Đánh Rơi Bà Xã

Chương 19



Editor Nora

Đã đến giờ ăn cơm, trong nhà hàng có rất nhiều người, Đoạn Kính Hoài đưa Lục Tang Tang đến nhà hàng, dùng thẻ nội bộ quẹt hai bữa cơm trưa.

Sau khi hai người dùng bữa trưa, họ ngồi xuống bên cửa sổ và đi bộ, điều này thu hút sự chú ý của một số bác sĩ và y tá bên cạnh họ.

Lục Tang Tang: "Ăn xong đưa thẻ cho tôi nha."

Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô.

Lục Tang Tang nói tiếp, "Phái Khiết và Dương Nhâm Hi chưa ăn. Tôi sẽ gói hai xuất mang về."

"Ồ."

"Đừng nói, đồ ăn trong bệnh viện anh khá ngon. Tôi sẽ thường xuyên đến đây trong thời gian này, vì vậy tôi sẽ để bữa trưa cho anh."

"Em không phải làm việc?"

"Hai ngày này tôi được nghỉ ngắn ngày." Lục Tang Tang nói, "Tôi cần quan sát Dương Nhâm Hi nhiều hơn, nhân viên của cậu ấy không thể coi chừng được cậu ấy chút nào."

Đoạn Kính Hoài nhẹ giọng nói: "Em có thể kiểm soát được không?"

Lục Tang Tang nhướng mày: "Đương nhiên, tôi từ nhỏ đã bao che cho hắn. Hắn sẽ không dám nghe lời của tôi sao?"

Đoạn Kính Hoài nghe xong cũng không trả lời nữa, chỉ đặt thẻ từ trong túi xuống bàn, "Tôi đang vội, tự mình mua đi."

"Được." Lục Tang Tang cất thẻ đi, "Vậy sau này tôi trả lại cho anh như thế nào?

"Để đó đi."

"Được rồi, nếu muốn ăn thì gọi cho tôi ~ Tôi sẽ đến tìm anh."

"Không cần."

"nhưng--"

"Lục Tang Tang."

"Gì?"

"Đừng nói nhiều trong khi ăn."

Lục Tang Tang bĩu môi, được rồi.

Người Đoàn gia quá nhiều quy tắc.

Đoạn Kính Hoài hôm nay ăn rất nhanh, chắc phải đi chuẩn bị cho ca mổ sớm hơn.

Sau khi anh đi, Lục Tang Tang ngồi ăn một mình.

"Này cô gái."

Lục Tang Tang vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy một người đàn ông lạ đeo kính, mắt cong, trông khá buồn cười.

"Anh là......"

"Tôi tên là Lý Tiềm, đồng nghiệp của Đoạn Kính Hoài."

Lục Tang Tang đặt đũa xuống: "Thì ra là bác sĩ Lý, tôi xin lỗi."

"Không có gì đâu." Lý Tiềm quen thuộc ngồi xuống chỗ của Đoạn Kính Hoài, "Tôi thấy cô rất bắt mắt. Tại sao cô lại ăn cơm với bác sĩ Đoạn của chúng tôi? Mối quan hệ của hai người là gì?

Nhìn thấy trên mặt người ta những lời đàm tiếu, Lục Tang Tang mơ hồ nói: "Tôi... đang theo đuổi anh ấy."

Lý Tiềm: "A..."

Lục Tang Tang nói dối không khỏi đỏ mặt: "Nhưng bác sĩ Đoạn anh đúng là khó đối phó. Nhìn đi, tôi đã dùng đủ mọi cách để cho anh ta dùng bữa với tôi."

Lý Tiềm thở dài khi nghe câu nói đó: "Ôi, tôi thật sự cảm thấy có lỗi với một mỹ nhân như cô, tuy rằng đồng nghiệp của tôi lạnh lùng thật, nhưng cô đã rất tốt rồi, vì cô có thể để anh ta đồng ý đi ăn cùng mình."

"Đó chỉ là một bữa ăn."

