Danh lượn qua tiệm hoa, ánh mắt cậu đảo quanh hoa tươi đủ mọi màu sắc, đảo nửa ngày cũng chưa ngẫm ra nên tặng hoa gì.

Cậu nôn nóng hỏi anh giai chủ tiệm: "Nếu đi thăm bệnh nhân, tặng hoa gì thích hợp?"

Anh giai cười ha hả trả lời: "Hầu hết đều tặng cẩm chướng."

"Cẩm chướng? Không ổn không ổn, cảm giác đây là tặng người già, nằm viện là nữ omega xinh đẹp ngang tuổi tôi cơ" Vu Danh liên tục xua tay.

"Omega xinh đẹp?" Anh giai trầm ngâm suy tư một chốc, từ trong rổ hoa lấy ra một cành bách hợp, đưa tới trước mặt Vu Danh: "Chẳng bằng tặng bách hợp đi. Bách hợp trắng trong phù hợp nhất với omega dịu dàng nữ tính~"

"Bách hợp? Nhưng đây không phải tượng trưng cho tình yêu thuần khiết sao?" Vu Danh hơi do dự.

"Bách hợp dùng trong rất nhiều trường hợp" Anh giai nâng cành bách hợp trước mũi say mê ngửi "Bách hợp thuần khiết, tượng trưng cho omega thuần khiết~Bách hợp rất đậm chất thơ, tượng trưng cho....~"

Vu Danh nhìn cành bách hợp trên tay anh giai, cánh hoa trắng muốt cùng nhụy hoa vàng nhạt xác thực đẹp mắt lại giản đơn, vì thế gật đầu, kêu anh giai bao giúp mình một bó.

Cậu rời cửa hàng, phủng đóa bách hợp trắng, đứng ven đường vẫy chiếc taxi huyền phù (*), chuẩn bị kêu tài xế lái tới địa điểm hẹn gặp mặt, quán café bên cạnh bệnh viện số 3 thành phố.

(*) taxi không trung, nôm na là xe bay.

Nhìn thấy taxi trống, cậu duỗi tay tính gọi, kết quả chiếc Ferrari đỏ tươi chói lọi đằng trước chẳng biết sao dừng ngay trước mặt Vu Danh, chặn luôn vị trí taxi.

Xe taxi thấy không kịp đón khách, dứt khoát phóng vèo đi luôn.

Ui fuckkk!

Chạy cái gì chớ!

Vu Danh tức giận đến giậm chân, vừa tính gọi lại chiếc taxi sắp biến khỏi tầm mắt, lại phát hiện cửa sổ Ferrari hạ thấp.

Hóa ra là... Chử Quân Hạo?

Càng khoa trương chính là, ghế phụ trong xe hắn, cũng thả một bó bách hợp giống như đúc của cậu.

Vu Danh xấu hổ ôm chặt bó hoa nhà mình.

Người ta đụng hàng, không giày thì cũng là túi xách...

Cậu với Chử Quân Hạo...

Lại đụng hoa?

04 Say rượu hỏng việc

Chử Quân Hạo thản nhiên hỏi: "Đi đâu?"

Vu Danh lắp bắp không nói nên lời.

Anh giai anh dừng xe trước mặt tui, còn hỏi đi đâu, ông đây tưởng anh định chở ông đây đó!

Chử Quân Hạo thấy cậu chẳng trả lời, dứt khoát nói: "Lên xe."

Ơ????

"Lên xe." Chử Quân Hạo nhíu mi, thấy Vu Danh vẫn chẳng nhúc nhích, hơi mất kiên nhẫn: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi nhắc lại lần thứ ba?"

Vu Danh bị dọa thành phản xạ có điều kiện chui vô xe, thuận tay nâng bó bách hợp trên ghế phụ, ngồi xuống.

Chử Quân Hạo ý vị thâm trường nhìn đôi bó hoa trong tay cậu.

Vu Danh thấy Chử Quân Hạo nhếch khóe môi, hẳn là, đang cười.

Hơn nữa, còn thực vui vẻ.

"Đi đâu?"

Vu Danh ngồi nghiêm chỉnh trả lời: "Bệnh viện số 3 thành phố."

Bệnh viện số ba khá gần công ty, không quá 10 phút xe liền an vị trước cổng viện, thời điểm Vu Danh xuống xe co quắp nói cảm ơn.

Cậu thả bó hoa của Chử Quân Hạo về trên ghế, vác bó còn lại chuẩn bị ôm của chạy lấy người.

"Hoa còn muốn mang đi sao?"

Vu Danh quay sang, thấy Chử Quân Hạo nhìn chằm chằm bách hợp trên tay mình, cậu cũng đơ luôn.

Vu Danh mặt chấm hỏi giơ hoa trong tay: "Anh muốn cái này?"

Chử Quân Hạo khẽ gật đầu.

Vu Danh: "..."

Anh giai anh muốn đòi tiền xe cứ nói thẳng, hà cớ gì phải đổi qua hốt vật phẩm chớ???

Vu Danh lòng đau như cắt trao hoa vào tay ác: "Cảm ơn Chử tổng, tạm biệt Chử tổng."

Cậu "uỳnh" một tiếng đóng cửa xe, trong lòng hết sức bất lực đi tìm đại đội tập hợp.

