Đánh Xong Trận Này Về Nhà Kết Hôn Thôi

Chương 4



Trước kia, Yên Tuyết Sơn chưa từng đi xem mắt bao giờ. Không phải là không ai giới thiệu với anh mà trái lại có rất nhiều.

Sau khi anh thi được giấy phép Sư sĩ, có được hàm tước quân đội thì luôn có người nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho anh. Nhưng mà anh vẫn luôn lo lắng về vấn đề sống chết của bản thân nên chưa từng đồng ý bất cứ ai. Vả lại, khoảng từ năm năm đổ lại đây dần dần không có ai giới thiệu đối tượng với anh, bình thường cũng không ai tới hẹn anh nữa cả. Để anh được yên tĩnh.

Nhưng anh luôn nhớ kỹ những lời trước khi chết mà bố nuôi đã viết cho anh trong di thư của ông:

[Tuyết Sơn à, hãy làm một người chính trực, thiện lương con nhé. Đừng vì để cho bố vui mà đi luyện bắn tỉa, làm người bình thường thôi cũng không sao con à. Kết hôn sinh con, bình an sống hết một đời là được.

Quê hương của bố ở hành tinh Vega K37, chắc chắn là con chưa nghe bao giờ. Đó là một hành tinh nông nghiệp rất vắng vẻ, người ở đó nhiều đời làm nông, có rất nhiều người cả đời đều chưa từng được thấy người máy chiến đấu. Ban đầu bố còn nghĩ chờ chiến tranh kết thúc sẽ đưa con về đó chơi cơ, cũng nhiều năm rồi bố không trở về quê. Lúc bố đi đã bán nông trường của mình để có phí đi đường, nhiều năm qua bố còn chưa kiếm đủ tiền để mua nông trường mới. Bố vẫn nghĩ chờ sau khi bố thực hiện được ước mơ của mình chắc chắn sẽ có đủ tiền để trở về an dưỡng tuổi già.

Nhưng chắc là lúc con nhận được lời nhắn này thì bố đã không còn nữa rồi nhỉ? Ha ha.

Thế thì, sau này nếu có cơ hội con hãy tự mình đến đó xem thử nhé. Nơi đó có đồng ruộng nhân tạo bao la bát ngát, rất thích hợp để trồng lúa mì. Vào mùa thu hoạch, gió thổi qua đồng ruộng sẽ thấy đại dương óng vàng dập dềnh từng đợt sóng nữa đấy. Ở đó còn có hằng tinh chiếu sáng phát ra ánh sáng xanh lam rất là lãng mạn mộng mơ nữa.]

Làm sư sĩ bắn tỉa anh đã làm được rồi. Tiết kiệm tiền mua nông trường anh cũng đã làm được. Hiện giờ chỉ thiếu mỗi việc kết hôn mà thôi.

Yên Tuyết Sơn nghiêm túc đọc quy tắc xem mắt hết hai giờ đồng hồ.

Trên đó viết, đầu tiên trang phục phải chỉnh tề. Vì vậy, Yên Tuyết Sơn - chúa keo kiệt - đã lấy ra bộ lễ phục mình thường mặc khi ra ngoài xã giao. Anh không biết lựa quần áo, không biết chải chuốt ăn diện. Trước kia lúc đi dự tiệc anh đều mặc luôn quân trang, vào một số dịp riêng gì đó anh sẽ rất bối rối vì vấn đề ăn mặc này.

May là có Arthur đứng ra giúp anh giải quyết khó khăn này. Hắn mua tặng anh một bộ vest ba mảnh màu xanh đen bằng vải Cashmere.

Theo như Arthur nói, ở thời đại Địa Cầu, người cổ đại thường mặc kiểu trang phục này vào những dịp gặp mặt quan trọng. Mặc phong cách hoài cổ này cần chú trọng không ít thứ, chẳng hạn như khuy áo, gấu quần hay cổ áo. Anh kiểm tra hết một lượt, cầm theo món quà ra mắt rồi ngồi xe buýt di chuyển giữa các tinh cầu đi tới chỗ hẹn!

Địa điểm hẹn gặp mặt là ở tinh cầu A11 – một thành phố cảng trực thuộc sao Vega. Nơi này rất nhỏ nhưng dù sao nó cũng là đầu mối giao thông trọng yếu của khu vực, đã là chốn phát triển nhất rồi.

Yên Tuyết Sơn dựa theo bảng chỉ dẫn công cộng, bước vào nhà hàng Star Lord Rose (*).

(*)星爵玫瑰: Để theo gg dịch là Star Lord Rose.

