Đánh Nghiêng Ánh Trăng Mùa Hạ

Chương 1: [Chương dẫn truyện] Một đoạn nghiệt duyên



Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa lọt vào phòng ngủ, khe hở mong manh cho phép ánh nắng len lỏi vào chứng tỏ đêm qua ngay cả kéo rèm cửa cũng không kịp.

Dụ Nghi Chi bị tia nắng đánh thức, nhìn khe cửa vô cùng ngứa mắt.

Bởi vì tối qua chính cô là người kéo rèm cửa.

Mà những vệt sáng này chứng minh cho mọi người thấy nó không tương xứng với địa vị của cô: đóa hoa xinh đẹp chỉ có thể nhìn không thể hái, lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Dụ Nghi Chi từ trên giường ngồi dậy, chân không ngờ mềm nhũn, ngón chân dán trên thảm mềm mại, đến cả ngón chân cũng sáng lấp lánh như hoa bối mẫu.

Còn chưa kịp mặc chiếc áo ngủ bằng lụa, tấm lưng hình xương bướm ngọc ngà óng ánh lộ ra dưới ánh mai.

Mái tóc đen dài, gò má lạnh lùng như điêu khắc, chóp mũi thanh tú, thậm chí nốt ruồi giọt lệ màu nâu nhạt dưới khóe mắt 2cm càng làm lộ rõ vẻ đẹp của người phụ nữ này.

Gương mặt lạnh lùng không một độ ấm giống như váy ngủ xanh đen mà cô đang mặc, cô kéo rèm cửa làm lộ ra bầu trời sáng sủa, đây chắc chắn là muốn thức tỉnh một sinh vật còn đang say giấc nồng trong chăn.

Nói chính xác hơn đó là một người phụ nữ khác.

Sợi tóc vàng nhạt lộ ra khỏi chăn vô cùng xinh đẹp, theo động tác kéo rèm của Dụ Nghi Chi nàng phát ra một âm thanh vừa lười biếng vừa không kiên nhẫn: "ưm"

Có vẻ như người tối qua tùy ý lăn qua lăn lại không phải là nàng.

Sau đó một gương mặt giống bé mèo nhỏ vừa xinh đẹp vừa hung dữ mang vẻ mặt ngái ngủ chui từ trong chăn ra: "Dậy sớm thế làm gì không biết? Chẳng lẽ...."

Nàng nhìn Dụ Nghi Chi nhếch môi: "Dụ tổng còn muốn sao?"

Dụ Nghi Chi ép buộc bản thân không thèm đếm xỉa tới nàng nữa.

Đêm qua cô cắn chặt môi đến chết cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nghe người phụ nữ bên cạnh nói nhỏ vào tai nàng: "Dụ tổng, có vẻ như cô không biết bề ngoài trông cô lạnh lùng thế nào đâu nhỉ"

Lời này làm Dụ Nghi Chi khuất phục trong nháy mắt, không thể nghi ngờ càng kích thích cảm giác xấu hổ và giận dữ mạnh mẽ hơn. Cô tức giận tắt đèn.

Trong bóng đêm truyền tới tiếng cười vừa lười biếng vừa hung ác của một người phụ nữ. Nàng đương nhiên không muốn cứ thế bỏ qua cho Dụ Nghi Chi, nàng không cần tới đèn bởi vì nàng là người hiểu rõ Dụ Nghi Chi nhất trên đời, còn hiểu Lục Nghi Chi hơn chính bản thân cô.

Dụ Nghi Chi đang đứng dưới ánh nắng ban mai, cực kỳ không muốn chảy vào đầu mình một số chi tiết của đêm qua, cô lạnh giọng nói: "Mau dậy đi, tôi còn có cuộc họp"

Nữ nhân lười biếng từ trong chăn ngồi dậy, một hình xăm bông hồng hình đầu lâu trên cánh tay đỏ đến chói mắt. Bả vai trắng nõn hiện rõ một vết sẹo chằng chịt kéo dài theo cột sống.