Quả nhiên cả đội mỗi người đều mang quà, chỉ mình Vu Danh đi tay không.

Nhìn ánh mắt dò hỏi của bạn học, Vu Danh ngậm ngùi không nói nên lời, nếu cậu nói tui đã mua quà, nhưng bị sếp trấn lột mất, liệu sẽ có ai tin...

Cậu đành phải cười ha ha gãi đầu giải thích tui tan tầm muộn, chưa kịp mua, mua ngay đây mua ngay đây.

Sau đó cậu đành chạy đến tiệm ven đường mua tạm bó cẩm chướng.

Đoàn người mênh mông thăm bệnh xong, liền tìm chỗ ăn cơm, cả đám sau tốt nghiệp từng tụ tập vài lần, nhưng chưa hôm nào rầu rĩ như hôm nay.

Dù sao trơ mắt nhìn bạn bè năm xưa đau ốm trên giường, rất có khả năng không lâu nữa liền nhắm mắt xuôi tay, cũng không ai dễ chịu cả.

Không ai dễ chịu, đương nhiên liền chọn uống rượu.

Vu Danh tuy rằng công tác nhiều năm, nhưng vẫn luôn làm kế toán viên cẩn trọng, chẳng mấy khi đi xã giao, hôm nay uống nhiều hơn mấy chén, đầu óc liền mơ mơ màng màng, lý trí trôi xa.

Cậu đang chuẩn bị sờ soạng đi buồng vệ sinh, đột nhiên bị một alpha trong nhóm kéo lại, nhất định đòi cậu uống với mình một ly, Vu Danh từ chối không qua, hai tên cầm chai rượu lại nốc, giờ hay rồi, Vu Danh hoàn toàn gục mất.

Chỉ biết ngồi trên ghế ngây ngô cười, đến nỗi đám bạn học say khướt cũng phải mắng cậu ngốc manh.

Chờ đến rạng sáng tan hội, trong đám đã không còn một ai thanh tỉnh, ngã trái nghiêng phải nằm khắp phòng, dư được mấy tên hơi tỉnh táo chút đành nhận mệnh rút di động từng người, gọi cho vợ chồng bọn họ.

Lúc sờ tới di động Vu Danh, mò nửa ngày cũng chả mò ra ai thích hợp tới đón cậu, cả đám đang phát sầu đây, bất chợt có cuộc điện thoại đánh tới.

Ghi tên là, Thùng Thuốc Nổ.

Bạn học nhận điện thoại đâu biết rằng Vu Danh thích đặt nickname cho mọi người trong danh bạ, gã còn tưởng rằng đây là người rất thân với Vu Danh.

Giọng nói tự nhiên như ruồi, kêu Thùng Thuốc Nổ mau tới đón người.

Chờ Chử Quân Hạo lái xe tới cửa tiệm, hội đồng học vô trách nhiệm lập tức liền quăng cậu thẳng tiến lồng ngực Chử Quân Hạo, sau đó ai nấy lượn về nhà.

Chỉ còn một mình Vu Danh, hãy còn cười ngây ngô trong lòng hắn.

Chử Quân Hạo đè nén lửa giận, lắc lắc Vu Danh: "Cậu đi được không?"

Vu Danh: "Ha ha ha ha ha ha."

Thấy Vu Danh chỉ biết cười ngốc, Chử Quân Hạo dứt khoát nhét luôn người vào xe, địa chỉ cũng khỏi cần hỏi liền trực tiếp lái về phía tiểu khu nhà Vu Danh.

05 Chử đại boss ở ngay lầu trên!

Chử Quân Hạo lái xe tầm nửa giờ liền tới nơi.

Thấy Vu Danh vẫn còn say khướt, hắn dứt khoát bế người từ xe ra, đi vào thang máy, đặt cậu xuống vừa bấm số tầng, vừa quơ quơ tay trước mặt Vu Danh.

"Này, chìa khóa cậu đâu?" Chử Quân Hạo nhẹ nhàng hỏi.

Vu Danh đứng bất ổn, dần dần trượt xuống đất, Chử Quân Hạo vươn tay đỡ, cậu lại được một tấc muốn tiến một thước dựa hẳn vào lòng hắn.

Gương mặt Vu Danh vì uống say đỏ bừng, đôi mắt cơ hồ đã nhắm nghiền. Thân mình mềm như bã rượu, chỉ biết ôm chặt Chử Quân Hạo, vịn chắc để mình không ngã.

Chử Quân Hạo không cam lòng thử lắc lắc cậu. Vu Danh dứt khoát trực tiếp ngủ luôn.

Chử Quân Hạo dở khóc dở cười, đành phải tự mình sờ túi, ai ngờ hắn sờ khắp túi Vu Danh, đều chẳng mảy may thấy cái bóng chìa khóa kia đâu.

Tên nhóc này rốt cuộc giấu chìa khóa chỗ nào!

Chẳng lẽ trong bao công văn?

Vừa vặn lúc này thang máy tới, cửa tự động mở ra. Chử Quân Hạo quét mắt nhìn, bên ngoài còn có người.

Đó là một omega đang đứng đợi thang máy, thấy Chử Quân Hạo Vu Danh hai tên đàn ông say khướt quấn quýt nhau đứng bên trong, nhất thời cô cũng không dám bước vào.