"Tôi không thể nói như vậy. Có bao nhiêu phụ nữ ưu tú ở bệnh viện chúng tôi muốn mời bác sĩ Đoạn dùng bữa, nhưng họ còn không dám hỏi."

Lục Tang Tang tò mò hỏi: "Thật sự, bác sĩ Đoạn ở bệnh viện ác liệt như vậy sao?"

"Cậu ấy không thích cười cho lắm, không làm bất cứ điều gì khác ngoài công việc."

Lý Tiềm luôn nói rất nhiều, hơn nữa trước mặt là một cô gái xinh đẹp, "Để tôi nói cho cô biết, bác sĩ Đoạn tuy tính tình quái gở, nhưng ở bệnh viện chúng tôi vẫn được mọi người hoan nghênh, người ta thường gửi ít trái cây và trà sữa tới đến văn phòng của chúng tôi. "

"Là vậy sao..."

"Đúng, đúng, không hổ danh người đẹp trai có nhiều chỗ tốt." Lý Tiềm cười nói, "Cô gái nhỏ, vậy cô vẫn còn một quãng đường dài phía trước, nếu hạ gục anh ấy, cô sẽ phải trải qua năm chướng ngại vật và giết sáu tướng. "

(nghĩa câu nói này mình không rõ lắm nên edit hơi thô ai có góp ý gì cmt giúp mình nha)

Lục Tang Tang hợp tác gật đầu, "Anh nói đúng, tôi sẽ cố gắng hơn nữa!"

"Ôi chao, đúng vậy."

......

Sau đó, Lục Tang Tang nghe rất nhiều chuyện Đoạn Kính Hoài "hút ong bướm" trong bệnh viện, cô không phân biệt được có thật hay không, nhưng cô chỉ nghĩ đó là chuyện vui và có khoảng thời gian vui vẻ khi nghe nó.

Sau đó, ăn cơm xong, Lục Tang Tang bưng hai phần cơm đến phòng bệnh, tán gẫu một hồi ở đó rồi lái xe về nhà.

Hai ngày sau, đám phóng viên ở cổng bệnh viện cuối cùng cũng giải tán, có lẽ là do bệnh viện cử bảo vệ đến đuổi bọn họ đi. Nhưng bất chấp điều này, Dương Nhâm Hi vẫn lọt vào danh sách tìm kiếm hot.

Tất cả những người hâm mộ đều rất đau lòng khi nghe tin anh ấy bị tai nạn xe hơi, họ đã mắng nhiếc 18 đời tổ tiên của những người hâm mộ điên cuồng đó.

Sau khi Lục Tang Tang ăn dưa trên mạng xong, Dương Nhâm Hi cũng tình cờ gọi điện, vị đại gia nói rằng cậu ta rất buồn chán và nhờ cô mang máy chơi game đến cho hắn.

Lục Tang Tang mắng một trận, nhưng sau khi mắng xong vẫn đem máy chơi game sang cho cậu ta.

Bệnh viện.

"Trợ lý của cậu đâu?"

Dương Nhâm Hi dựa vào trên giường: "Để thằng bé về nghỉ ngơi đi, đứa nhỏ đó đã ở đây nhiều ngày rồi."

Lục Tang Tang ngồi xuống bên giường bệnh: "Đúng vậy, mỗi ngày hầu hạ cậu, ước chừng thằng bé sẽ suy sụp."

Dương Nhâm Hi nhìn cô một cái trắng bệch: "Tớ cũng sắp suy sụp rồi. Tớ ở đây suốt rồi. Tớ chán muốn chết."

"Ồ." Lục Tang Tang phớt lờ lời phàn nàn của hắn, hỏi: "Hôm nay Đoạn Kính Hoài có đến thăm cậu không?

"Gì."

"Không có gì đâu." Lục Tang Tang bĩu cằm cười, "Tôi chỉ là chán muốn trêu chọc anh ấy thôi.

"... Lục Tang Tang, cậu có bản tính thích tự ngược không?"

"Gì?"

Dương Nhâm Hi nhìn cô khó chịu: "Nhìn chính mình đi. Trước kia cậu chạy theo Đoạn Kính Hành, bây giờ còn muốn đuổi theo Đoạn Kính Hoài? Nhà họ Đoạn cho cô ăn canh thuốc lắc gì vậy?"

