Dạo Bước Dưới Ánh Trăng

Chương 9



Chuyển ngữ: nenechan

Sẵn lòng để những bước chân giận giữ của cô chà đạp người mình bất cứ lúc nào.

Vương Nhuệ thương cảm, bỗng nhiên, một giọng nói đầy kích động lọt vào tai.

Giữa đêm, tiến nói ấy mát lạnh và du dương như tiếng chuông gióng trên chùa miếu. Vương Nhuệ nghe máy, anh “alo” một câu.

Chỉ một tiếng “alo” đó, Lâm Tú San đã nhận ra chồng mình! Dù chỉ là tiếng thở dài khe khẽ, cô cũng có thể nhận ra một cách chuẩn xác.

“Vương Nhuệ, em biết là anh!” Lâm Tú San tủi thân nói: “Em đến tìm anh hai lần rồi, đều vồ hụt!”

“Anh mà chả thế!” Mắt Vương Nhuệ ướt rượt: “Anh cũng tới tìm em hai lượt rồi! Trước đấy anh còn tưởng em sẽ đợi anh ở nhà trọ cơ, anh tới đó lại chẳng thấy em, lúc ra khỏi nhà trọ anh đã mềm oặt hai chân rồi!”

“Vương Nhuệ…” Lâm Tú San gọi chồng đầy âu yếm, xót thương.

“Tú San…” Vương Nhuệ cũng gọi vợ đầy thương yêu, tủi hờn.

Lâm Tú San nói: “Em vừa gọi về nhà. Hai gia đình đều khỏe, mẹ còn bế con tới, nó nói chuyện với em qua điện thoại đấy.”

Vương Nhuệ hỏi: “Con trai nói gì thế?”

Lâm Tú San nói: “Nó bảo nhớ bố mẹ. Hỏi bố mẹ đã ăn bánh trung thu chưa?”

Vương Nhuệ: “Thế em trả lời thế nào?”

“Em bảo bố mẹ vẫn chưa được ăn, muốn đợi ăn cùng con. Em bảo con lúc ăn bánh hãy nhìn lên ông trăng, như thế sẽ nhìn thấy bố mẹ. Anh đoán xem con mình bảo gì? Nó bảo bố mẹ có cánh đâu mà đòi bay lên cung trăng? Còn nói trên đó toàn là ánh sáng, ở đấy thì chói mắt chết mất!”

Vương Nhuệ ngấn lệ bật cười, nói: “Nó thông minh thật! Tương lai chắc chắn giỏi hơn bố nó!” Nói đoạn, anh mới nhớ ra hỏi vợ đang ở đâu bên Cáp Nhĩ Tân.

“Ở bốt điện thoại gần công trường chỗ các anh đó, chính chiếc điện thoại nhà mình!” Lâm Tú San nói: “Em đoán anh không tìm thấy em, có lẽ sẽ ra bốt công cộng đợi, vậy nên em tới đây gọi về. Ban đầu chẳng thấy ai nghe máy, em lại gọi về nhà. Nói chuyện với con xong em lại gọi vào số này, thế là anh bắt máy!” Giọng Lâm Tú San run run: “Cả nhà mình đoàn viên qua điện thoại, thế là em vui rồi!”

“Tú San, em đợi anh ở đó, hay anh ở đây đợi em về? Anh nhớ em!” Vương Nhuệ nhìn xung quanh, lại nói: “Anh muốn ôm em vào lòng, hôn em!”

“Em cũng nhớ anh!” Lâm Tú San nói: “Em không ở đây đợi anh nữa, sáng sớm mai còn phải đi làm. Ngày mai anh cũng phải tới công trình, khỏi cần đợi em, anh cũng quay về đây đi!”

“Vậy hôm nay mình không được gặp nhau rồi!” Vương Nhuệ bùi ngùi.

“Chúng ta có thể thấy nhau tại thời điểm tàu giao nhau.” Lâm Tú San nói: “Anh ngồi tàu chậm lúc 10 giờ 40 phút, em lên chuyến 10 giờ 50 phút, tàu bọn mình chắc chắn sẽ gặp nhau trên đường! Em đứng trước cửa sổ, nhất định sẽ thấy anh, anh cũng có thể nhìn thấy em!”

“Nhưng tàu hỏa sẽ sượt qua trong chốc lát!” Vương Nhuệ nói: “Anh còn không thể chạm đến tay em!”