Giọng nàng biếng nhác nói: "Dụ tổng đúng là bận trăm công nghìn việc nhỉ"

Giọng điệu mang đầy vẻ châm biếm mỉa mai, Dụ Nghi Chi chỉ đành xem như không nghe thấy.

Cô quay người đi vào phòng chải chuốt, thay một bộ áo trắng, quần tây đen được cắt may cẩn thận càng tôn lên vóc dáng mảnh mai giống như người mẫu.

Nhân lúc nướng sandwich nàng pha cho mình một tách cà phê, dư âm của một đêm kịch liệt dường như vẫn để lại di chứng, ngay cả việc bưng tách cà phê cô cũng làm vãi một vài giọt nước. Điều này làm cho cô khi ngồi vào bàn ăn sáng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Vừa nhấp cà phê vừa lướt ngón tay thật nhanh trên máy tính bảng giải quyết công việc, sáng sớm đã trang điểm xinh đẹp ngồi làm việc.

Cho nên lúc người phụ nữ kia ngồi đối diện cô, cuộn đầu gối và chân trần giẫm lên ghế cũng không tạo nên sự tương phản lớn giữa hai người.

Người phụ nữ mặc váy hai dây, một dây vai hờ hững trượt xuống, nàng vò mái tóc vàng hoe của mình, mặt mộc dưới ánh nắng ban mai không một khuyết điểm: "Bữa sáng không có phần của tôi à?"

Dụ Nghi Chi không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Không phải cô không thích ăn bữa sáng kiểu như này sao?"

Nàng nở nụ cười, nói: "Bữa sáng nhạt nhẽo kiểu này nhét kẽ răng cũng chẳng đủ"

Dụ Nghi Chi không thèm để ý tới nàng, mau chóng rửa bát đĩa sạch sẽ, xách giày cao gót đi ra cửa: "Cô vẫn chưa định nhấc mông lên à"

Lúc này nàng mới lề mề đi theo cô, vừa đi vừa nói: "Vẫn còn chưa ăn mà"

Lời nói như kiểu Dụ Nghi Chi không cho nàng ăn vậy, ánh mắt của nàng chăm chú vào chiếc cổ lộ ra khỏi cổ áo của Dụ Nghi Chi, nàng khẽ cắn môi, ý tứ không nói cũng rõ ràng.

Dụ Nghị Chi lạnh lùng đi ra cửa nhà, nàng đi theo cô cùng đi đợi thang máy.

Lạ ở chỗ, hai con người này đứng cách nhau rất xa, dường như có thể nhét thêm một người nữa vào giữa hai người. Nhìn hai người, một người trông giống tinh anh của xã hội, một người giống kẻ thất nghiệp, vô công rồi nghề. Cho dù lúc này có hàng xóm đi qua cũng không nghĩ rằng hai người này có mối quan hệ với nhau.

Nhưng Dụ Nghị Chi thức dậy sớm, tầm này thang máy cũng chẳng có ai, cô hạ thấp giọng nói: "Tôi xuống hầm lấy xe, cô từ tầng 1 tự mình đi đi"

Nàng lười biếng nói: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để người khác phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta đâu"

"Sẽ" ở đây chính là "tạm thời sẽ không để mọi người biết, tương lai thì không chắc"

Thang máy "ting" một tiếng, nàng huýt sáo vênh váo bước ra khỏi thang máy.

- ----------

"Sếp Tất!"

Đương nhiên Tất Nguyệt chẳng là sếp gì cả, một tiếng "Sếp Thất" là mọi người đặt cho nàng từ hồi cấp 2, biệt danh này bắt nguồn từ việc nàng không sợ đời chẳng sợ đất, không coi ai ra gì.

Thất Nguyệt vừa mới bước ra khỏi tiểu khu cao cấp của Dụ Nghi Chi, nghe thấy có người gọi nàng híp mắt quay đầu lại, nhìn thấy Đại Đầu chạy về phía nàng.

Đại Đầu là một tay Tất Nguyệt dẫn dắt, ngay cả khi hắn được tôn làm "Đầu ca", hắn vẫn đối xử với Tất Nguyệt cung kính lễ độ.

