Đảo Dị Chủng

Chương 163



Từ khi trải qua các loại rèn luyện trên đảo, biến dị, năng lực chuyển biến tăng lên, Trương Diệu không khó đối phó đám Phong Sư Linh vừa phiền phức vừa nguy hiểm này, ít nhất so với Hạng Thần, Kha Diệc Xảo đã bắt đầu thở dốc, khó khăn ứng đối Phong Sư Linh ở bên cạnh, trên người không ngừng tăng thêm vết thương mới thì Trương Diệu nhẹ nhàng hơn nhiều.

May mắn bầy Phong Sư Linh tuy nhiều nhưng tốc độ chui ra khỏi mặt đất, trườn bò không nhanh nhẹn bằng bọn họ. Nếu không thì với kỹ năng không đánh được sẽ né của hai đứa nhóc bên cạnh khó mà áp dụng với đàn sâu. Càng miễn bàn bây giờ bọn họ người đầy vết thương, có khả năng rất cao bị cắn chết.

So với Trương Diệu thì Kha Diệc Xảo và Hạng Thần mặc dù đã can đảm, có dũng khí hơn lúc mới lên đảo nhiều, nhưng bảo hai người ứng đối nhiều Phong Sư Linh như vậy vây công thì hơi khó khăn. Trương Diệu cố gắng giải quyết đa số Phong Sư Linh ở xung quanh, giảm bớt áp lực cho hai đứa nhóc.

Bây giờ hai đứa nhóc một đường lao đến hội hợp với bọn họ vốn đã bị thương đầy người, thậm chí trên chân đầy vết cắn cào từ cái càng to của Phong Sư Linh, có thêm nhiều vết thương mới, chỗ này thủng một lỗ, chỗ kia rách một miếng. Vết thương nặng nhất là trên cánh tay của Kha Diệc Xảo lúc nãy, ống tên trên lưng Hạng Thần đã bắn hết, không có thời gian thu về, đành phải dùng rìu đá làm bằng đá dùng cho dự bị để phòng ngự bầy Phong Sư Linh muốn đánh lén mình.

Nhưng hai người khá thông minh, tuy bị cắn ra nhiều vết thương da thịt thảm không đành lòng nhìn, nhưng biết né tránh kim tiêm đáng sợ nhất trên người Phong Sư Linh, thà bị sâu cắn một miếng chứ không dám để đuôi kim đâm trúng. Bọn họ biết rõ nếu bị kim độc chích chắc chắn sẽ sản sinh phản ứng sống không bằng chết, cảm giác đau đớn có thể tham khảo lúc người đàn ông điên bị Phong Sư Linh chích. Cho nên đến hiện tại mới thôi, biểu hiện của lũ nhóc khá tốt, chưa bị chích trúng.

Nếu so sánh tốc độ chạy trốn thì bốn người hoàn toàn có thể thoải mái bỏ rơi đám sâu này, chạy thật xa. Nhưng vì thuyền đậu ở chỗ gần trong gang tấc, bọn họ buộc phải ở tại chỗ, đến gần thuyền có nhiều sâu nhất.

Hất bay Phong Sư Linh chắn đường, Trương Diệu càng tới gần thuyền hơn, hiện tại anh có thể quan sát kỹ hơn con thuyền gỗ nổi mà bọn họ truy tìm rất lâu.

Càng nhìn gần thân thuyền thì màu càng nổi bật. Gỗ nổi có sắc màu đặc biệt, nhìn từ xa tưởng đen mun, gần như giống với đống nham thạch màu đen có thể thấy ở khắp nơi. Nhưng khi đến gần nhìn kỹ hơn, Trương Diệu mới được xem sự đặc biệt độc đáo của gỗ nổi. Trong khúc gỗ đen ánh lên sắc màu xanh đá quý, cảm giác chất địa màu sắc không giống như cây cối, có chút giống loại đá quý kỳ lạ trơn bóng nào đó.

Nếu không phải có hoa văn chìm của riêng cây cối bám quanh bề mặt của cây, Trương Diệu thật sự có ảo giác đây không phải là cây. Cảm giác chất liệu đã rất kỳ lạ, không biết khi chạm vào sẽ có xúc cảm như đá hay như gỗ?

Trên thuyền thể tích không nhỏ, Trương Diệu nhìn thấy đống thức ăn trái cây mà bọn họ từ xa đã phát hiện, chúng nó chất đầy trên sàn thuyền. Xem ra đám thú nhân bày mớ thức ăn này làm lễ tế, không chút keo kiệt, trông khá mới mẻ, không có vấn đề gì. Vì có mớ thức ăn này nên vừa rồi Trương Diệu lập tức quyết định ra khơi. Mặc dù có một phần nguyên nhân là vì tránh né thú nhân đuổi theo tới nơi, một nguyên nhân khác là vì đống thức ăn này cho anh tăng thêm tự tin. Có thức ăn ở trên thuyền, rời khỏi hòn đảo này cũng không sợ giữa đường bị đói chết.

Nếu không chuẩn bị thức ăn đã cưỡi thuyền trốn thoát, không chừng chưa tìm được đường ra đã chết đói trên biển rồi. Bây giờ trùng hợp đụng phải hoạt động lễ tế của thú nhân, trên thuyền đều là các loại thức ăn tươi mới.