Đối tượng hẹn gặp còn đến sớm hơn anh, người đã ngồi sẵn ở bên trong. Trông thấy anh đến, hai mắt y sáng lên, đứng dậy, ôm lấy áo:

- Yên tiên sinh. Ở bên này.

Người nọ là một nam Alpha... Kể ra cũng lạ. Yên Tuyết Sơn gửi tài liệu của mình cho công ty mai mối, đối tượng anh chọn trải rộng mọi phương diện, không quan trọng là nam hay nữ, là Alpha, Beta hay Omega. Thế nhưng không hiểu vì sao những người cảm thấy hứng thú với anh đều là nam Alpha.

Yên Tuyết Sơn trò chuyện cùng y đúng theo thứ tự ghi trên quy tắc xem mắt.

- Tôi thấy trong thông tin cá nhân của anh viết là trước kia anh là quân nhân. Khi còn trong quân đội anh chủ yếu làm gì thế?

- Giết người.

- Ý của tôi là... anh ở vị trí nào?

- Binh sĩ.

- Anh có sở thích gì không?

- Hứng thú với sử dụng súng. Không có sở thích gì.

- Ờ ừm... anh... anh ăn món này không thấy nó không được ngon miệng sao?

- Cái này lành mạnh.

Yên Tuyết Sơn gọi là gói dịch vụ giá rẻ, chỉ đơn giản gồm nước nấu gà và rau quả. Ở trong quân đội ăn uống ra sao hiện tại anh vẫn giữ thói quen ăn uống đó.

Anh hỏi người kia:

- Anh đã hỏi hết chưa?

Người đàn ông ngớ ra:

- Tạm thời không có câu hỏi nào khác...

Yên Tuyết Sơn nói:

- Tôi có vài lời cần nói trước với anh. Tôi muốn giới thiệu một vài vấn đề mà tôi chưa viết trong tư liệu. Người của công ty mai mối nói là do hệ thống của họ bị lỗi nên có một phần nội dung đã ghi nhận rồi lại không hiển thị trên đó. Chuyện là nếu kết hôn, tôi vẫn muốn tiếp tục ở lại nông trường của mình. Anh có thể cùng chung sống với tôi hoặc có thể sống ở nơi anh thích.

Anh tiếp:

– Về mặt kinh tế, một năm tôi có thể đưa cho anh 100.000 Tinh Thần tệ tiền phí sinh hoạt. Về tần suất sinh hoạt chồng chồng, bởi vì chứng lãnh cảm của tôi nên đối với phương diện này tôi không có yêu cầu gì. Nếu như anh cần thì tôi có thể phối hợp cùng anh mỗi tháng một lần.

Yên Tuyết Sơn nói thêm:

- Ngoài ra thì, vào năm tôi năm tuổi, do chiến tranh nên não của tôi bị chấn thương, mất đi chức năng nhận biết tình cảm.

Người đàn ông nghe một hồi, ngay cả cơm cũng chưa ăn, tròn mắt nhìn anh chằm chặp. Vẻ mặt của y từ lúng túng chuyển sang hứng thú, lẳng lặng nghe anh nói xong, cười hỏi anh:

- Anh chỉ đang tìm bừa một người để kết hôn thôi phải không?

Yên Tuyết Sơn:

- Đúng là vậy. Anh có chấp nhận được không?

Người đàn ông cười ha ha:

- Thú vị đó. Chấp nhận được.

Ăn xong bữa cơm.

Yên Tuyết Sơn cảm thấy mình nói chuyện không tệ lắm, vấn đề nào cũng đều trả lời được. Đối phương còn đề nghị đi tản bộ cùng nhau, rồi lại đi tới địa điểm du lịch nổi tiếng của tinh cầu này là đài quan sát để ngắm mặt trời lặn.

Nửa đường, người kia có thử nắm tay anh, Yên Tuyết Sơn lại từ chối. Anh nghiêm túc bày tỏ:

- Để đảm bảo an toàn cho anh, xin đừng bất ngờ nắm tay tôi khi chưa báo trước cho tôi biết. Bởi vì vừa giải ngũ chưa lâu nên tôi vẫn còn những phản xạ khi ở trên chiến trường, rất có thể sẽ khiến anh bị thương, còn nguy hiểm tính mạng nữa.

Yên Tuyết Sơn lại nói:

- Với cả trong sách viết, lần đầu tiên gặp mặt để làm quen lẫn nhau, lần thứ hai gặp mặt để hiểu rõ nhau, lần thứ ba gặp mặt mới nên thử nắm tay. Đây là tiến triển lý tưởng nhất.