Chử Quân Hạo dứt khoát liền đứng chặn giữa cửa, làm lơ omega bên ngoài bắt đầu lục lọi bao công văn Vu Danh.

Lật khắp, như cũ chẳng mò ra chìa khóa.

Chử Quân Hạo nhún vai, nhướn mày câu môi, cười hết sức đáng khinh, trong lòng thầm nghĩ, nếu chính cậu không mang chìa khóa, vậy chớ có trách tôi vô tình.

Omega chờ ngoài cửa vẫn chưa dám vào, đột nhiên thấy alpha cao lớn ôm beta say rượu kia, phát ra tiếng cười âm hiểm, lại quay ngược vào thang máy.

Thang đi lên 5 tầng nữa, tới lầu 20, mới dừng lại, xuống dưới.

Omega đứng đó đợi gần 5 phút, chứng kiến toàn bộ quá trình, cô còn tưởng hai người này vào lộn tầng.

Cô căn bản không ngờ tới, kỳ thật alpha kia không hề đi lộn. Chẳng qua hắn từ nhà người khác đi trở về nhà mình.

Mà Vu Danh dưới tình huống ý thức hỗn độn, cứ thế bị Chử Quân Hạo xách về ổ.

Nếu hiện tại cậu vẫn tỉnh táo, khẳng định sẽ bị dọa chết khiếp.

Boss hóa ra ở ngay tầng trên nhà mình!

Ai gặp tình huống này cũng sẽ sợ hết hồn đi!

Bất quá hiện tại beta đã say ngất trong lòng sếp mình, phỏng chừng cũng chẳng quan tâm.

Dù sao ngực người ta cũng đã nhào vô rồi, đến nhà đã là cái qué gì!

Chử Quân Hạo ném Vu Danh lên giường, cũng lột sạch quần áo dính đầy rượu của cậu, vứt vào máy giặt.

Chờ hắn rửa mặt đánh răng xong xuôi, cũng trèo lên nằm bên cạnh Vu Danh.

06 Chủ thớt có nên đi xin lỗi không?

Ngày hôm sau Vu Danh vì nghẹn tiểu mà tỉnh.

Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện hoàn cảnh hơi sai sai, phong cách trang trí giản lược này, giường xa lạ cùng đèn xa lạ này, còn cả tủ đầu giường xa lạ nữa.

Khi nhìn đến Chử Quân Hạo nằm bên cạnh mình, cậu sợ thiếu chút nữa tè ra quần.

Cậu thậm chí cảm nhận được chăn lông lạc đà mềm mại nhà Chử Quân Hạo đang gắt gao dán trên làn da, ngón tay cậu hơi di động là có thể đụng tới thân thể alpha tươi mới tốt đẹp sát bên.

Biểu tình Vu Danh tức khắc trở nên vi diệu.

"...Đậu má... không phải chớ..." Cậu khó tin mà buột miệng chửi tục.

Cậu nhanh chóng rời giường thoát khỏi hiện trường, phóng đi wc, giải quyết xong vấn đề vệ sinh liền lập tức gom quần áo được Chử Quân Hạo phơi trên mắc.

Bởi có máy giặt vắt kỹ, quần áo chỉ qua một tối đã khô.

Vu Danh mặc quần áo bằng tốc độ ánh sáng, rón ra rón rén đi đến phòng khách, cầm bao công văn, xách giày liền chạy.

Cậu căn bản chả phát hiện Chử tổng sớm đã tỉnh, biểu tình buồn cười nằm trên giường, đắp chăn ung dung chống đầu nhìn cậu, khỏi phải nghi ngờ, hắn rõ ràng đã thấy toàn bộ quá trình.

Vu Danh biến khỏi nhà Chử Quân Hạo, ấn thang máy xuống tầng, đột nhiên thấy hơi là lạ.

Cậu ngó, cái bảng quảng cáo cửa thang máy này, cái hộp thư đơn nguyên này...

Ông fuck!

Đây không phải đơn nguyên ông sao!!

Vu Danh mặt đen sì về đến cửa nhà mình, ở ngoài cửa đụng phải omega chung tầng, phỏng chừng mới dọn đến, Vu Danh chưa từng thấy cô, nhưng omega lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm cậu.

Mãi đến tận cậu móc chìa khóa ra tra vô ổ, omega kia vẫn còn nghi hoặc nhìn tiếp.

???

Có ý gì???

Vu Danh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Cậu đổi giày ngồi ở bậc thềm suy tư chuyện phát sinh tối qua, chỉ nhớ cậu uống say ngã lăn quay, mọi chuyện sau đó đều mơ mơ hồ hồ, cồn lên não, gặp ai nói gì, đều chẳng rõ lắm.

Chỉ nhớ mang máng bạn học muốn đưa cậu về nhà, lại không biết cậu ở đâu, đành kêu người quen tới đón.

Cậu mở di động xem, trong danh sách gọi gần đây, chữ Thùng Thuốc Nổ thình lình xuất hiện ngay hàng đầu.

Đây là chân tướng việc sáng nay mình chung giường với Chử Quân Hạo sao?

A a a a!

Đêm qua...

Chẳng lẽ đã ra chuyện gì...