Lục Tang Tang cho anh ta một nhát gõ vào đầu: "Chết tiệt, cậu đang nói cái gì mà Đoạn Kính Hành vậy?"

"Hiện tại tớ không thể nhắc tới. Trước đây cậu cứ nhắc tới hắn trước mặt tớ. Cái gì nhật ký, thư tình, tớ đã giúp cậu đưa cho hắn rất nhiều."

"Bây giờ là bây giờ, trước kia là trước kia!" Lục Tang Tang trừng mắt nhìn anh, "Đồ còn nhỏ mà ngu dốt, bây giờ lại ăn nói lung tung, đồ ngốc."

Dương Nhâm Hi: "Tớ chỉ muốn nói rằng Đoạn Kính Hoài không thích cậu, chỉ muốn nhắc nhở cậu-"

"Không cần! Tớ nói thích hắn hả! Cậu bị điên rồi!" Lục Tang Tang cầm lấy bọc lại, "Cậu cứ một mình đi, tớ về nhà."

"Chào--"

Lục Tang Tang tức giận đi ra ngoài.

Cô tự nghĩ mình có lương tâm, cô tốt bụng đưa cho cậu ta một chiếc máy chơi game nhưng lại bị chế nhạo!

Mặc dù tất cả đều là sự thật, nhưng liệu nó có cần thiết! Cô ấy còn không nói rằng Đoạn Kính Hoài thích cô!

- ---

Lục Tang Tang tức giận đến mức không đến bệnh viện gặp Dương Nhâm Hi vào ngày hôm sau.

Tuy nhiên, Đoạn Kính Hoài đã gọi cho cô.

"ở đâu."

"Ở nhà." Lục Tang Tang nghiêm túc vẽ vời, "Có chuyện gì, tìm tôi."

"Ồ, vậy là tốt rồi."

"Ehhh, chờ đã." Lục Tang Tang ghét nhất bị cúp máy, vì vậy cô đặt bút xuống, "Nói đi, có chuyện gì."

Đoạn Kính Hoài: "Tôi còn tưởng rằng em đang ở bệnh viện, tôi vừa vặn hỏi em đi ăn cơm."

"Thật không? Anh mời tôi đi ăn."

Đoạn Kính Hoài trầm mặc một hồi nói: "Tôi gọi em, nhân tiện hỏi một chút."

"Đúng vậy." Lục Tang Tang đứng dậy, "vậy tôi đi tìm anh, vừa lúc tôi cũng chưa ăn."

"Không phải......"

"Tôi tới đây, cúp máy."

Lục Tang Tang không muốn đợi Đoạn Kính Hoài từ chối chút nào, cúp điện thoại xong liền chạy về phòng thay quần áo ở nhà rồi nhanh chóng trang điểm nhẹ cho mình.

Bệnh viện cách nhà rất gần, Lục Tang Tang nhanh chóng lái xe tới. Sau khi đến bệnh viện, cô đến văn phòng của Đoạn Kính Hoài, đúng lúc này, Nguyễn Phái Khiết gọi điện cho cô.

"bạn ở đâu!"

"Bệnh viện."

"Mẹ kiếp, cậu còn đi bệnh viện! Đã đọc tin tức trên mạng chưa??"

Lục Tang Tang ngẩn ra: "Tin tức gì?"

"Theo như tin tức về cậu và Dương Nhâm Hi, là hot search số một, cậu nhanh lên xem một chút."

Lục Tang Tang trong lòng thở dài, không phải...

Cô lập tức cúp điện thoại của Nguyễn Phái Khiết và đăng lên Weibo và nhấn vào tìm kiếm nóng.

Chắc chắn rồi, ở đầu tìm kiếm # Chuyện tình cảm của Dương Nhâm Hi # đã bị treo lên thịnh hành, theo sau tiêu đề là một từ bùng nổ.

Sau khi Lục Tang Tang nhấp vào, một loạt tin tức hiện ra.

