Đánh Rơi Bà Xã

Chương 37



Editor Nora

Lục Tang Tang cũng có bất động sản đứng tên cô, nhưng cô chưa bao giờ sống trong đó.

Về chuyện ly hôn, cô vốn cho rằng mình sẽ dọn ra khỏi nhà tân hôn trước, là quà cưới do nhà họ Đoạn mua, cô cảm thấy dọn ra ngoài cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, hiện giờ, cô đã làm đơn ly hôn, không muốn về chung sống nữa.

Chung Thanh Phân là người đầu tiên biết rằng cô sẽ ly hôn, nếu là trước đây mẹ cô sẽ mắng mỏ cô nặng nề, nhưng bây giờ sau khi nghe Lục Tang Tang nói, bà chỉ trầm mặc một lúc lâu rồi nói: " Nếu con không hối tiếc, con sẽ ổn thì tốt rồi.

Nguyễn Phái Khiết, người thứ hai biết chuyện, lúc đó đã sửng sốt, sau vài giây, liền phấn khích nói: "Làm tốt lắm!"

Lục Tang Tang rất nhanh nói là làm, nói cách khác, trong tiềm thức cô muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại của mình. Cho nên, tối hôm sau, cô gọi cho Nguyễn Phái Khiết và mang theo hai người vệ sĩ để thu dọn đồ đạc cho cô.

Đừng nhìn cô sống ở đây không lâu, cô thực sự có rất nhiều thứ.

Khi họ xuống cầu thang, Lục Tang Tang nhìn thấy Dương Nhâm Hi.

"Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu bận đi lưu diễn sao?"

Nguyễn Phái Khiết nói: "Tớ đã nói với cậu ta để hắn đến, tớ nghĩ rằng chúng tớ phải có mặt cho một sự kiện quan trọng của cậu như ngày hôm nay."

Lục Tang Tang liếc cô một cái: "Chuyển nhà cũng không phải chuyện gì to tát."

"Đây không phải lần chuyển nhà bình thường! Mà là chuyển nhà để ly hôn! Rất đáng để kỷ niệm, được chứ?"

Lục Tang Tang: "...Cậu vui là được."

Dương Nhâm Hi từ trong xe đi tới, hắn cau mày và khịt mũi, hừ lạnh một tiếng: "Tớ biết cậu sẽ không duy trì được lâu."

"Bớt nói nhảm lại."

"Rời đi là tốt rồi, tớ không biết các cậu đang làm cái gì." Dương Nhân Hi nói: "Đi thôi, đi lên thu dọn một lát."

Lục Tang Tang đã tính toán xong, hôm nay Đoạn Kính Hoài trực ca tối, cho nên cô chọn thời điểm này để đến. Nhưng cô không ngờ rằng khi mở cửa bước vào, đèn trong phòng khách đã sáng.

Sau khi thay giày đi vào, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài đang ngồi trên sô pha.

"Anh đang ở nhà..."

Đoạn Kính Hoài nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng lên, nhưng vừa định đứng dậy nói gì đó, lại thấy đám người Dương Nhân Hi đi vào sau lưng cô.

Lục Tang Tang hắng giọng nói: "Là như thế này, tôi vốn dĩ tưởng anh không ở nhà, để tránh làm phiền anh. Tôi không nghĩ tới hôm nay anh ở nhà."

Đoạn Kính Hoài rời mắt khỏi người phía sau, rơi vào trên người cô: "Chuyển nhà?"

"Đúng vậy." Lục Tang Tang ra hiệu cho hai người phía sau đi vào phòng để quần áo, "Các anh thu dọn hết tất cả đồ của nữ dùng ở trong phòng thay đồ."

"Được, thưa tiểu thư."

Đoạn Kính Hoài: "Lục Tang Tang."

"Xin lỗi, tôi chỉ có thể quấy rầy các cậu một lúc." Lục Tang Tang không nhìn anh nữa, chỉ nói với Nguyễn Phái Khiết và Dương Nhâm Hi, "Lại nói tiếp, hai cậu không làm gì ở đây, tại sao không vào trong phòng tớ ngồi?"

Dương Nhâm Hi: "Trong phòng của cậu có gì để ngồi..."

"Được rồi, được rồi, để tớ dọn dẹp cho." Nguyễn Phái Khiết lôi kéo Dương Nhân Hi vào trong, "Đi thôi."

"Làm gì!"

"Làm bóng đèn đó!"

Sau khi mấy người đó đi vào phòng, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Tang Tang và Đoạn Kính Hoài. Lục Tang Tang quay sang nhìn anh, xin lỗi nói: "Có thể hơi ồn, sao anh không về phòng một lát?"

"Em định dọn ra ngoài thật à?"

"Còn gì không."

Đoạn Kính Hoài sắc mặt tái nhợt: "Lục Tang Tang, anh không đồng ý ly hôn."

Lục Tang Tang khoanh tay trước ngực trong tư thế phòng bị: "Thật lòng mà nói, tôi đang định rút khỏi công ty. Còn về mối quan hệ làm ăn hiện có giữa nhà họ Đoạn và nhà họ Lục, hiện tại sẽ không bị cắt đứt chỉ vì hai chúng ta không ở bên nhau. Vì vậy, cuộc hôn nhân của chúng ta không có ý nghĩa."