Hắn châm cho Tất Nguyệt một điếu thuốc, Tất Nguyệt phì phèo điếu thuốc trên môi hỏi hắn: "Sáng sớm tinh mơ mày ở đây làm gì?"

Nàng nhìn hắn cầm hai chiếc bánh bao trong tay, lại hỏi: "Mày đến đây để mua bánh bao à?". Nói rồi nàng ngẩng đầu nhìn tiệm bánh sau lưng hắn, lại hỏi: "Tiệm bánh bao này là tiệm bánh đang nổi trên mạng đúng không?"

Đại Đầu: "Gì vậy Sếp, em là sợ chị bị người phụ nữ kia ăn sạch đó...."

"Hừ" Tất Nguyệt lườm hắn: "Đó mà là phong cách của tao à"

Đại Đầu lầm rầm nói: "Tất cả tác phong của chị đều là khi gặp người khác thôi, còn khi va phải người phụ nữ đó thì....."

Hai người đang nói chuyện thì một chiếc Porsche từ phía sau hai người lao tới, đem theo một trận gió làm loạn mái tóc vàng của Tất Nguyệt. Trong phút chốc cũng che đi đôi mắt mèo đang lộ ra vẻ u buồn của nàng ngay cả Đại Đầu đứng kế bên cũng không nhận ra.

Giống như sương mù bao trùm lấy nàng mà ngay cả ánh nắng ban mai cũng không xuyên qua được.

Đại Đầu hét vào bóng chiếc Porsche: "Cmn, cô ra dzẻ cho ai xem hả? Làm như không ai biết cô là ai vậy!!"

Tất Nguyệt nhướng mày, giật chiếc bánh bao trong tay Đại Đầu, một cái nhét vào miệng mình, cái còn lại nhét vào miệng Đại Đầu.

Đại Đầu ngẩn ra: "Sếp Tất, chị sẽ không phải là nghe không nổi em mắng cô ta nhỉ?"

Tất Nguyệt vừa rít thuốc vừa ăn bánh, bình tĩnh nói: "Đâu có đâu, tao chỉ đói thôi, dù sao tối qua tao đã tiêu hao quá nhiều năng lượng rồi".

Đại Đầu: "Chị có tàn nhẫn "trừng trị" cô ta không? Làm tốt lắm Sếp Tất, dẫu sao người như cô ta..... không xứng. Sao mà em vẫn cảm thấy rén cô ta thế nhỉ. Đã 7 năm rồi cô ta thế mà lại dám quay lại, chị thực sự không định tìm cô ta đập cho ả cho một trận à?"

Tất Nguyệt im lặng.

"Không cần", dưới ánh mặt trời nàng chậm dãi nhả khói: "Tôi có cách để từ từ chơi đùa cùng cô ấy"

- --------

Dụ Nghi Chi đậu chiếc Porsche vào gara công ty, xách chiếc Hermes đáng giá nửa năm lao động của một người bình thường bước vào phòng làm việc.

"Chào Dụ tổng", "Chào buổi sáng Dụ tổng"

Dọc đường tới phòng làm việc, mọi người cung kính chào hỏi cô.

Dụ Nghi Chi nhàn nhạt gật đầu, nói: "Nửa tiếng nữa chuẩn bị mở cuộc họp buổi sáng"

Nàng mắt điếc tai ngơ trước những lời nghị luận như "Trẻ thế mà đã làm tổng giám đốc rồi"; "Suy cho cùng cũng là theo giúp Thái tử học hành thôi nhỉ"; "Từ trụ sở chính phái tới đó, cậu nghe không hiểu à,..." lại thêm những ánh mắt ngờ nghệch trao đổi qua lại.

Nàng thực sự không thèm để ý, càng là chú cừu non ngơ ngác càng bị ma cũ bắt nạt ma mới. Nàng từ lâu đã hiểu được điều này.

Trên con đường đi tới mục tiêu đã định của nàng, những người này chỉ như những con kiến lao động chăm chỉ. Vậy thì cần gì phải để ý xem con kiến nói gì.

Cho nên trong phòng họp, nàng đối với việc nhận xét phương án thiết kế chỉ đơn thuần là nói cái cần nói, sửa cái cần sửa mà thôi. Nàng từ trụ sở Bội thành chuyển về K thị (đơn vị hành chính của TQ) mục đích là sửa lại dự án.