Lâm Tú San nói: “Chúng ta ngồi tàu chậm, tàu chậm sẽ không lướt qua nhanh như vậy, khéo phải nhìn được mấy lần đấy!” Lâm Tú San nói gì đó, điện thoại bỗng ngắt máy. Vương Nhuệ hoảng sợ ướt cả lòng bàn tay, anh không biết do Lâm Tú San mệt quá ngất xỉu, hay là gặp cướp hoặc lưu manh?

Khoảng 10 giờ tối ở Cáp Nhĩ Tân, dù có là đường phố sầm uất cũng cũng vắng xe ít người.

Vương Nhuệ hoang mang mất cả bình tĩnh, đầu anh kêu ong ong. Nhưng anh nhanh chóng hoán hồn, vội vàng gọi lại bốt điện thoại ở Cáp Nhĩ Tân.

“Vương Nhuệ…” Lâm Tú San vui sướng reo lên: “Em biết anh rất thông minh, anh chắc chắn sẽ gọi lại. Thẻ điện thoại của em hết tiền rồi!”

“Làm anh hết hồn!” Vương Nhuệ nói câu này, môi vẫn hơi run rẩy.

Lâm Tú San nói: “Vương Nhuệ, anh không gặp được em cũng đừng như lão Hồ nhé. Nhịn một chút, lần sau gặp nhau em sẽ hầu hạ anh thật tốt!”

Lão Hồ 38 tuổi, là đồng nghiệp của Vương Nhuệ, vợ con đều ở Hổ Lâm. Công nhân nửa năm hoặc có khi là cả năm chẳng gặp vợ, nhiều người không nhịn được nên đi tìm gái điếm giải tỏa; cũng có người sợ tốn tiền hoặc sợ nhiễm hoa liễu thì có lỗi với vợ nên thỉnh thoảng sẽ lén lút tự xử lúc nửa đêm.

Có lẽ Lão Hồ lớn tuổi hơn một chút, không biết tiết chế bản thân mà kêu thành tiếng trong cơn khoái lạc, từng có hai lần anh ta kêu rên giữa đêm làm mọi người tỉnh giấc. Từ đó các công nhân cứ gặp anh ta liền cười cợt trêu: “Lão hồ, cổ họng anh lảnh lót thật đấy!”

Lão Hồ tuy cao lớn thô kệch nhưng da mặt mỏng, từ đó về sau anh ta không thèm nói chuyện với ai, đã thế lúc làm việc ở công trường thì hay sai sót. Một ngày nọ, anh ta xây lệch cả bức tường, đốc công vốn đã không ưa anh ta thấy vậy thì giận tím mặt, đuổi việc thẳng cẳng. Lão Hồ đành cuốn gói về quê.

Vương Nhuệ nhớ lúc kể chuyện Lão Hồ cho Lâm Tú San, cô bật khóc ôm anh thật chặt, nói: “Em sẽ chăm tới thăm anh, anh không được học Lão Hồ để người ta cười nhạo đâu đấy!”

Nghĩ đến Lão Hồ, Vương Nhuệ hơi đau lòng, nói: “Anh còn lâu mới giống Lão Hồ! Được nghe giọng em thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi!”

Ống nghe truyền tới tiếng cười của Lâm Tú San, ngọt ngào và ấm áp như tiếng cười thiếu nữ. Lâm Tú San nói: “Vương Nhuệ, em mua cho anh một món quà, anh đoán xem là gì?”

Vương Nhuệ không ghĩ nhiều, anh đáp ngay: “Thịt muối.”

Anh thích ăn thịt muối nhà Lão Cát ở chợ đêm Nhượng Hồ Lộ nên đoán chắc vợ đã mua nó cho anh.

“Anh chỉ biết thịt thôi!” Lâm Tú San oán trách: “Chút nữa trên tàu em sẽ giơ nó lên, lúc đấy anh sẽ biết là gì!”

“Lúc nào anh cũng nhớ em thì đương nhiên sẽ đoán là thịt rồi!” Vương Nhuệ nói.

Lâm Tú San: “Lúc chưa cưới em về, anh đâu có nghĩ đến thịt!”

Vương Nhuệ cười: “Anh cũng mua cho em một chiếc khăn quàng, em đoán xem là quà gì?”

Lâm Tú San càng cười giòn, cô nói không ra hơi: “Đã khai là khăn quàng rồi còn bảo em đoán?! Anh ngồi tàu lâu quá thành ngớ ngẩn rồi đấy!”

