Đạo Chu

Chương 629: Ngoại phụ hồn cốt của Vinh Vinh



Sáng ngày hôm sau, sau khi hưởng dụng bữa ăn sáng song, Long công Mạnh Thục và đoàn người Triệu Vô Cực mới bắt đầu chuyến đi săn hồn hoàn của cháu gái Mạnh Y Nhiên. Đối với thức ăn và hồn kỹ thứ ba của Vũ Vô Cực, Long Công Mạnh Thục và Xà bà Triệu Thiên Hương lại thấy mà thèm. Nếu như có loại võ hồn và hồn kỹ này thì đi rừng đúng là chẳng phải lo.

Bất quá lần này, hai người Long công và Xà bà lại lần nữa cảm thán đám người Vũ Vô Cực khủng bố. Đặc biệt là Tiểu Y. Chưa đầy mấy giờ thì họ đã rất nhanh tìm được hồn thú thích hợp cũng như năm hạn thích hợp cho Mạnh Y Nhiên. Hai vợ chồng Long công và Xà bà cùng với Triệu Vô Cực liên thủ, cơ bản không có hồn thú nào dưới hai nghìn năm có thể trốn thoát được.

Mạnh Y Nhiên hoàn toàn đem hồn hoàn hấp thu. Bọn người Long công và Xà Bà mới một lần nữa cùng với đám người Triệu Vô Cực tách ra. Khi đi, ánh mắt Mạnh Y Nhiên thoáng lướt qua vài cô gái trong đoàn đồng thời cũng nhìn về phía Vũ Vô Cực.

Ở chỗ khác, lúc này Mạnh Thục, Triêu Thiên Hương mang theo Mạnh Y Nhiên hướng sâu trong Tinh đấu đại sâm lâm đi tới. Triêu Thiên Hương một mực quan sát cháu gái mình, từ lúc rời khỏi đoàn người Học viện Sử Lai Khắc, Mạnh Y Nhiên thuỷ chung cúi đầu không nói, tựa hồ đang suy nghĩ về vấn đề gì.

"Y Nhiên, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?" Triêu Thiên Hương hỏi.

Mạnh Y Nhiên bị thanh âm làm cho tỉnh lại, "Ta đang suy nghĩ về lời nói của Vũ Vô Cực. Bà nội, ngài nói xem sau này ta có nên sử dụng thiên bổn châm kia không?"

Triêu Thiên Hương nhìn cháu gái, cười nói: "Nếu ngươi cảm thấy tốt thì dùng. Châm kia mặc dù hình dáng có nhiều đặc thù, nhưng hắn theo như cách dùng hồn lực tạo vật không khó. Chỉ là,ta lần đầu tiên nhìn thấy một cái châm dài như vậy, không nghi ngờ gì nó khoảng chừng năm tấc."

Long công Mạnh Thục đột nhiên nói: "Đứa nhỏ Vũ Vô Cực quả thật rất được, chẳng những thiên phú tốt, hơn nữa lại không có khí thế kiêu căng, thực sự là nhân tài khó kiếm. Đáng tiếc là hắn lại là người Thiên Địa tông. Nếu hắn không có tông môn gia nhập chúng ta, không tới hai mươi năm, có thể đưa gia tộc ta bước lên một bậc thang mới."

Triệu Thiên Hương than nhẹ một tiếng, nói: "Kim lân khởi trong ao vật, ngộ phong vân biến hoá long, không chỉ là Vũ Vô Cực, ta xem mấy đứa nhỏ kia đều như vậy. Thật không biết Triệu Vô Cực từ đâu kiếm được nhiều đứa nhỏ có thiên tư xuất sắc như vậy. Nghe Triệu Vô Cực nói, bọn họ tựa hồ là học viên Học viện Sử Lai Khắc, như thế nào mà ta chưa từng nghe thấy cái tên này chứ?"