Vu Danh yên lặng nhớ tới sáng sớm mình rời giường trơn bóng không mảnh vải che thân, tuy rằng cậu chưa nhìn kỹ Chử Quân Hạo, nhưng hình như hắn cũng trơn tuồn tuột nốt...

Vu Danh càng nghĩ càng thấy ớn...

Cậu run rẩy mở mạng, ở trong diễn đàn beta phát blog cầu cứu: Chủ thớt uống say, được một vị sếp ngày thường không thân lắm tốt bụng đón về nhà, kết quả hình như chủ thớt lỡ đè hắn, nhưng tên alpha này đã có omega riêng rồi!! Làm sao đây? Chủ thớt có nên đi xin lỗi không???

07 Nếu đây là sự thật, chủ thớt gả cho người ta đi

Vu Danh ôm di động ngã lên giường, lấy tốc độ 1 phút 30 giây xoát mới blog.

Quả nhiên rep cực nhiều.

1L: comment một ngại quá

2L: comment hai ngại quá

3L: Ha hả

4L: Chờ chút, chủ thớt là alpha sao, vì sao chạy sang diễn đàn beta?

5L: 4L nói quá chuẩn, chủ thớt là beta hay alpha? Nếu là beta, khẳng định thím ảo tưởng sức mạnh rồi.

...

18L: Ha ha ha kể các thím nghe một chuyện cười này, beta say rượu xong đè alpha

25L: 18L nói không đúng, là truyện kinh dị, ha ha ha ha.

....

Cứ như vậy bị ha ha ha hơn 100 bình luận.

Thật sự nhịn không nổi, cậu rep: Tui là chủ thớt, tuy rằng ban đầu tui cũng nghĩ không thể nào, thế nhưng sáng nay rời giường, cả hai đều trơn bóng, càng đáng nghi chính là hắn còn mệt đến không tỉnh nổi, mà tui hiện tại hoàn hảo không tổn hao gì.

140L: Chủ thớt, thứ cho tui nói thẳng, hai thím chưa phát sinh cái lông gì đâu.

156L: Hai thím mới cởi đồ đắp chăn nói chuyện phiếm thôi ha ha ha.

Ngay khi Vu Danh sắp bị bình luận trong diễn đàn tẩy não, cảm thấy tối hôm qua mình chắc hẳn vẫn còn tiết tháo, đang chuẩn bị yên tâm thoải mái đi ngủ bù, một cái bình luận xoát mới ra, làm cậu lạnh sống lưng.

178L: Lầu trên đều ha ha ha, chẳng lẽ chỉ mình tui chú ý tới, chủ thớt nói đây là một sếp ngày thường cũng không mấy thân quen sao? Rõ ràng không thân quen, sao lại đón chủ thớt về nhà? Tuy rằng nói là tốt bụng, nhưng hắn làm sao biết nhà chủ thớt ở đâu? Xem ý tứ chủ thớt, sáng nay thím tỉnh lại ở khách sạn sao? Tui chỉ muốn hỏi rốt cuộc thím tỉnh lại ở đâu chớ?

179L: Đột nhiên cảm giác có mùi âm mưu đâu đây.

180L: Mùi JQ nồng nặc quá, hình như sếp chủ thớt có vấn đề nha~

181L: +1

182L: +2

187L: +10086

190L: Triệu hồi chủ thớt!

Vu Danh nghĩ nghĩ, run tay trả lời: Tui tỉnh lại ở nhà hắn, hơn nữa hôm nay tui mới phát hiện nhà hắn ở ngay lầu trên nhà tui...

198L: Chủ thớt giờ mới biết sếp ở tầng trên nhà mình?

199L: Sếp vì theo đuổi cấp dưới cố ý dọn đến lầu trên nhà người ta '༎ຶД༎ຶ'

201L: Làm sao bây giờ, đột nhiên thấy manh quá thể đáng, mị cũng muốn alpha như vậy º﹃º

245L: Yếu ớt hỏi một vấn đề, ngày hôm qua chủ thớt cùng sếp uống rượu, hay tự mình đi uống sếp tới đón?

Vu Danh: Tui cùng bạn học đi uống rượu, sau đó sếp đánh điện thoại cho tui, bạn học tui liền kêu luôn hắn tới đón...

254L: Sếp mà giữa đêm đánh điện thoại cho cậu, ha hả, chủ thớt tỉnh lại đê.

256L: Thớt tưởng show ân ái vui lắm hử? Blog này có nên đổi tên "Chuyện tình tui và alpha tà mị" không?

257L: Phân tích chút, không chừng sếp cậu nửa đêm gọi điện chỉ là muốn kêu cậu tăng ca ¬‿¬, không sai, chính là kiểu tăng ca tại nhà sếp ấy mà.

259L: Ngưng thảo luận, tui cảm thấy đây trăm phần trăm là truyện tự sáng tác, vô logic bỏ mịe! Sếp mình ở ngay trên lầu cậu còn không biết? Đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện cho cậu? Chủ thớt yêu alpha có tiền có thế yêu đến mức hoang tưởng quá độ rồi đi?!!

284L: Tui chỉ có thể nói nếu đây là sự thực, chủ thớt gả cho người ta đi.

....