Người đàn ông nhìn anh chằm chằm, cười hỏi:

- Không phải là anh chưa từng yêu đương với ai đó chứ? Tôi còn tưởng rằng anh 32 tuổi rồi chắc chắn phải có tình sử này nọ cơ.

Yên Tuyết Sơn lắc đầu:

- Tôi chưa từng yêu đương. Công việc ở trong quân đội rất bận rộn.

Người kia nói:

- Vậy chúng ta chờ tới lần thứ ba hẹn gặp hãy nắm tay nhau ha. Từ giờ tới khi mặt trời lặn còn ba tiếng nữa, anh có nơi nào muốn đi dạo chút không?

Yên Tuyết Sơn có chút hứng thú hỏi:

- Tôi có thể đi dạo cửa hàng bán linh kiện máy móc người máy một chút không?

Ở tinh cầu A11 chỉ có một cửa hàng bán linh kiện máy móc người máy.

Diện tích cửa hàng chỉ có 1000 mét vuông, đặt hai chiếc cơ giáp thôi là đã thấy chật, vậy nên nơi này chẳng đặt cơ giáp nào, vẻn vẹn chỉ có một ít linh kiện thay thế, cung cấp dịch vụ sửa chữa đơn giản và thay đổi màu sơn.

Yên Tuyết Sơn xem xét linh kiện người máy. Ở trong đầu anh đã tự bật ra ý tưởng cải tạo lại máy móc nông nghiệp của mình, đồng thời anh còn muốn lắp đặt một thiết bị bắn tỉa.

Chú Kiều cũng nói với anh, năm mươi năm trở lại đây, vì chiến tranh hỗn loạn nên đã tạo cơ hội sản sinh ra không ít hải tặc vũ trụ. Mấy năm trước còn có hải tặc vũ trụ chú ý tới tinh cầu của bọn họ, tốt nhất nên xây dựng một pháo đài trong nông trường của mình, đến lúc cần có thể chống cự với hải tặc.

Lời này rất có lý.

Người đàn ông cùng anh chọn đồ, lại hỏi anh:

- Cái này không phải là sở thích của anh à?

Yên Tuyết Sơn dùng một tay nhấc một động cơ nặng 80 kg lên, đáp lời:

- Đây không phải sở thích mà là kỹ năng sinh tồn.

TV trong cửa hàng cơ giáp đang chiếu tin tức về Liên Bang. Nữ MC đoan trang vui vẻ nói tin tức:

- Ngày hôm qua, Tổng thống đã tham gia kiến thiết hội đàm, cũng trong hội đàm lần này, lần đầu tiên ông giới thiệu con trai lớn của mình là anh Arthur von Felix với truyền thông. Trước đó anh Felix đã tham dự rất nhiều chiến dịch quan trọng trong quân đội, sau trận quyết chiến anh đã được phong quân hàm Thượng tướng. Về thành tựu cá nhân anh Felix là một sư sĩ cấp S điều khiển người máy cận chiến có chiến công lẫy lừng. Với tư cách là người chỉ huy, anh cũng đã gặt hái được nhiều thắng lợi như... và... vân vân. Trong mỗi trận chiến anh đều xung phong đi đầu, đồng thời ở trận quyết chiến cuối cùng...

Nghe tới đây Yên Tuyết Sơn có chậm chạp cũng nhận ra điều khác lạ. Anh ngẩng đầu nhìn lên màn sáng phía trên, một chàng trai tóc vàng mắt vàng mặc quân phục chỉn chu đứng bên cạnh Tổng thống, dáng người cao ráo gương mặt anh tuấn.

Anh nhìn ngang nhìn dọc nhìn trái nhìn phải, dù nhìn thế nào cũng phải thừa nhận rằng người kia chính là Arthur. Là cộng sự của anh – Arthur.

Từ khi nào Arthur lại trở thành con trai của Tổng thống thế? Yên Tuyết Sơn hoang mang.

Không đúng, anh cũng biết qua qua là Tổng thống có đến mấy đứa con, trong đó có một đứa tên là Arthur thật. Nhưng mà cái tên Arthur này quá đỗi phổ biến, chỉ riêng trong đội của anh đã có tận mười người tên như vậy, Yên Tuyết Sơn gần như không nghĩ tới sẽ có con trai Tổng thống trong đó.

Dù sao Arthur chắc chắn không phải kiểu được nuông chiều từ bé, lúc đánh trận dũng mãnh gan dạ không sợ chết. Hắn không hề có cái tính tình cậu ấm cô chiêu gì, hoàn toàn khác xa với đám con cháu quan lớn anh từng gặp.

