Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 49: Biệt thự cạnh bờ biển



Edit: Yêu Tà
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

     Sau khi Trình Dập nhìn thấy tin nhắn, bình tĩnh cho đến khi kết thúc cuộc họp định kỳ của công ty, sau đó bảo Lý Dao cùng Dương Hi ở lại. Lúc rời đi thư ký còn cực kỳ chu đáo thuận tay đóng lại cửa phòng họp.

     Nghe được tiếng đóng cửa, Trình Dập nói: "Kẻ chủ mưu phía sau chuyện bôi đen Giản Ninh đã tra được, quả thật là cùng một người lúc trước khi quay bộ phim 'Chuyện cũ dân quốc', muốn bôi đen cô ấy." Lý Dao cùng Dương Hi nhìn về phía anh, anh tiếp tục nói: "Là Chu Nhụy."

     Vẻ mặt Dương Hi nghi hoặc: "Khi quay ‘Chuyện cũ dân quốc’, cô ta muốn bôi đen Giản Ninh tôi có thể hiểu, thế nhưng... Hiện tại vì sao cô ta lại làm vậy? Đồng thời thuê nhiều thủy quân cùng đại V như vậy phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ? Cho dù là Giản Ninh có khả năng có thể uy hiếp được vị trí của cô ta trong làng giải trí, cũng không đến mức phải xuống tay sớm như vậy, huống hồ có thể uy hiếp đến vị trí của cô ta đâu phải chỉ có một mình Giản Ninh, cô ta bôi đen hết được sao?"

     Lý Dao không có phản ứng lớn giống như Dương Hi, anh nghĩ tới một sự kiện khác, "Lão Trình, cậu còn nhớ rõ trước đó cậu có nói qua, cậu sẽ nhận quay bộ phim quân sự kia với điều kiện Giản Ninh là nữ chính không?"

     Trình Dập gật đầu, "Có, tôi còn nhớ. Làm sao vậy?"

     Lý Dao nói: "Chu Nhụy vẫn luôn muốn tranh giành vai nữ chính của bộ phim này, tôi nghĩ ... Việc này có liên quan với việc cô ta ra sức bôi đen Giản Ninh."

     Khóe miệng Dương Hi trầm xuống, "Tại sao anh không nói sớm?"

     Lý Dao vô tội buông tay, "Nói sớm thì có ích lợi gì? Lão Trình sẽ kiêng dè một Chu Nhụy sao? Hơn nữa, có rất nhiều diễn viên có tên tuổi đều tranh giành vai diễn trong bộ phim này, trước đó tôi cũng không nghĩ nó quan trọng nha."

     Dương Hi liếc Lý Dao với vẻ mặt ghét bỏ, quay đầu hỏi Trình Dập: "Tám chín phần mười giống như Lý Dao đoán rồi. Tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?"

     Trình Dập nói: "Còn có thể làm gì nữa? Vì để Giản Ninh có thể có cơ hội, tôi cũng phải nhận bộ phim này."

     Lý Dao khẽ ho hai tiếng, "Cái kia... Bộ phim này khác hoàn toàn so với những phim công ty chúng ta từng làm, hạn chế của chúng ta cũng rất nhiều, cũng không có quyền tuyển vai."

     "Tôi biết." Vẻ mặt của Trình Dập đương nhiên, "Cho dù Chu Nhụy thật sự có thể trở thành nữ chính, cũng đừng có mơ sẽ nhận được lợi ích gì khi tôi làm đạo diễn."

     Cảnh diễn? Anh hoàn toàn có khả năng viết nữ chính thành bình hoa.

     Màn ảnh? Anh có khả năng cắt hình ảnh nữ chính thành người qua đường Giáp.

     Tuyên truyền? Ha ha, hai cái trên đều không có, cô ta còn muốn lấy cái gì để tuyên truyền.

     Trình Dập đứng lên đi đến bên cửa sổ, vươn tay kéo cửa thông gió xuống, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào ánh mắt sắc bén của anh.

     **

     Chu Nhụy ở trong văn phòng tổng giám đốc của Điện ảnh Ngụy thị, nhìn thấy tin nhắn của nhà làm phim, báo rằng đạo diễn của bộ phim đã được xác định là Trình Dập, tức giận đến mức muốn đập vỡ điện thoại di động.

     Tay cầm điện thoại di động đã giơ lên, khóe mắt thấy ánh mắt lạnh lùng liếc qua không cho phép cô làm càn của tổng giám đốc Ngụy ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cô ta đành phải nén giận, để điện thoại vào trong túi xách.

     Tổng giám đốc Ngụy hỏi: "Làm sao vậy?"

     Chu Nhụy điềm đạm đáng yêu nói: "Đạo diễn bộ phim quân sự đang được chú ý kia đã được xác định, là Trình Dập."

     Tổng giám đốc Ngụy nghe xong thì đã rõ, liếc nhìn Chu Nhụy đầy trách cứ.