Vu Danh ôm di động nghẹn họng, cậu trợn trắng mắt tắt đi giao diện diễn đàn.

Cậu chỉ muốn phát cái blog xin giúp đỡ, thế qué nào không phải bị ha ha ha, thì bị nói bịa chuyện, dư lại đều chê cậu đang ngược cẩu FA...

Chẳng lẽ không ai thấu hiểu nỗi đau lòng ta sao?

08 Xong rồi xong rồi, buổi tối hắn muốn hẹn hò

Hôm sau thứ hai Vu Danh lại ra cửa, cậu cảm giác mình khác xa ngày xưa, nếu như mọi hôm, cậu khẳng định chạy khỏi nhà, khởi động xe, phi như bay tới công ty, nhưng hôm nay cậu chậm rì rì ra cửa, chậm rì rì rời tiểu khu, chậm rì rì lên xe, khởi động, đi làm.

Kỳ thật chỉ là vì cậu không muốn đụng mặt Chử Quân Hạo.

Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút khẩn trương, lẫn lộn chờ mong ngẫu nhiên gặp được vị sếp không mấy thân quen kia....

Vu Danh lắc lắc đầu, nhanh chóng đem chút chờ mong này vứt khỏi óc.

Tìm chiếc xe nho nhỏ của mình trong gara, dẫm chân ga lái tới công ty.

Cậu không biết là, có một chiếc Audi đen, từ sau khi cậu nhảy lên xe, vẫn luôn ung dung đi theo phía sau.

Chử Quân Hạo ngồi trên Audi, một tay cầm ly cà phê, tay kia nhẹ nhàng thao tác tay lái, giống như chuyện bám đuôi này đối với hắn đã tập mãi thành quen.

Chờ Vu Danh dừng xe, xách túi vào công ty, hắn từ từ quay ngược đầu xe mình, lái vào gara riêng.

Lúc Chử Quân Hạo vào thang máy quả nhiên vừa vặn bắt gặp Vu Danh, beta đứng trong góc, toàn thân tây trang đen, phác họa thân hình lồi lõm vừa phải, bộ dáng xách túi da, rõ ràng run sợ nhưng eo vẫn thẳng tắp kia khiến Chử Quân Hạo mê luyến không thôi.

Tưởng tượng đến người kia mặc tây trang bị hắn áp đảo trên giường, xấu hổ đến đỏ bừng mặt khóc nức nở, mắt Chử Quân Hạo liền trầm xuống.

Lại lần nữa nhìn Vu Danh tựa trốn chạy rời khỏi thang máy, Chử Quân Hạo nhướn mày, tâm tình tốt nên khẽ huýt sáo, tựa hồ thanh âm hơi vang, đến nỗi Vu Danh ra thang máy rồi cũng sợ suýt vấp ngã.

Thang máy tiếp tục đi lên tới tầng cao nhất, Chử Quân Hạo vừa thấy cửa mở, gấp không chờ nổi liền ra, quả nhiên cửa văn phòng đặt một bó bách hợp, giống như đúc bó Vu Danh từng mua~

Tâm tình Chử Quân Hạo càng thêm sung sướng.

Tuy rằng cũng không biết beta mỗi ngày hắn theo dõi này rút đâu ra thời gian đi mua hoa tặng mình, trước đây hắn vẫn luôn tưởng rằng hoa này kẻ khác đưa.

Mãi đến ngày đó hắn phát hiện Vu Danh ôm một bó bách hợp giống y hệt.

Chắc hẳn cậu nhờ người khác đưa hộ đi ~

Nhưng quả nhiên lúc cậu ấy mua hoa vẫn bị mình bắt gặp ~

Suy nghĩ một chút thấy cũng phải, alpha ưu tú như mình, nào có ai sẽ không thích.

Chử Quân Hạo khe khẽ hát đem hoa cắm trong bình, đặt trên bàn làm việc ngắm nghía.

Đúng 10 giờ sáng, thư ký Cảnh Hòa tới gõ cửa, gã tuy là nam omega, nhưng bởi cẩn thận nghiêm túc, nên mới được chấp nhận làm việc bên cạnh Chử Quân Hạo, thậm chí từ sau khi lên chức thư ký, gã liền càng thêm cẩn thận, đúng hạn tiêm thuốc ức chế, trước nay chưa từng quên.

Thời điểm gã tới trình văn kiện, nhìn thấy hoa bách hợp được cắm trên bàn, đôi mắt hơi sáng lên.

"Cảnh Hòa, phiền cậu đặt giúp tôi ghế lô hai người nhà hàng XX tối nay" Chử Quân Hạo kí xong văn kiện cuối cùng, nói.

Cảnh Hòa nhìn gương mặt Chử Quân Hạo hiện lên tươi cười dịu dàng xưa nay chưa từng thấy, ngây ngốc gật đầu, ôm tập văn kiện cơ hồ chạy trốn ra khỏi cửa.

Gã ngập lòng hưng phấn trở về phòng, buông tập văn kiện kia, vui sướng muốn nhảy dựng lên!

Chử Quân Hạo lại cắm hoa bách hợp mình tặng trên bàn!

Hắn còn cười ôn nhu như vậy!

Hơn nữa còn muốn đặt ghế lô hai người!

Xong rồi xong rồi, khẳng định buổi tối muốn đưa mình đi hẹn hò!

