Đánh Mất Người Ở Florence

Chương 4



Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Lý do mà Dư Tây lựa chọn đến Florence vào mùa này là vì cô muốn đón sinh nhật tuổi 25 tại thị trấn nhỏ đầy nghệ thuật này cùng với người bạn trai mà mình đã quen gần mười năm, không ngờ họ vừa đến Florence thì đã chia tay.

Có lẽ họ đã trở thành cặp đôi đầu tiên chia tay trong chuyến du lịch lãng mạn này rồi.

Cách họ chia tay rất êm đềm, cô nói: “Em đi xuống siêu thị dưới tầng mua đồ dùng sinh hoạt đây”, và anh ấy đáp lại “Em đi đi” rất bình thường.

Hai người yêu nhau mười năm nhưng khoảng thời gian họ biết nhau còn gấp đôi. Người bạn trai thanh mai trúc mã của cô như một quý ông cổ hủ hết mực tôn trọng cô.

Có đôi khi, cô cảm thấy từ “tôn trọng” này có chút nặng nề.

Sự đồng ý mù quáng của anh ấy khiến cô chẳng còn thấy vui vẻ, dù sao thỉnh thoảng cô cũng muốn được nhận lấy niềm vui bất ngờ từ bạn trai mình mà.

Tuy suy nghĩ này hơi khác người, nhưng trong lúc hẹn hò với anh bạn trai thanh mai trúc mã của mình, cô chẳng mấy khi nhận được niềm vui nho nhỏ từ anh. Đã thế, anh chàng lịch thiệp này vẫn có thể mỉm cười nói sau này chúng mình vẫn là bạn bè của nhau nhé.

Nếu người khác nói như vậy, thì cô sẽ chẳng ngần ngại mà cắt đứt quan hệ với tên đạo đức giả đấy. Nhưng bạn trai cũ của cô thì khác, anh ta chỉ muốn làm bạn với cô, vậy nên hôm nay anh ta mới gọi điện ngỏ ý mừng sinh nhật với cô ở một đất nước xa lạ với tư cách là bạn bè.

Cô liền đồng ý.

Có lẽ là bởi vì cô vẫn còn mong đợi, có lẽ bởi vì cô muốn ngây thơ khoe với bạn trai cũ rằng cô vẫn rất xinh đẹp ở nước ngoài, có lẽ… Có lẽ chính cô cũng không biết mình muốn gì.

Lúc họ lẳng lặng ngồi trong một nhà hàng nhỏ mang đậm phong cách của Ý, cảm nhận vị rượu Prosecco(1) ở đầu lưỡi đang kích thích vị giác, bọt rượu hơi ngọt vỡ ra, để lại vị chua khó quên thì Dư Tây mới cảm thấy thật hối hận khi nhận lời mời này.

Dù có ý khoe ra hay gì khác thì cô bỗng cảm thấy vô vị khi nhìn thấy khuôn mặt đã quá quen thuộc.

Hai người họ đã từng cùng đi trên một con đường, học chung trường, cùng ra sức làm việc trong cùng một thành phố… Họ quen biết nhau 25 năm, yêu nhau 10 năm, vậy mà bây giờ đã chia tay mất rồi.

Sau tất cả, họ chỉ còn lại vậy thôi.

Khóe mắt Dư Tây cay cay, cũng chẳng biết mình đã trở lại khách sạn bằng cách nào nữa.

Khi khuôn mặt điển trai của người kia xuất hiện sau cánh cửa, trong lòng cô bỗng phức tạp khôn kể, vô thức nói: “Tôi về rồi.”

Sau khi nói xong, ngay cả chính cô cũng sững sờ. Sao cô lại ngốc đến độ xem một người đàn ông nước ngoài xa lạ thành bến cảng an toàn vậy trời!

Anh cũng sửng sốt không kém, rất nhanh nở một nụ cười rạng rỡ: “Mừng em đã về.”

Nói xong, anh ôm lấy cô và nói: “Sinh nhật vui vẻ, công chúa của tôi.”

Do cơ thể anh ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ, lời nói dịu dàng… nên mũi Dư Tây hơi nghẹt lại.

Cô nói đùa: “Thực ra thứ tôi thiếu không phải là một kỵ sĩ trung thành.”

Anh đáp lại cô bằng một nụ hôn trên trán, mỉm cười nói lại: “Sinh nhật vui vẻ, cục cưng của tôi.”

Hốc mắt Dư Tây đỏ lên, nước mắt tuôn như suối. Cô ôm lấy anh thật chặt, cứ như đã dùng hết sức lực, khóc lớn như người điên, lau hết tất cả nước mắt lên người anh.

Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào gọi cái tên “Tương Tuân”, cũng chẳng biết là gọi tên anh hay người đàn ông nào khác nữa.

Vì cô mải chìm đắm trong nỗi buồn phiền của chính mình, nên không để ý tới vẻ mặt cứng ngắc của anh.