Mấy ông lớn anh biết có ai lại đưa con trai mình tới tiền tuyến lăn lộn giành công trạng?! Đùa gì thế? Trên tiền tuyến mỗi ngày chết biết bao người như vậy, súng Laser có mọc mắt được đâu. Nhất là trong trận quyết chiến kia... kế hoạch chiến đấu của anh và Arthur là do chính tay Tổng thống phê duyệt! Nào có ông bố nào lại tự đẩy con trai mình vào chỗ chết chứ? Là bố ruột thật à?

Lạ lùng khó hiểu, khác với lẽ thường quá.

Nhất thời Yên Tuyết Sơn không phản ứng kịp. Anh xem trên màn hình, Arthur và Tổng thống có tóc vòng mắt vàng y hệt nhau. Hình như là bố con ruột thật.

***

Yên Tuyết Sơn có đặt hàng món linh kiện cơ giáp hết ba trăm mấy Tinh thần tệ, sang ngày thứ hai chủ cửa hàng đã gửi chuyển phát nhanh đa hành tinh tới nhà anh.

Thời tiết hôm nay còn rất đẹp.

Yên Tuyết Sơn lái người máy nông nghiệp của mình ra chỗ đất trống, bắc cái thang đứng cho cẩn thận rồi bắt đầu tiến hành cải tạo máy móc. Anh mặc bộ đồ lao động cũ, làm được một lát thấy nóng quá bèn cởi áo khoác bên ngoài ra, phía sau lưng thấm đẫm mồ hôi, cơ ngực và cơ bụng ẩn hiện sau lớp áo.

Lúc này.

Yên Tuyết Sơn chợt cảm thấy tai mình nghe nhầm, dường như anh nghe văng vẳng tiếng Arthur gọi "Thầy ơi" ở đâu đây. Tới lần thứ hai nghe được anh mới biết là mình không nghe nhầm.

Anh theo tiếng gọi quay đầu lại nhìn.

Arthur đứng ở phía ánh sáng, trong thoáng chốc nhìn sang anh bị ánh mặt trời chói sáng rọi ngược vào mắt khiến anh phải híp mắt lại.

Arthur mặc quân trang, quân hàm trên vai, mấy cái huân chương được cài trước ngực. Hắn vừa phát hiện anh thấy mình thì vội giơ cao cánh tay lên, vẫy vẫy đầy vui sướng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, gọi to:

- Thầy ơi!

Vừa dứt lời, hắn bèn chuyển từ đi bộ thành chạy chậm, chạy một hồi bước chân sải càng lúc càng dài, chạy càng lúc càng nhanh.

Yên Tuyết Sơn vẫn ngồi yên trên kệ thang cao, không nói gì chỉ nhìn hắn chạy tới. Arthur đứng phía dưới kệ thang thở hồng hộc, ánh mắt hắn sáng ngời ngước nhìn anh không chớp mắt, nhiệt tình hỏi han:

- Thầy đang sửa cơ giáp đấy à? Em tới giúp anh nhé.

Yên Tuyết Sơn làm ngơ lời này của Arthur, anh đứng trên cao nhìn xuống dưới, lạnh lùng hỏi:

- Sao cậu biết tôi đang ở đây? Tới tìm tôi làm gì?

Arthur thoáng đơ ra rồi lại tiếp tục cười ha ha đáp:

- Em hỏi được từ người khác ấy mà...

Hắn ngước lên hỏi:

- Thầy, không phải anh bảo là muốn kết hôn đó sao? Em là học trò của anh dĩ nhiên phải quan tâm một chút... Chuyện kia... tiến triển thế nào rồi?

Yên Tuyết Sơn đáp một tiếng "Ừ" rồi tiếp:

- Rất suôn sẻ.

Đã tới bước hẹn gặp mặt lần đầu tiên rồi.

Vẻ tươi cười trên mặt Arthur suýt nữa không giữ được nữa.

Yên Tuyết Sơn nhảy khỏi bậc kệ, nhẹ nhàng đáp xuống ngay trước mặt hắn, nhìn hắn rồi nói thẳng:

- Trả tiền.

Arthur:

- Tiền gì anh?

Yên Tuyết Sơn:

- Tiền tôi mời cậu ăn cơm lúc cậu mới nhập ngũ. Tôi tưởng cậu là con nhà nghèo khó nên mới mời cậu ăn cơm. Không ngờ cậu lại là con trai Tổng thống. Hẳn là cậu chẳng thiếu thốn tiền bạc gì, sao còn lừa tôi mời cậu ăn cơm? Trả tiền đi.

Arthur:

- ...