Trương Diệu lại ngăn cản ba con Phong Sư Linh cùng bò tới gần, há mồm thúc giục hai người khác cứ bị đánh lén như vậy chẳng bằng dồn sức cho việc khác:

- Hai người đi đuôi thuyền, đẩy thuyền ra biển!

- Làm vậy được không? Chúng ta... đẩy nổi chiếc thuyền này không?

Hạng Thần lùi ra sau một bước né tránh cái càng to của một con Phong Sư Linh hung hăng kẹp, tiện tay kéo Kha Diệc Xảo ở bên cạnh đã kiệt sức né qua con Phong Sư Linh khác cong đuôi chích, gã cực kỳ nghi ngờ quyết định hành động này của Trương Diệu.

- Nói nhảm nhiều làm gì? Cứ thử đã, hai người đẩy trước đi, tôi chém vài con, rảnh tay rồi sẽ cùng làm!

Trương Diệu định tập trung chém bỏ mấy con Phong Sư Linh ở gần quấy rối, tranh thủ thêm chút thời gian đẩy thuyền, thuận tiện y che chở hai đứa nhóc, để bọn họ có thể tập trung tinh lực đi đẩy thuyền.

Kha Diệc Xảo và Hạng Thần nghe lời bước nhanh đến chỗ đuôi thuyền, thừa dịp Trương Diệu hấp dẫn sự chú ý của đa số Phong Sư Linh xúm lại, hai người giơ tay lên gồng sức đẩy thuyền gỗ nổi thể tích khá lớn trước mắt.

- Ủa?

Hạng Thần vốn đẩy thuyền với tâm lý như đẩy xe lửa, chiếc thuyền cơ bản không thể nào nhúc nhích. Nhưng khi hai người gồng sức đẩy tới trước, thuyền có nhích nhẹ, gỗ dài hình tròn lót dưới đáy thuyền phát ra phát ra tiếng lộc cộc, tâm trạng Hạng Thần phấn chấn lên, vốn tưởng màu sắc và hình dạng thuyền gỗ thì sẽ rất nặng nề, nhưng sự thực là nhẹ đến bất ngờ, đẩy thuyền không nặng như trong tưởng tượng.

Bởi vì thuyền nhích nhẹ, những hạt cát mịn rời rạc theo khe hở gỗ tròn dài lót đáy thuyền chậm rãi di chuyển mà rơi ra từng đợt sóng gợn. Hai đứa nhóc đẩy thuyền không đoán được, mặc dù có phần vì gỗ nổi khá nhẹ, nhưng thức ăn trên thuyền và thể tích vốn có của chiếc thuyền cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, chủ yếu là khúc gỗ lót bên dưới dần mục nát, cộng với sự đời thay đổi khiến thuyền có lẽ chỉ cần qua một thời gian thì sẽ không ở lại một chỗ quá lâu. Sớm muộn gì bởi vì khúc gỗ lót bị mục, cùng với độ dốc của sườn dốc khiến thuyền trượt xéo xuống biển, chẳng qua nhờ cú đẩy này khiến quá trình xảy ra sớm hơn.

- A! Anh Trương Diệu, thuyền chuyển động rồi!

Kha Diệc Xảo vui vẻ ngửa đầu về phương hướng chỗ Trương Diệu, báo tin tốt cho anh cách sau lưng bọn họ mười mét, đang bận rộn ngăn bầy sâu đánh lén.

- Ồ? Vậy hả? Thế hai đứa cố gắng hơn nữa, tiếp tục!

Quả nhiên có thể đẩy thuyền, Trương Diệu đã nghĩ qua thời gian lâu như vậy, đất cát bên dưới chỗ đậu thuyền sắp sụp đổ rồi, từ góc độ anh nhìn thì có thể thuận lợi đẩy thuyền xuống biển, chắc vậy? Trương Diệu thầm phỏng đoán.

Thuyền bắt đầu có dấu hiệu di động xuống dưới, ba người chưa kịp vui sướng được lâu thì sau thuyền đột nhiên có cái gì lắc nhẹ, hai đứa nhóc bận đẩy thuyền không nhận ra, ngược lại Trương Diệu giằng co với Phong Sư Linh cảm giác hơi lạ, anh vội quuay đầu cảnh cáo Kha Diệc Xảo và Hạng Thần:

- Cẩn thận! Sau thuyền!

Hai người nghe cảnh cáo lập tức thả lỏng bàn tay đẩy thuyền, lùi ra sau. Một bóng đen to lớn nhảy lên sàn thuyền, thoạt nhìn thể tích khá khổng lồ.

Khi Hạng Thần nhìn rõ hình dạng bóng đen thì nghệch mặt ra, há hốc mồm lẩm bẩm:

- Đây là thứ quái quỷ gì?

Bóng đen nhảy lên nằm sấp trên thuyền là một con sâu quái to còn hơn Phong Sư Linh ở bốn phía tấn công bọn họ. Thể tích to cỡ một chiếc xe hơi loại nhỏ, vỏ hình tròn, bề mặt vỏ gồ ghề trải đầy gai nhọn sắc bén. Màu con sâu sậm như màu gỗ nổi, đều là chủ thể màu đen, cho nên lúc đầu nó rúc trong khe hở giữa thuyền và vách đá thì bọn họ không phát hiện ra được.