Làm sao giờ~

Cảnh Hòa tay phải lục trong ngăn kéo danh thiếp nhà hàng, tay trới với chiếc gương, muốn nhìn xem mình có cần trang điểm thêm chút, cho gương mặt hoàn mỹ thêm chút, như vậy buổi tối lúc kiss Chử tổng mới đạt chuẩn perfect nha~

Chờ gã hẹn lịch xong, liền tùy tay ném danh thiếp vào ngăn bàn, lúc rút tay ra bất chợt va phải bình thuốc nho nhỏ.

Là thuốc ức chế.

Bất quá...

Cảnh Hòa nhoẻn miệng cười, đẩy bình thuốc tới chỗ sâu trong ngăn.

Tối nay có lẽ không cần dùng đâu.

09 Thử thách đang chờ...

Mấy ngày nay Vu Danh đều trong tình trạng sống ảo.

Vì ngăn cản đầu óc mình tự hỏi loại vấn đề lung tung như alpha khốc suất cuồng bá duệ Chử tổng rốt cuộc thích tui hay không, hắn thích tui ở điểm nào, thích từ bao giờ... cậu chỉ đành cưỡng chế bản thân đắm chìm trong manga anime võng du.

Ha ha ha, chơi Liên Minh vui quá xá!

Ha ha ha, Kỵ sĩ không đầu xem quá hay!

Ha ha ha ha.

Chử Quân Hạo rốt cuộc nghĩ gì, sao cứ cảm giác hắn... Biến thái?

Hông phải thật sự yêu thầm cộng theo dõi tui chớ!

Quả nhiên -_-, bất luận trốn tránh làm sao, đại não vẫn sẽ luôn quay lại vấn đề này.

"Ây..." Vu Danh đẩy đống báo cáo tài vụ trước mắt, vô lực gục trên bàn sửa sang mớ suy nghĩ hỗn độn.

Di động đột nhiên rung, tiếp theo vang tiếng chuông quen thuộc, cậu mở ra, nhìn thấy ngay kẻ mình vừa nghĩ tới, run rẩy thiếu chút nữa quăng điện thoại.

Tên Chử Quân Hạo này có thuật đọc tâm từ xa sao?

Tuy rằng trong lòng phun tào, nhưng điện thoại sếp, cậu vẫn phải tiếp.

"Vâng, chào Chử tổng."

"Tan tầm lên phòng tôi." Thanh âm Chử Quân Hạo từ tính như thường ngày, hôm nay lại pha thêm chút trầm ấm gợi cảm.

Vu Danh nghe mấy lời này đại não liền chết máy: "À à, vâng, Chử tổng."

Điện thoại treo, cậu mới chợt ngộ ra mình vừa đáp ứng cái gì...

Không lầm chớ...

Tui một tên phòng kế toán đi văn phòng sếp còn có thể làm gì...

Vu Danh cứ như vậy miên man suy nghĩ tới hết giờ làm việc, tay cậu xách bao công văn, vào thang máy, ấn tầng cao nhất.

Bên trong vốn có hai người, đều là đồng nghiệp quen xã giao, cậu rõ ràng cảm giác được ánh mắt người ta nghi hoặc, bởi kẻ khác đều xuống lầu một hoặc tầng hầm, riêng mình lại muốn đi tầng cao nhất...

Tầng cao nhất chỉ có văn phòng riêng Chử Quân Hạo, cậu lên đây trăm phần trăm đi tìm hắn.

Bất quá hai người kia dù hoài nghi, nhưng tốt xấu không hỏi nhiều, dù sao chẳng mấy thân quen, thang máy tiếp tục đi lên, lục tục dừng vài lần, khoảng bảy tám người vào, lên lên xuống xuống, cuối cùng cũng tới tầng cao nhất.

Bên trong còn dư 5 người.

Cửa vừa mở, mọi người liền phát giác không ổn, tất cả ngửi thấy hương vị tín tức tố thơm ngọt độc thuộc về omega đang trong kỳ phát tình.

Trong thang máy có hai alpha, còn lại tất cả beta.

Ngửi được rõ ràng hương vị omega chưa bị đánh dấu, hai alpha lập tức ngo ngoe rục rịch, cũng may một kẻ trong đó đã có hôn phối, trên người mang tín tức tố omega nhà mình, chịu ảnh hưởng không lớn, nhưng kẻ còn lại đã hốc mắt phiếm hồng kề bên lằn ranh mất trí.

Ba beta liếc nhau, nháy mắt hạ quyết định, sinh tồn trong xã hội này lâu năm, mỗi beta đều hình thành năng lực ứng phó tình huống khẩn cấp mọi lúc mọi nơi. Một nữ beta lưu lại thang máy cùng alpha kia chế trụ alpha sắp mất lí trí, Vu Danh cùng một nam beta khác nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nữ beta đóng cửa thang máy, nhìn số tầng nhanh chóng về tới một, hai beta bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.

Bất quá hiển nhiên vẫn còn thử thách khó khăn hơn đang chờ bọn họ...

10 Quả nhiên, tên này ở lầu trên tui là dự mưu đã lâu!!!

Vu Danh cùng một beta khác đi tìm ngọn nguồn phát ra hương vị tín tức tố, phát hiện gian phòng kia chỉ có một mình Cảnh Hòa, omega này ở trong văn phòng vặn vẹo khó nhịn, hết sức nóng bỏng.