Thành phố K tuy nằm ở biên giới phía Nam của tổ quốc, kinh tế không mấy phát triển nhưng lấy du lịch làm ngành mũi nhọn, đồng bào dân tộc thiểu số được nhiều chính sách hỗ trợ. Nên dự án cải tạo thành phố trở thành "miếng bánh ngọt" được nhiều công ty để mắt tới.

Lợi thì có lợi nhưng khó khăn thì cũng trùng trùng.

Nói cho cùng thì thành phố K cũng gần biên giới vì vậy thượng vàng hạ cám, đầu trâu mặt ngựa, vàng thau lẫn lộn, người ngay kẻ gian cùng nhau chung sống vì vậy rất khó trừng trị.

Ví dụ như giám đốc cũ của vị trí này đã bị sa thải bởi vì ông ta làm dự án này 3 năm mà chưa hoàn thành. Còn Phó giám đốc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Giám đốc này, ông ta tràn đầy tự tin vị trí này sẽ thuộc về mình bởi ông ta là người địa phương và có mối quan hệ với nhiều người.

Ai mà có thể ngờ rằng, Dụ Nghi Chi mới 26 tuổi được điều từ trụ sở chính tới chặt đứt giấc mộng thăng quan.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Phó Giám đốc mỉm cười đi đến bên cạnh Dụ Nghi Chi nói: "Dụ tổng, tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm nhé, xem như là bữa cơm đón gió tẩy trần cho cô, cô mà không đến là không nể mặt chúng tôi rồi"

Dụ Nghi Chi không để ý tới bên ngoài phòng họp có vô số ánh mắt tò mò đang nhìn nàng: "Ở đâu?"

"Trác Viễn", Phó giám đốc nói: "Dụ tổng không phải người bản địa nên có vẻ không biết nhỉ? Trác Viễn là quán rượu đỉnh của chóp ở thành phố K chúng tôi. Rất là nổi tiếng đó"

Dụ Nghị Chi nhàn nhạt nói: "Tôi biết, hồi cấp 3 tôi từng học ở K thành một năm"

Phó Giám đốc sửng sốt nói: "Dụ tổng với thành phố K lại có duyên phận thế cơ à? Biết Trác Viễn thì tốt rồi, vậy chúng ta tối nay không gặp không về"

Dụ Nghi Chi gật đầu, Phó Giám đốc ra ngoài phòng họp.

Lúc Dụ Nghi Chi gập máy tính, nàng nghĩ "Mình và thành phố K có duyên phận gì nhỉ"

Có lẽ là có nhỉ.

Trong ánh nắng ban mai của buổi sáng hôm nay, đôi mắt mèo hung dữ của Tất Nguyệt cứ lởn vởn trong tâm trí nàng.

Một đoạn nghiệt duyên, chỉ có vậy mà thôi.

---------------------Hết chương 1--------------. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ 𝚟ào‎ ngay‎ ﹟‎ T𝒓𝑈mT𝒓𝓊‎ yện.Vn‎ ﹟

Đôi lời của tác giả:

Có bao nhiêu người phát hiện ra là tôi đã lặng lẽ comeback rồi? Có nhớ tôi không? (Nếu mấy bà nói không nhớ tôi, tôi khóc rồi gửi cho mấy bà xem nhé!)

- ----------

Đôi lời của người dịch:

Chị hai à sao một chương của chị dài quá dzậy, tôi đã gõ hơn 2300 chữ đó!!!!! Học 2 trường đại học tôi chưa từng thấy mình chăm chỉ cào phím cày deadline như dịch truyện của chị:))

- ----------

Đôi lời của người dịch gửi bạn đọc:

Mình mới dịch qua thôi, chưa có thời gian đọc lại để sửa câu cú cho văn thơ lai láng, đợikhi nào mình dịch hết rồi mình quay lại chỉnh cho mượt sau nhen. Cảm ơn các bạn đã đọc tới đây, nếu không đọc tới đây thì cũng cảm ơn.