Vương Nhuệ nói: “Chết, anh ngớ ngẩn thật rồi. Chưa già đã lẩm cẩm, em đừng đá anh đấy!” Vương Nhuệ vừa nói vừa nhìn màn hình hiển thị số dư còn lại trong thẻ IC, nhận ra chỉ còn 4 hào, chỉ đủ nói một phút nữa, anh nói to: “Tú San, thẻ của anh cũng hết tiền đến nơi rồi, chốc nữa nó tự ngắt máy em không phải lo đâu nhé!”

Lâm Tú San nói: “Em biết mà.”

Vương Nhuệ muốn nói những chuyện quan trọng trong một phút cuối cùng, nhưng não anh trống rỗng không nghĩ ra gì. Lâm Tú San bên kia cũng trầm mặc như anh. Vương Nhuệ mơ hồ nghe thấy tiếng máy trộn bên tông ở công trường bên đó, Lâm Tú San thì nghe phảng phất tiếng ô tô vùn vụt lao qua, nghe giống tiếng gió rít. Cuộc điện thoại của họ tự động gián đoạn giữa lúc hai luồng âm thanh giao nhau.

Lâm Tú San và Vương Nhuệ bước trên con đường trở về cuối cùng sau một ngày dài. Họ gần như tới nhà ga cùng lúc. Lâm Tú San mua vé, qua cửa kiểm tra, cô thấy hành khách đợi tàu ít đến đáng thương.

Tàu hỏa tới nửa đêm giống chuồng gia súc đang nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có vài chuyến tàu chậm đi qua, như những con ngựa đi ăn đêm, chúng vẫn chăm chỉ mở to đôi mắt ôn hòa.

Lúc xuống đường hầm, trong thoáng chốc Lâm Tú San thấy mình và không khí Trung thu bị ngăn cách; ra khỏi đường hầm, ngước nhìn ánh trăng, cô mới cảm nhận được ngày lễ như một đứa trẻ đang nũng nịu, nó ùa vào vòng tay cô.

Khoang xe trống vắng, đa phần ghế ngồi đều bỏ trống, Lâm Tú San chọn vị trí cạnh cửa sổ. Cô sẽ gặp gỡ Vương Nhuệ qua ô cửa kính.

Cô không biết ngồi ở phía hàng ghế ba chỗ, hay là phía hàng ghế hai chỗ mới gặp được tàu của anh. Cô liên tục nhìn qua ô cửa xem đường ray bên kia của tuyến đường đôi nằm ở đâu, xác định là phía hàng hai ghế, cô mới yên tâm ngồi xuống. Lâm Tú San ước chừng thời gian gặp được Vương Nhuệ, có lẽ là khoảng một tiếng sau.

Lâm Tú San mở túi hành lý, vuốt ve chiếc đồng hồ báo thức không được làm việc hôm nay, như đang ôm một chú thỏ nghịch ngợm trong lòng, cô âu yếm bảo nó: “Ngủ ngon nhé, sáng mai không phải làm việc đâu, cho cổ họng mày được giải lao.”

Cô lấy ra chiếc ga giường, hít một hơi thật sâu, mùi của Vương Nhuệ phảng phất trên đó khiến cô ấm lòng, cô lại thủ thỉ với nó: “Trên người mày có mùi người đàn ông của tao nhưng tao không so đo, đứa khác mà dính mùi của anh ấy, tao sẽ xé nát nó!”

Lâm Tú San lại nhẹ nhàng rút chiếc kèn ác-mô-ni-ca, vài giọt nước trong chiếc kèn nhỏ xuống, lành lạnh, xem ra trước đấy cô rửa xong vẫn chưa lau khô hẳn. Nhớ lại khuôn mặt người tử tù kia, nhớ lại tiếng kèn anh ta thổi cho mọi người nghe, cô không kìm lòng thở dài một tiếng.

Có lẽ phạm nhân đã đến điểm dừng rồi nhỉ, lúc anh ta đeo còng tay xuống tàu, liệu có nghĩ đến chiếc kèn này?

Trong khi Lâm Tú San đã chọn được vị trí họ có thể gặp nhau, Vương Nhuệ vẫn đang thấp thỏm tìm chỗ ngồi.

Ra đến nhà ga Vương Nhuệ mới phát hiện mình chỉ còn 10 đồng trong ví, vốn chẳng đủ để mua vé ngồi quay về. Anh đành mua vé đứng trên tàu. Không lường trước hôm nay sẽ đi hẳn bốn chuyến nên anh không mang nhiều tiền.