Đoạn Kính Hoài cắn răng: "Anh không phải muốn nói cái này!"

"Thế là cái gì?" Lục Tang Tang có chút nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ anh nói cho tôi biết, anh còn thích cuộc sống như vậy sao? Hay là vì yêu?"

Đoạn Kính Hoài khóe môi khẽ run.

"Bác sĩ Đoạn, anh có biết yêu một người là như thế nào không?" Lục Tang Tang nghiêng đầu, sau khi hỏi lại cảm thấy có chút buồn cười, "Ừm... câu hỏi này có chút ngớ ngẩn, làm sao anh biết được."

"Em cho rằng anh không có tình cảm với em?"

Lục Tang Tang ngoài ý muốn liếc nhìn anh một cái, sau đó khẽ cười một tiếng: "Có lẽ là có. Hai người ở chung với nhau lâu như vậy làm sao không có tình cảm, nhưng anh cho rằng anh đối với tôi có bao nhiêu tình cảm?"

Đoạn Kính Hoài nhìn Lục Tang Tang, lúc này cảm thấy có chút bất lực.

Anh có bao nhiêu tình cảm?

Anh không biết.

Anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng bộc lộ cảm xúc của mình vì ai. Cả đời anh bình tĩnh và không dao động.

Có yêu hay không? Yêu bao nhiêu?

Đối với những câu hỏi này xa lạ đến nỗi anh không biết làm sao.

Lục Tang Tang nhìn dáng vẻ trầm mặc của anh, cố nén nụ cười, chậm rãi nói: "Đoạn Kính Hoài, thật ra anh căn bản không biết yêu."

Khi còn bé, Lục Tang Tang sẽ rất trực tiếp bày tỏ ý thích của mình, nếu cô cảm thấy thích thì cô sẽ nói ra, nếu không thì sao có thể gọi là thích được.

Cho nên khi còn bé cô rất thích Lục Chí Viễn, lúc nào cũng thích đi theo sau anh, chuyện gì cũng bám lấy anh. Sau này, khi cô thích Đoạn Cảnh Hành ở tuổi mười bảy, mười tám, cô sẽ không chút do dự thổ lộ, nhất định dùng đủ mọi cách để lấy lòng anh.

Tuy rằng, tình anh em tan vỡ với Lục Chí Viễn, đường tình duyên với Đoạn Kính Hành bị cắt đứt, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng tình yêu của mình có một lối thoát và không có gì sai với những gì cô đã làm trước đây.

Sau khi cô lớn lên, không biểu lộ tình yêu và sở thích của mình cho lắm, thậm chí cô bắt đầu trốn tránh những thứ này, nghĩ rằng có tiền và quyền lực là tốt, cô không cần những thứ hão huyền đó. Dù không quan tâm nữa, cô vẫn xác định rõ tình yêu trong lòng.

Tình yêu nên phô trương và không sợ hãi, khi cô yêu, chắc chắn có thể nhìn thấy điều đó trong mắt người ấy.

Đoạn Kính Hoài là người lãnh đạm, cô không nhìn thấu được anh, hơn nữa cô còn tưởng rằng anh sẽ không có bất kỳ dao động nào trong lòng mình.

Trên thực tế, khi anh thể hiện rằng có tình cảm với cô, khiến cô có chút ngoài ý muốn. Bởi vì cô nghĩ rằng tất cả những gì anh làm chỉ là những điều nên làm.

Có lẽ, con người dù lạnh lùng đến đâu cũng sẽ có tình cảm.

Nhưng nói về tình yêu, cô tin rằng Đoạn Kính Hoài sẽ không bao giờ yêu cô.

- -

Sau đó, Lục Tang Tang cùng một nhóm người thu dọn đồ đạc rời đi.

Đoạn Kính Hoài ngồi ở chỗ cô, trong tay cầm quyển sách từ khi cô vào đến giờ vẫn chưa lật một trang, không nhúc nhích.

Cuối cùng, anh nói: Anh sẽ cho em căn nhà này, anh sẽ rời đi.

Cô nói: Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn đến một nơi mới.

Những lời này đã được hạ quyết tâm, có thể thấy rằng cô rất muốn thoát khỏi xiềng xích của hôn nhân.

Đoạn Kính Hoài không biết nên miêu tả cảm giác lúc đó như thế nào, anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cảm thấy hẳn là không thành vấn đề.

Anh đã quen với việc ở một mình và luôn ở một mình.

Mà Lục Tang Tang là sự ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời anh, chỉ là bị thu hút bởi vẻ ngoài của cô hấp dẫn, chỉ là bị bối rối bởi những lời nói hoa mỹ của cô, chỉ là tò mò, chỉ là mới mẻ, chỉ là thú vị, chỉ... là thói quen.

Vâng, chỉ là như vậy thôi.

Cô không muốn cuộc hôn nhân mà anh mang đến, cô không muốn sống trong cõi hư vô này, dù sao anh cũng nên hiểu, anh chưa bao giờ có được.

Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn phòng khách, hít sâu một hơi.

Sau khi mọi người giải tán, trong nhà trống vắng và yên lặng kéo dài.

Trong lúc vô tình, anh nhìn thấy một con búp bê nhỏ đang lắc đầu trong chiếc tủ dưới TV cách đó không xa. Nó thuộc về Lục Tang Tang, nó chỉ là một món đồ, cô quên mang nó đi...

Bang--

Đột nhiên, một cuốn sách xẹt qua một đường cong sắc nét và bị đập vào tủ! Quyển sách nặng trịch chật vật rơi xuống đất, trang giấy lộn xộn.

Sự im lặng bị phá vỡ, lớp tự ngụy trang bị cắt một vết sâu!

Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm phương hướng kia, con ngươi bình tĩnh lãnh đạm dần dần trở nên đỏ ngầu, nắm chặt bàn tay ném đi quyển sách.

Chỉ là... chỉ là như vậy mà thôi!

Một mùi tanh sộc lên từ cổ họng, Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm dấu vết người nọ để lại, tất cả sự bình tĩnh mà anh gây dựng được bỗng chốc sụp đổ.

Căn bản...không chỉ có thế!

- -

Lục Tang Tang sắp ly hôn.

Tin tức này truyền ra trong giới với tốc độ cực nhanh, mọi người đều nghị luận, mặc dù có kinh ngạc cùng giễu cợt, nhưng cuối cùng đều tổng kết thành một câu: Tôi đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra.

Đoạn Kính Hoài và Lục Tang Tang, đây là một đôi cực kỳ không đáng tin cậy.

Nhưng bản thân Lục Tang Tang hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác nhìn nhận việc cô ly hôn như thế nào, người duy nhất khiến cô cảm thấy khó chịu chính là nhà họ Đoạn. Bố chồng, mẹ chồng và ông bà nội đều rất tốt với cô, họ coi cô như con ruột, cô rất thích họ. Đáng tiếc, tất cả đã kết thúc rồi.

Lục Tang Tang đã chọn một ngày để đích thân nói với mẹ chồng, mặc dù đã hạ quyết tâm nhưng khi nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Chúc Văn Quân và bà nội, cô vẫn cảm thấy có chút áy náy.

"Tang Tang, Kính Hoài làm sai cái gì, mẹ mắng thằng bé thay con!" Chúc Văn Quân nắm lấy tay cô không chịu buông ra.

Lục Tang Tang thở dài: "Không, là bởi vì chúng con không hợp nhau mà thôi. Anh ấy không làm gì sai, chỉ là chúng con không thích hợp mà thôi."

"haizzzz... Ta biết Kính Hoài tính cách tương đối khép mình, nhưng con phải tin tưởng, thằng bé nội tâm kỳ thật rất tốt!"

"Mẹ ơi, con xin lỗi."

...

Lục Tang Tang đã không ở nhà Đoạn trong một thời gian dài, khi cô từ nhà Đoạn đi ra, cô đã chạm mặt với Đoạn Kính Hành. Lục Tang Tang gật đầu với anh, chuẩn bị rời đi trong giây tiếp theo.

"Tang Tang." Đoạn Kính Hành ngăn cô lại.

Lục Tang Tang quay đầu lại: "Hả?"

"Chị dâu..." Đoạn Kính Hành dừng một chút, "Em nghe mẹ nói chị muốn ly hôn với anh trai em?"

Lục Tang Tang: "À, đúng vậy."

Đoạn Kính Hành khẽ nhíu mày: "Sao đột ngột như thế?"

Lục Tang Tang suy nghĩ một chút: "Không tính là đột ngột, tất cả mọi người đều cho rằng tôi và anh ấy không thích hợp, hiện tại tôi cũng cảm thấy vậy. Cho nên, chúng tôi ly hôn."

Đoạn Kính Hành nhìn cô một hồi, không nói gì.

Lục Tang Tang cũng không giải thích nhiều: "Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước?"

"Em không thích anh ấy sao?" Đoạn Kính Hành đột nhiên hỏi.

Lục Tang Tang sửng sốt một chút: "Tôi thích anh ấy hay không có quan trọng sao?"

Đoạn Kính Hành ngay từ đầu đã nghĩ tới nguyên nhân bọn họ kết hôn, đột nhiên cảm thấy vấn đề này thật thừa.

" Hey, Đoạn Kính Hành."

"Hả?"

Lục Tang Tang mỉm cười: "Trái tim của anh ấy quá lạnh lùng, tôi không thể sưởi ấm nó. Tôi đề nghị anh tìm giúp anh ấy nhiều mối tốt hơn trong tương lai. Tốt nhất là tìm một người phù hợp với anh ấy."

Nói xong, cô tùy ý phất phất tay, xoay người rời đi.

Cô nghĩ, sau này chắc cô sẽ không đến nơi này nữa.

Và sau khi ly hôn, Lục Tang Tang, sẽ lại là một trang hảo hán!

......................................................................

Cuối tuần một chương nữa nha