     Chu Nhụy vội vàng cúi đầu, không dám cùng anh ta đối diện.

     Tổng giám đốc Ngụy: "Không phải trước đây có tin đồn, nói Trình Dập không chịu tiếp nhận bộ phim này sao? Như thế nào bây giờ lại đổi ý rồi à?" Anh ta cúi đầu nhìn Chu Nhụy, khẽ hừ một tiếng, "Anh ta lên làm đạo diễn, em muốn làm nữ chính có thể sẽ khó khăn."

     Chu Nhụy vội vàng bật dậy từ trên ghế sofa, ngồi chồm hỗm bên chân Tổng giám đốc Ngụy, hai mắt rưng rưng đáng thương hỏi: "Tổng giám đốc Ngụy, anh có cách gì hay không? Chúng ta sử dụng các mối quan hệ đang có nha? Nếu như Giản Ninh nhận được bộ phim này, sẽ càng dễ dàng vượt qua em, chuyện này đối với anh cũng không lợi nha."

     Tổng giám đốc Ngụy lắc đầu, thở dài, "Giám đốc Chu phụ trách bộ phim này là người rất có nguyên tắc, em chỉ có thể cầu nguyện rằng bản thân Giản Ninh không muốn diễn bộ phim này."

     Điều đó làm sao có thể?

     Chu Nhụy ngồi trên thảm trải sàn, sắp khóc rồi.

     Cô ta cũng từng nghĩ tới việc trực tiếp đi tìm Trình Dập tạo ấn tượng tốt, nhưng một là Trình Dập không gần nữ sắc, hai là bằng trực giác ôm bắp đùi của cô ta, cảm thấy lúc này Trình Dập thay đổi ý định tiếp nhận bộ phim này, có thể đã biết cô ta chính là chủ mưu đằng sau việc bôi đen Giản Ninh rồi.

     Nghĩ đến có khả năng này, trong lòng cô ta càng sợ hãi không dám đi tìm Trình Dập nữa. Nhưng với tính cách không chịu thua người của cô ta lại không thể ổn định tâm trạng mà buông tha bộ phim này, vì thế cô ta đưa ra biện pháp tới trên người Giản Ninh...

Gần đây bởi vì tin đồn giữa Giản Ninh cùng Trình Dập, cho nên Giản Ninh rất ít xuất hiện. Một vài chương trình sau đó chỉ là vì duy trì tần suất xuất hiện, hơn nữa trước khi ghi hình đều phải xác nhận không thể đề cập tới tin đồn gần đây.

     Chu Nhụy vừa vặn có một tiết mục cùng một ngày với cô, cùng một đài truyền hình.

     Sau khi Giản Ninh ghi hình xong cho chương trình của mình, ở trong phòng hóa trang tẩy trang, thay một bộ quần áo bình thường thoải mái, vừa mở cửa đưa túi xách đựng đồ lặt vặt cho trợ lý chờ ở ngoài cửa, khóe mắt đã nhìn thấy Chu Nhụy trên hành lang.

     Nếu là trước đây, Giản Ninh nhìn thấy tiền bối khẳng định sẽ chào hỏi thật nhiệt tình, nhưng bây giờ cô đã biết Chu Nhụy chính là người đứng đằng sau việc bôi đen chính mình, cho nên bây giờ nhìn thấy cô ta, chỉ có thể miễn cưỡng nâng nâng khóe miệng, xem như là chào hỏi qua.

     Ở trong mắt Chu Nhụy, Giản Ninh vẫn luôn là một nhân vật phản diện, thái độ thờ ơ của cô đối với cô ta mới phù hợp với tính cách của nhân vật phản diện.

     Chu Nhụy vênh váo hung hăng đi đến trước mặt Giản Ninh, "Có rảnh không? Chúng ta nói chuyện riêng."

     Trợ lý của Giản Ninh ở ngay trước mặt cô ta, nhưng cô ta nhìn cũng không nhìn một cái, giống như trợ lý này không tồn tại.

     Mặc dù trợ lý của Giản Ninh tuổi còn trẻ, nhưng rất biết bình tĩnh để nhìn sắc mặt người khác. Cô ấy đặt túi xách đang cầm xuống liếc mắt nhìn Chu Nhụy một cái, lại ngẩng đầu nhìn về phía Giản Ninh, chờ đợi ý kiến của Giản Ninh.

     Giản Ninh không hiểu tại sao Chu Nhụy lại vẫn không biết xấu hổ mà còn nghênh ngang tìm đến mình, chẳng lẽ lương tâm của cô ta không cắn rứt sau khi làm chuyện hại người sao? Sau khi Giản Ninh bình tĩnh suy nghĩ, vẫn muốn biết trong lòng của Chu Nhụy muốn làm gì, vì thế nói với trợ lý: "Em ra xe trước chờ chị."

