Đánh Dấu Một Trăm Năm, Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung

Chương 4: Đạo tâm kiên định



Hai mươi năm?

Cũng chỉ còn lại hai mươi năm thôi sao?

Đan Dao không khỏi vì bà thương tâm.

Mặc dù cô và Hoa bà bà mới quen, nhưng Hoa bà bà mang lại cho cô cảm giác thân thiết, cùng người nhà không có gì khác biệt.

Chợt nghe được bà qua hai mươi năm nữa phải vũ hoa quy thiên, cô tự nhiên nảy sinh thương cảm và bất đắc dĩ.

Thời gian hai mươi năm đối với một người bình thường mà nói, có lẽ rất dài.

Nhưng đối với người tu hành thì tùy tiện bế quan một lần đã mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm thì thực sự quá ngắn.

Cùng lúc đó, Đan Dao nghĩ đến chính mình.

Hoa bà bà vừa chết, cô chính là cốc chủ Bách Hoa cốc.

Không thành tiên giả, cuối cùng khó thoát khỏi sinh lão bệnh tử luân hồi.

Chẳng lẽ trong tương lai không xa của cô, cũng phải giống như Hoa bà bà sao?"

Không!

Đan Dao nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định.

Mình không giống với Hoa bà bà

Mình có hệ thống!

Mình có thể mỗi ngày liên tục đánh dấu không ngừng!

Mình có thể tu luyện《 Minh Ngọc Công 》trường sinh bất lão!

Thọ nguyên hao hết, nuốt hận hóa vũ, tuyệt không phải là số mệnh mình của Đan Dao mình!

Hoa bà bà không phát giác được ánh mắt khác thường của Đan Dao, vỗ vỗ bờ vai của cô.

"Nhân loại không thể chạy thoát khỏi số mệnh sinh lão bệnh tử, nếu cả ngày lo lắng hãi hùng, còn không bằng thong dong đối mặt. Bà lão này sống 380 năm, đối với phàm nhân năm 60 tuổi đã chết thì cũng xem như may mắn, đừng nghĩ đến những thứ không có nữa, trồng hoa cho thật tốt đi."

Nói xong, Hoa bà bà cầm lại bầu nước, lưu loát tưới về những bông hoa mỏng manh đang nở rộ.

Đan Dao cứ tưởng rằng trồng hoa là việc làm rất đơn giản.

Chỉ cần giội nước, cho thêm đất, bón thêm phân là OK.

Không ngờ công việc này không đơn giản như cô tưởng tượng.

Vườn hoa của người bình thường đúng là chỉ cần tưới nước và bón phân đúng hạn là được.

Nhưng hoa ở Bách Hoa cốc không giống như vậy, bởi vì hoa ở Bách Hoa cốc không chỉ để thưởng thức, mà còn là vật liệu để sản xuất đệ nhất thần dược của Đông Vực, Bách hoa tiên nhưỡng.

Hoa trong cốc nhìn như mọc trong tự nhiên, có thể chịu được mưa gió, nhưng so với hoa trong nhà kính còn yếu ớt hơn, hơi không chú ý thì rất dễ bị chết héo.

Lúc trước có khoảng mấy vị Hoa Nữ của Bách Hoa cốc không cẩn thận làm chết vài cọng linh hoa. Kết quả bị Thanh Tĩnh tán nhân phạt một trận, nghe nói cái mông của mấy Hoa Nữ đó đều bị đánh nát.

Chậc chậc, ra tay ác như vậy, quả thật là Diệt Tuyệt sư thái của tu chân giới.

Xem ra việc vặt này không dễ làm.

Đan Dao cảm thán, rồi suy nghĩ tiếp.

Khó thực hiện thì thế nào, cùng lắm là không làm thôi, lão nương có hệ thống, có công pháp tuyệt thế.

Đợi ở chỗ này hèn mọn phát triển một đoạn thời gian, có thể tu luyện thành công thì trực tiếp rời đi là được rồi, hà tất phải lưu lại chỗ này chiụ ủy khuất.

Đúng, tu luyện!

Thực lực thắng tất cả, nắm đấm lớn mới quyết định đạo lí.

Đi theo Hoa bà bà tưới hoa, nhổ cổ bận đến trời tối, Đan Dao cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Hoa bà bà có tuổi, làm xong việc, ăn xong cơm, thì đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

Đan Dao thấy trời tối người đã nghỉ ngơi, bốn bề vắng lặng, sơn cốc trống trãi thanh u. Đây chính là thời cơ tốt để vụng trộm tu luyện, Đan Dao rời khỏi nhà tranh đi tới trong bụi hoa.

Ở khu vực trung tâm của Bách Hoa cốc đang nở rộ giữa những bông hoa Mẫu đơn, lưu ly Quan Châu và Ngọc Lâu Kim Thúy cao bằng nửa người đàn ông trưởng thành.

Ngồi xổm trong đó tu luyện thì có thể đem thân hình ẩn nấp trong bụi hoa, đây chính là nơi tuyệt vời để tu luyện.

Cho dù có người ban đêm nhàn rỗi không có việc gì làm, đi tới đây nhìn hoa ngắm trăng, cũng sẽ bị vẻ đẹp lưu ly Quan Châu và Ngọc Lâu Kim Thúy hấp dẫn, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến sẽ có người trốn ở chỗ này tu luyện.

Đan Dao đặt mình vào trong bụi hoa, cầm lấy Bách hoa thanh tâm đan có màu sắc như hồng châu, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, nuốt vào bụng.

Chợt nhớ tới, phàm là kỳ dược tuyệt thế, sau khi uống tất cả đều sẽ xuất hiện dị tượng