Khi nhấp vào ảnh đó, rõ ràng là dáng người cô, lúc đang đi trong hành lang bệnh viện, lúc đang đẩy cửa vào phòng bệnh và thậm chí còn có một bức ảnh gif của cả hai đang trò chuyện và cười trong phòng bệnh chưa đóng cửa.

Ngoài Liễu Cửu Cung Đồ, còn có một video ẩn, lồng tiếng của video là lời độc thoại của nhiếp ảnh gia: "Hôm nay người đẹp này lại đến đây, và cô ấy đã mang theo rất nhiều đồ ăn... Bây giờ chỉ có hai người trong số họ ở trong phòng và cửa đóng. Tôi đã ở một mình trong hai giờ, người phụ nữ không ra ngoài. Tôi có thể thấy rằng cô ấy đang chăm sóc người bị thương... Dương Nhâm Hi có một bạn gái..."

Đoạn độc thoại ngắt quãng, Lục Tang Tang nghe hết.

Nghe xong chỉ có ba chữ: cái quái gì vậy?

Lục Tang Tang đã nghĩ kỹ xem video đó là khi nào... Sau hai tiếng đồng hồ, đáng lẽ phải là ngày hôm qua thì ngày hôm kia, cô ấy đã tham gia trận đấu vòng loại với Dương Nhâm Hi.

Không cẩn thận, tôi đã nghĩ rằng các phóng viên ở khu VIP sẽ không bao giờ vào được.

"Lục Tang Tang."

Ngay khi cô ấy bị cuốn hút bởi tin tức, Đoạn Kính Hoài tình cờ đi từ phía trước.

Lục Tang Tang ngẩng đầu nhìn anh cười bất lực: "Có thể buổi trưa tôi không được ăn cơm cùng anh."

Đoạn Kính Hoài dừng lại: "Tùy em."

"Anh không hỏi tại sao."

"......tại sao."

"Nhìn xem, tôi đang xem tin tức." Lục Tang Tang nâng điện thoại lên, "Tôi nghĩ bây giờ tôi nên về nhà để tránh ánh đèn phóng viên.

Đoạn Kính Hoài nhíu mày, cầm lấy điện thoại di động liếc mắt nhìn, đúng lúc này, phía trước hành lang có mấy tiếng ồn ào truyền đến.

"Xin lỗi mọi người, chúng ta cũng không thể chụp, quay video ở đây!"

"Phía trước, phía trước, vừa rồi Tiểu Lưu ngồi xổm ở cửa có người đi vào--"

"Mấy vị không thể làm điều đó. Nếu mấy vị làm điều này một lần nữa, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ!"

"Lập tức, chúng ta một lát nữa sẽ ổn, an tâm!"

......

Bọn họ muốn dàn xếp mọi việc, nhưng lại không cho người khác cơ hội đáp ứng, một đám phóng viên ngồi xổm bên ngoài bệnh viện hồi lâu, bọn họ cũng không có ngồi đợi Dương Thiến Thiến ra khỏi bệnh viện, mà cuối cùng chờ nhà gái xuất hiện.

Vì vậy, họ đã giấu máy ảnh của mình và đi vào, nhưng ai có thể nghĩ rằng họ sẽ bị một vài y tá để ý phát hiện. Nhưng bọn họ lúc này khong nghĩ nhiều, chỉ muốn xông đến hướng Lục Tang Tang, chớp lấy thời cơ.

Khi Lục Tang Tang quay lại, cô nhìn thấy một nhóm người đang cầm míc và máy quay chĩa vào mặt mình, cô giật mình: "Các người đang làm gì vậy..."

"Xin lỗi, cô có phải là bạn gái của Dương Nhâm Hi không?"

"Dương Nhâm Hi sắp xuất viện, còn mấy ngày nữa?"

"Nhiều người hâm mộ trên Internet muốn biết một câu trả lời chính xác. Bạn có phải là bạn gái của anh ấy không? Điều này có thể nói?"

......

Những câu hỏi của đám đông nối tiếp nhau, Lục Tang Tang sau khi sững sờ vài giây thì đột nhiên nổi giận.