Vu Danh nhanh chóng cởi áo khoác phủ lên người gã, lôi di động đánh điện thoại Hiệp hội omega.

Hai người hành động xong xấu hổ lui ra ngoài cửa, còn phi thường tri kỷ khép cửa giùm Cảnh Hòa, bất quá hiển nhiên tính cách ly của tường phòng cũng không tốt, hương vị omega như cũ tràn ngập không trung.

Nhưng đúng lúc này, chợt có tiếng va đập bất thường nặng nề vang, lúc này bọn họ mới chú ý tới, hình như là tiếng vật nặng rơi xuống đất từ căn phòng cuối hành lang, trộn lẫn tiếng đồ vật bị đánh nát.

Vu Danh cùng beta còn lại nhìn liếc nhau, đều nhận ra kinh ngạc trong mắt đối phương.

Thực hiển nhiên, trong căn phòng kia chỉ có thể là Chử tổng, omega Cảnh Hòa chắc hẳn động dục đã lâu, người kia phải chịu đựng lực hấp dẫn còn hơn xa alpha mất trí trong thang máy, thế nhưng hắn vẫn còn ở trong phòng, chưa từng đi ra một bước sao?

Cả hai beta nhanh chóng chạy đến cửa phòng Chử tổng, có lẽ bọn họ cùng đi vào, ít nhất có thể ngăn lại hắn.

Vu Danh đứng trước cửa phòng gõ tượng trưng: "Chử tổng, anh ổn chứ?"

Trong phòng đột nhiên an tĩnh.

"Chử tổng, nếu anh không ngại chúng tôi liền..."

Hai chữ "vào đây" còn chưa nói ra miệng, cửa đột nhiên hé, chỉ vừa vặn một người chui qua, bàn tay to rộng thuộc về alpha từ trong duỗi ra hung hăng túm Vu Danh vào.

Bên trong cũng không có bao nhiêu tín tức tố alpha, có lẽ vì Chử Quân Hạo còn giữ lại lí trí, hắn cũng không nguyện ý phát ra tín tức tố của riêng mình.

Thừa dịp Vu Danh chưa kịp phản ứng lại, alpha cao lớn một tay quăng cậu lên sopha, sau đó đột nhiên kề sát vào, mái tóc hơi cứng cọ cái mũi Vu Danh, ngửi ngửi khắp người cậu, thân thể này, khí vị này, dường như hoàn toàn kích phát toàn bộ thú tính trong lòng alpha.

Chử Quân Hạo ngẩng đầu nhếch mép cười với Vu Danh, giống như chú chó bự, Vu Danh phảng phất có thể thấy phía sau hắn cái đuôi hơi đong đưa.

Nhưng, giây tiếp theo...

Đau đau đau đau!

Móa nó!!!

Mi cắn cổ ông đây làm qué gì!!

Ông đây là beta hàng chuẩn xịn, cam đoan không fake!!!

Mi cắn cổ ông cũng không bị đánh dấu đâu!!!

Vu Danh đau nhấc chân muốn đá bụng alpha, ai ngờ rằng alpha mất đi lí trí, nhưng chỉ dựa vào nhạy bén bản năng, đã dễ dàng tóm chặt cậu.

Chân bị Chử Quân Hạo nâng lên, chậm rãi áp tới vai, beta không được mềm dẻo cho lắm, lần đầu tiên thử động tác như vậy, đau nhe răng trợn mắt, nhưng alpha trước mặt lại chẳng hề tính buông tha người dưới thân mình.

Đầu lưỡi ướt át liếm láp cần cổ mới bị cắn chảy máu, cánh tay thô bạo xé quần Vu Danh.

Vu Danh giãy dụa dốc sức bảo vệ trinh tiết, nhưng hai tay cậu đều bị một tay alpha hung hăng túm trên đỉnh đầu, quần cậu chỉ trong nháy mắt đã bị xé rách bươm.

Hương vị omega còn lan tràn trong không khí, hơn nữa ngày càng nồng, không biết Hiệp hội omega bao giờ mới tới.

Vu Danh tuyệt vọng cảm nhận được alpha trước mặt bắt đầu phóng xuất tín tức tố của chính mình, hơn nữa nhắm chuẩn mục tiêu, không phải khuếch tán bên ngoài, mà điên cuồng vọt tới hướng Vu Danh.

Cậu tức khắc minh bạch tâm tư Chử Quân Hạo.

Quả nhiên, người này ở lầu trên nhà mình là dự mưu đã lâu mà!

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ hơn, Chử Quân Hạo nằm trên người đã bất mãn híp mắt, tín tức tố alpha trong không khí trút xuống càng thêm điên cuồng, tín tức tố beta không chút lực công kích trên người Vu Danh nháy mắt bị hương vị Chử Quân Hạo công chiếm.

Beta vốn đang giãy dụa tránh thoát dần dần biến thành run rẩy khó nhịn...

11 Thật may, hiện tại em là của tôi

Đến 3 hôm sau, Vu Danh vẫn chưa xuống được giường.