Mạnh Thục nói: "Việc này cũng không trọng yếu, Ngoài Vũ Vô Cực thì mấy đứa kia mặc dù nhìn cũng rất được, nhưng ta cho rằng, so với Vũ Vô Cực còn có chút chênh lệch. Y Nhiên, ngươi cảm thấy Vũ Vô Cực thế nào?"

Mạnh Y Nhiên sửng sốt một chút, trong mắt quang mang có chút lẩn tránh. Cuối cùng vẫn không nhịn được, nói: "Cũng chỉ là một ông cụ non mà thôi." Nhớ tới gương mặt nghiêm túc của Vũ Vô Cực, nàng không nhịn được bổ sung một câu. "Hắn nhìn qua thật không giống như mới chỉ mười hai tuổi."

Mạnh Thục mỉm cười nói: "Ta muốn hỏi cảm giác của ngươi đối với hắn kìa."

Mạnh Y Nhiên cũng đã mười sáu tuổi, đúng là độ tuổi bắt đầu để ý đến giới tính khác, lại cực kỳ thông minh, trong giọng nói ông nội mơ hồ hiểu được vài phần. "Ông nội, người sẽ không phải là muốn ghép đôi đó chứ? Ta so với hắn còn lớn hơn ba tuổi, làm sao có thể?" Nàng vừa qua sinh nhật thứ mười sáu, quả thật so với Vũ Vô Cực còn lớn hơn ba tuổi.

Mạnh Thục ha hả cười. "Tuổi không là vấn đề. Nữ hơn ba "được vàng bỏ gạch"*.

Mạnh Y Nhiên mặt cười đỏ bừng, "Ông nội, người…"

Mạnh Thục lại nói: "Như thế nào? Ngươi không muốn ư? Cảm thấy hắn không được ở điểm nào ư?"

Mạnh Y Nhiên hừ một tiếng, trả lời "Hắn vốn là một tên hoa tâm đại củ cải. Ông nội, ngươi chẳng lẽ không để ý đến mấy cô gái trong học viện. Ở đó hắn đã có hai vợ chưa cưới, vậy mà còn chọc ghẹo hai cô gái khác nữa. Hừ... thật là một tên hoa tâm!"

Mạnh Thục nhíu nhíu mày: "Nha đầu, con gái đều không phải thích mầy thằng nhóc có dáng vóc như vậy sao? Đứa nhỏ Vũ Vô Cực kia thân phận hiển hách không nói, ngươi lại tuấn tú cũng khá lịch sử. Chỉ là, đúng là ở bên người hắn, cô gái nhiều một chút. Nhớ năm xưa, lão phu cũng là phượng trong bầy gà đương nhiên cô gái thích ông nội ngươi cũng không phải số ít!" Vừa nói, Mạnh thục cũng bắt đầu khoe khoang chiến tích của mình.

“Cái lão già này...” Xà bà Triêu Thiên Hương trừng mắt nhìn về phía Mạnh Thục: “Già đầu rồi, mà ông vẫn...” Nhất thời Mạnh Thục cảm giác mặt mo đỏ lên. Hắn ho khan không có nói nữa.

Mạnh Y Nhiên thấy ông nội có chút quẫn bách, không khỏi le lưỡi. "Ông nội, ngài đừng nóng giận, việc này để sau hãy nói đi. Sau này có thể gặp lại hắn hay không, còn chưa biết mà."

Mạnh Thục than nhẹ một tiếng, "Mỗi người đều có phúc phận riêng, việc của ngươi để ngươi quyết định đi. Bất quá, ông nội tự mình cả đời trải qua nói cho ngươi hiểu, cơ hội chỉ đến một lần, hoặc là thập phần ngắn ngủi, nếu không biết nắm lấy, thì sẽ mất rất nhiều."

Triệu Thiên Hương cầm tay Mạnh Thục, "Được rồi, ông già này, đừng có nghiêm trọng như vậy chứ. Chúng ta vẫn trở về đi thôi. Việc của hắn sau này hãy nói đi, sau khi trở về, chúng ta trước hết tìm hiểu xem học viện Sử Lai Khắc là cái gì."