Chuyến tàu Vương Nhuệ đi lần này khởi hành từ phía sông Đồ Lý, nó đã trải qua chặng đường mười mấy tiếng đồng hồ nên nhuốm đầy cát bụi.

Lối đi trên khoang tàu vứt đầy vỏ hoa quả, tàn thuốc, vỏ lạc vân vân; bàn trà thì chất đầy vỏ bia, xương gà, vỏ hạt dưa, giấy ăn dơ bẩn, vỏ bánh kẹo và đủ thứ linh tinh khác. Ghế ngồi trong khoang trống hơn nửa, đa số hành khách đã ngủ say.

Muốn trốn vé trong hoàn cảnh này rất dễ dàng, nếu thấy nhân viên soát vé đến kiểm tra, anh chỉ việc đứng dậy chen vào hàng ghế ba chỗ, dù sao mọi người cũng không quen biết nhau, chẳng việc gì phải ngại.

Từ mức độ bẩn thỉu của con tàu anh có thể đưa ra phán đoán, nhân viên trên tàu đã không quét dọn mấy tiếng rồi, có lẽ họ đang tụ tập trong khoang ăn uống nhắm rượu thưởng trăng. Nếu thực sự là vậy, bảo vệ cũng sẽ không đến soát vé.

Chỗ ngồi Vương Nhuệ chọn có ô cửa sổ tương đối sạch sẽ. Nhưng Vương Nhuệ vẫn sợ không nhìn rõ Lâm Tú San, anh lấy cổ tay áo lau đi lau lại. Ghế ngồi xung quanh đều bỏ trống, chỉ có phía hàng ghế bên kia lối đi là có một người phụ nữ và một đứa bé.

Người phụ nữ cúi đầu đan áo len, vừa đan vừa ngáp, bé trai độ sáu bảy tuổi kia thì cầm chiếc súng đồ chơi, lúc thì bắn một cái qua cửa sổ, chốc lại nhắm vào cái đồ hồ treo trên lối ra vào khoang tàu, mồm lẩm bẩm “pằng, pằng” mô phỏng tiếng đạn bắn tung tóe.

Chơi được một lúc lại chạy ra nhõng nhẽo với bà mẹ đang đan áo: “Mẹ ơi, cho con một viên đạn được không?”

Người phụ nữ đan áo: “Không được! Không thấy mọi người đang ngủ à? Nhỡ bắn trúng làm người ta tỉnh dậy thì sao?”

Thằng bé: “Con không bắn người, chỉ bắn ghế trống!”

Người phụ nữ: “Không được! Con có thấy ai như con không, đêm hôm rồi còn không ngủ, chỉ biết nghịch là giỏi!”

Chuyến tàu chạy được khoảng một tiếng hai mươi phút, Vương Nhuệ đứng dậy. Ước tính thời điểm anh và Lâm Tú San gặp nhau sắp tới rồi.

Quả nhiên, mười mấy phút sau, anh thấy một đoàn tàu đang chạy tới từ phía đối diện. Giữa đêm tối, đoàn tàu không như gậy huỳnh quang nối liền đầu đuôi, chiếu sáng đêm đen.

Vương Nhuệ phát hiện các ghế ngồi trên đoàn tàu phía đối diện cũng trống không, hai con tàu như hai đứa trẻ mồ côi lang bạt gặp được nhau trong đêm.

Cuối cùng Vương Nhuệ cũng nhìn thấy một bóng người ngồi cạnh cửa sổ, nhìn cái là nhận ra ngay Lâm Tú San!

Cô mỉm cười giơ thứ gì đó, trông rất giống một đoạn mía.

Cô gần trong gang tấc, nhưng lại không thể chạm tới!

Vương Nhuệ muốn gào khóc một trận!

Bỗng nhiên, anh thấy mình bị tấn công sau lưng, cơ thể vô thức vẹo sang một bên, quay đầu nhìn thì thấy thằng bé ban nãy đang giơ chiếc súng đồ chơi, nhìn anh với nụ cười đắc thắng.

Thì ra mẹ thằng bé không chịu được con mình mè nheo nên cho một viên đạn cao su. Nó không do dự nhắm thẳng vào tấm lưng giống cái bia đang dựng trước cửa sổ của Vương Nhuệ.