Thời điểm người bên Hiệp hội omega tới, mang Cảnh Hòa phát tình đi, lại mặc kệ tên beta cậu đây cùng alpha Chử Quân Hạo điên cuồng mây mưa.

Cậu vốn cho rằng Chử Quân Hạo chỉ muốn dùng cậu phát tiết một chút xao động bị omega gây nên, kết quả hắn lại trực tiếp "thành kết" trong thân thể cậu!!!

Thành kết mang ý nghĩa gì, Vu Danh rõ hơn bất kì ai hết!

Một alpha nếu thành kết trong thân thể beta hoặc alpha, vậy chứng minh hắn nguyện ý cùng người kia bên nhau cả đời.

Vu Danh đần mặt, mệt đến hôn mê...

Khi tỉnh lại, cậu đã nằm trong nhà Chử Quân Hạo.

Địa điểm quen thuộc, căn phòng quen thuộc, giường quen thuộc...

Vu Danh nội tâm suy sụp...

Còn cả... Tên alpha đã thành kết trong thân thể cậu nằm ngay bên cạnh, cánh tay dài duỗi qua, ôm cậu chặt cứng, tư thế thân mật...

Chẳng giống lần trước, hiện tại cậu toàn thân đau đớn không thôi, xương cốt rã rời, dường như đánh mất quyền khống chế bản thân...

Alpha bên cạnh vẫn luôn thức, thấy cậu rốt cuộc mở bừng mắt, ôn nhu dùng cánh môi cọ cổ cậu.

"Mệt sao?" Thanh âm alpha khàn khàn vang bên tai.

Phá lệ gợi cảm.

"Mệt, rất mệt."

Chử Quân Hạo ôm cậu càng chặt: "Vậy em ngủ tiếp đi."

"Chờ chút." Vu Danh vội đẩy Chử Quân Hạo ra, níu chăn trốn tới góc giường: "Anh đây là có ý gì?"

Nhìn Vu Danh như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, Chử Quân Hạo nhướn mày cười khẽ: "Hiện tại em hỏi cái này không phải quá muộn rồi sao?"

Thân thể alpha lại lần nữa đè lên, kéo mất chăn che trên người Vu Danh.

Ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa vết thương còn chưa khép miệng trên gáy: "Em không cảm thấy vết sẹo này rất quen thuộc sao?"

Quen thuộc?

Vu Danh thầm nghĩ nửa ngày, cậu xác thật thấy vết sẹo này rất quen, hình như trước đây cũng từng thụ thương nơi này, lúc ấy cậu còn đang đại học, một hôm tan học về kí túc xá, trên đường vừa vặn đụng phải omega động dục, hoàn cảnh hết sức hỗn loạn, cậu nhanh chóng chạy lên hỗ trợ, lại không biết bị tên nào đã phát cuồng từ sau lưng cắn trúng cổ, cậu chỉ nhớ rõ alpha kia răng nanh sắc bén cùng hô hấp lửa nóng, nhưng thẳng đến lúc rời đi cậu vẫn chưa thấy rõ mặt alpha kia.

Vết sẹo lưu lại lâu thật lâu mãi mới lành, làm hại cậu mang vết sẹo quỷ dị này mỗi ngày ở trong trường học bị đám bạn cười nhạo.

Tụi bạn xấu đều kêu cậu Vu omega, châm chọc cậu bị người ta coi như omega mà cắn cổ.

Nguyên lai, kẻ đầu sỏ là Chử Quân Hạo sao?

Lại còn cắn không chỉ một lần?

"Em không biết lúc trước, vì khiến em tới công ty này làm việc tôi quả thật hao hết tâm tư." Alpha cười cong mắt bế beta lên, nhẹ nhàng thả cậu giữa giường, làm lơ ánh mắt phẫn nộ từ người kia, dùng chăn quấn chặt hai người lại bên nhau.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn khóe mắt Vu Danh: "Kỳ thực tôi sớm đã thích em, hồi còn đại học, lúc ấy em gắt gao giữ chặt tôi, chính vì giúp tôi chiến thắng bản năng của chính mình, khi đó tôi thật sự cho rằng mình sắp không nhịn nổi... Sau đó tôi cắn em một ngụm..."

Tuy rằng không cắn được tuyến thể, nhưng hương vị thanh đạm độc thuộc về beta thực sự rất thơm, rất tuyệt...

Từ đây liền nghiện rồi.

"Tôi vẫn luôn muốn theo đuổi em, nhưng lại sợ em cự tuyệt."

Tôi trộm theo em đi xem mắt, nhìn những beta ngồi đối diện em, em biết tôi có bao nhiêu thống hận chính mình lại là alpha không?

"Cũng may, hiện tại em là của tôi." Hắn lặng lẽ dùng vòng tay mình bao bọc lấy beta trong ngực.

Cũng may thọ mệnh chúng ta đều rất dài, còn vài trăm tuổi, không chỉ có 50 năm.

50 năm thời gian sống uổng phí, đều tại tôi nhút nhát cùng em né tránh mà trôi qua.

Nhưng thật may, tôi còn rất nhiều năm để khiến em hiểu được, cho dù em không phải omega, tôi lại là alpha, nhưng chúng ta vẫn mãi là định mệnh của đời nhau.

~~~~~ HOÀN ~~~~

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!