Đám người Triệu Vô Cực tách ra khỏi đám người Long công và Xà bà vì có lý do riêng. Không phải họ không muốn cùng đi chung với vợ chồng Long công Xà bà. Dù sao đi thêm người sẽ càng an toàn nhưng có một lý do hệ trọng.

Đoàn người đem Ninh Vinh Vinh vây vào xung quanh. Võ hồn cửu bảo lưu ly tháp hiện ra, hai hoàng một tử xuất hiện ở trên người nàng. Đôi mắt Ninh Vinh Vinh nhắm nghiền lại. Bất chợt một âm thanh xé bạo phát ra.

Roạt! Quần áo sau lưng Ninh Vinh Vinh theo đó rách nát. Chính vì phía sau bị rách nát mà quần áo phía trước nàng tuột xuống để lộ ra một quang cảnh nóng bỏng làm cho đám nam nhân nhất thời trợn tròn mắt lên. Tất cả đều thao thao đối mắt nhìn về phía này.

Xoạt, xoạt... Vậy mà cảnh nóng còn mới chớm xuất hiện thì một đám dây leo đã trực tiếp mọc lên. Chúng nhanh chóng chắn lấy tầm mắt đám người Đái Mộc Bạch. Nhất thời cả đám đột nhiên giống như bị đánh gáy sự sung sướng theo đó giật mình.

“Hừ...” Chu Chúc Thanh hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt nàng tràn đầy khinh thường nhìn về phía Đái Mộc Bạch. Cảm nhận được ánh mắt lành lạnh, nhất thời Đái Mộc Bạch lập tức quay mặt đi giả bộ một dạng vô tội.

Áo Tư Tạp và mập mạp Mã Hồng Tuấn thì mang theo vài phần tiếc nuối nhìn về phía Ninh Vinh Vinh. Không là nhìn về phía đám dây leo mọc lên che chắn tầm mắt bọn họ. Giọng nói châm chọc rơi vào mấy tai nam nhân ở đây: “Mấy nam nhân a... người nào đều như vậy! Chỉ cần hơi lộ ra một chút đều không rời mắt được. Cũng có vị đây! Tiểu Áo, mập mạp, có cần chị đem chướng ngại vật này dọn dẹp để hai người nhìn cho kỹ được không?”

Hai người Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn theo bản năng gật đầu. Ngay sau đó lập tức lại lắc lắc đầu. Ngón tay Diễm Linh Cơ đưa lên phe phẩy, ngọn lửa bốc cháy bập bùng trên tay nàng: “Thật là không có chút thú vị đây!” Hai người chỉ có thể cảm giác được e dè nhìn ngọn lửa trong tay Diễm Linh Cơ.

“Không tệ đâu!” Vũ Vô Cực lục này đột nhiên mở miệng nhoẻn cười một cái. Từ phía sau đám dây leo, Ninh Vinh Vinh đi ra phía ngoài. Lần này nàng thay bộ váy cũ bằng một bộ váy hở vai của mình. Một chiếc cánh xinh đẹp và cao quý màu tím trong suốt lập loè sau lưng nàng. Chúng hơi phiến động tạo ra một cơn gió nhẹ.

Mấy người nhất thời im lặng. Tiểu Y không thiện nói nhiều, Chu Trúc Thanh thì hơi gật đầu. Vũ Vô Cực thì khẽ mỉm cười. Mập mạp thì chảy nước miếng. Áo Tư Tạp thì ngây người nhìn. Triệu Vô Cực thì hơi ôm ngực gật đầu. Chỉ có Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ cười: “hihihi... đôi cánh thật xinh đẹp đó, Vinh Vinh!”

“Thật, thật vậy sao?” Nhìn đằng sau lưng mình, Ninh Vinh Vinh thoả mãn đắc chí.