Nhưng cô biết rằng đây nhất định không phải lúc để nổi giận, và việc đầu tiên cô nên làm là bịt mặt lại. Ý nghĩ vừa nảy ra thì đột nhiên có một đôi tay từ phía sau vòng ra đặt trên mặt cô.

Lục Tang Tang: "..."

"Ai cho các người vào." Giọng nói hơi trầm của Đoạn Kính Hoài từ phía sau truyền đến, trong vẻ nghiêm nghị lộ rõ ​​vẻ tức giận.

Vài y tá ở bên cạnh vội vàng nói: "Bác sĩ Đoạn, chúng tôi đã ngăn lại..."

Đoạn Kính Hoài xoay người đưa Lục Tang Tang lại, áp mặt cô vào ngực anh, "Bảo vệ đâu?"

"Tôi đã gọi rồi, họ sẽ đến ngay!"

Khi phóng viên nghe thấy điều này, anh ta vội vàng đi về phía trước.

"Cô gái, cô có muốn nói vài lời không?"

"Cô với Dương Nhâm Hi bao lâu rồi?"

"Bạn nghĩ sao về hiện tượng 'Dương Nhâm Hi yêu đương, fan bỏ đi', bạn sẽ tự trách mình sao?"

......

Có rất nhiều giọng nói bên cạnh cô, nhưng Lục Tang Tang cảm thấy rằng những giọng nói đó trở nên mờ nhạt. Mờ đến nỗi cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở có chút hỗn loạn của mình và nhịp tim loạn nhịp trong lồng ngực mà cô đang dựa vào.

Đây là trong vòng tay của Đoạn Kính Hoài...

Lục Tang Tang hơi bối rối.

Sau đó, Đoạn Kính Hoài dường như đang dẫn cô lui về một hướng nào đó, nhưng cô đã bị lảo đảo vài lần vì sự đẩy của phóng viên, nhưng anh nhanh chóng vươn tay ôm eo cô để ổn định.

Lục Tang Tang chậm rãi chớp mắt, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, điều duy nhất cô nghĩ là cơ thể Đoạn Kính Hoài có mùi thơm lạ thường.

Sau đó là một tiếng rầm, tiếng đóng cửa.

Những tiếng ồn ào lập tức bị cô lập, Lục Tang Tang ngơ ngác ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là quai hàm hơi căng thẳng của Đoạn Kính Hoài, và sau đó... chính là ánh mắt lộ rõ ​​vẻ không vui của anh.

Bầu không khí hơi ngưng tụ.

Lục Tang Tang mím môi: "Đây là... ở đâu?"

Đoạn Kính Hoài: "Phòng làm việc của người khác."

"Ồ..." Lục Tang Tang đưa tay ôm ngực kéo một chút khoảng cách, "Cám ơn, cám ơn."

Đoạn Kính Hoài có lẽ cũng nhận thấy hai người đang ở tư thế thân mật, anh buông tay đứng sang một bên, "Em bị thương không?"

Áp lực trên eo biến mất, nhưng trái tim vốn có chút không yên của Lục Tang Tang đột nhiên đập mạnh hai cái, cô nhanh chóng lắc đầu, "Không, không."

"Vậy thì ở lại chỗ này đi." Đoạn Kính Hoài vẻ mặt bất mãn muốn giáo huấn người nhưng không đúng lúc, "Tôi ra ngoài xem một chút, tạm thời đừng đi đâu."

"Ồ."

Tiếng ồn bên ngoài yếu hơn, có thể là do nhân viên bảo vệ đã đến và bắt những tay săn ảnh vô đạo đức này đi.

Đoạn Kính Hoài mở cửa bước ra ngoài. Vừa định đóng cửa lại, Đoạn Kính Hoài lại dừng lại.

Lục Tang Tang vừa thở phào nhẹ nhõm vừa nói lại: "Sao, sao vậy..."

Đoạn Kính Hoài nhìn cô vài giây, sau đó lạnh lùng nói: "Sau này cô nên bớt tiếp xúc với Dương Nhâm Hi."