     Trợ lý nhìn Giản Ninh thấy khi cô nhìn mình, luôn lộ ra nụ cười dịu dàng, mặc dù trong lòng rất lo lắng cho vị nghệ sĩ đơn thuần này của mình, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là trợ lý, cuối cùng cũng nghe lời Giản Ninh nói. Chỉ là sau khi rời khỏi hành lang thì lập tức thông báo chuyện này cho Trình Dập...

     Chu Nhụy và Giản Ninh đều là hai nữ diễn viên đang nổi tiếng hiện nay, vô luận đi đến chỗ nào đều là tiêu điểm. Vì không muốn trở thành tiêu điểm, hai người quyết định tìm một góc ở ngay hành lang của Đài Truyền Hình, tùy tiện đứng tâm sự.

     Hành lang có một góc lộ thiên, mặc dù cửa phòng trà ngay bên cạnh đang mở nhưng khi đi ngang qua không thấy bên trong có người, vì thế hai người bọn họ trực tiếp đứng ở nơi gió thổi nói chuyện.

     Chu Nhụy vẫn luôn hếch cằm, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Giản Ninh nói: "Bộ phim về quân sự kia cô cũng đừng nhớ đến nó làm gì, nhà làm phim không có khả năng chọn cô làm nữ chính."

     Giản Ninh vừa nghe cô ta nói là nói chuyện này, trong đầu cô hiện lên dấu chấm hỏi, nghĩ thầm tôi cũng không muốn làm nữ chính nha, trước đó chỉ vì cổ vũ Trình Dập mới thuận miệng nói, dù sao tất cả mọi người cũng không ai tự tin về việc bản thân mình đóng phim hành động...

     Thế nhưng với Chu Nhụy, cô cũng không cần phải giải thích nhiều như vậy.

     Nếu cô ta đã không muốn để cho cô đóng bộ phim này đến như vậy, ngược lại hiện tại cô lại có chút ý muốn đóng bộ phim này rồi.

     Giản Ninh nhếch môi, "Cô cũng không phải nhà làm phim, làm sao mà cô biết nhà làm phim sẽ không chọn tôi chứ?"

     Chu Nhụy khinh thường hừ nhẹ một tiếng, "Cô lấy cái gì tranh với tôi? Cô nổi tiếng hơn tôi, hay là kỹ năng diễn xuất của cô tốt hơn tôi? Huống chi, tôi còn là Ảnh hậu!"

     Điều tàn nhẫn nhất trong làng giải trí, chính là giá trị của một diễn viên phụ thuộc vào việc người đó có nổi tiếng hay không.

     Giản Ninh cúi đầu bước tới hai bước, nhìn mũi giày cao gót màu trắng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh theo hướng mũi giày, cô cười hờ hững, "Nếu là trước đây, tôi còn có khả năng bởi vì những lời cô nói mà cảm thấy xấu hổ. Nhưng tất cả mọi người đều là diễn viên, người trong cuộc thì nhìn thực chất, người ngoài cuộc chỉ nhìn bề ngoài và thích xem cuộc vui, những bộ phim gần đây của cô có thực sự tốt sao?"

     Diễn viên diễn xuất đòi hỏi phải cực kỳ tập trung và cống hiến cho vai diễn, sau khi Chu Nhụy lấy được cúp Ảnh hậu thì suy nghĩ linh tinh quá nhiều, quả thật những bộ phim gần đây của cô ta không có bộ phim nào có thể củng cố khả năng diễn xuất của cô ta. Trong lòng Chu Nhụy rùng mình, khóe miệng căng thẳng, phẫn hận liếc nhìn Giản Ninh. Trong lòng cô ta nghĩ rằng nếu không phải Giản Ninh đoạt vai diễn của cô ta trong 'Chuyện cũ dân quốc' thì cô ta đã có thể hợp tác cùng Trình Dập, bây giờ làm sao có cơ hội cho Giản Ninh xuất hiện?

     Chu Nhụy phô trương thanh thế nở nụ cười một phen, "Hiện tại kỹ năng diễn xuất của cô tốt thì như thế nào? Cô không nhìn xem trên mạng có bao nhiêu người đang chửi cô?"

     Ngữ khí của Chu Nhụy vui sướng khi người gặp họa, chọc giận Giản Ninh.

     Giản Ninh quay đầu nhìn cô ra, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, "Vì sao trên mạng có nhiều người mắng chửi tôi như vậy, cô không phải là người rõ ràng nhất sao?"

     Trong lòng Chu Nhụy hoảng hốt, ánh mắt lóe lên một cái. Giản Ninh nói như vậy, rõ ràng là đã biết chuyện chính mình thuê thuỷ quân, cô biết chẳng khác nào Trình Dập cũng biết rõ...

     Chu Nhụy đã không dám nghĩ tiếp nữa rồi.

     Cô ta ngẩng đầu nhìn Giản Ninh, khí thế bỗng nhiên giảm đi một nửa, nhưng cô ta làm sao có thể cho phép mình thua, vì thế cô ta hít sâu một hơn, ngón tay chỉ vào Giản Ninh nói: "Tôi nói cho cô biết, Chu Nhụy tôi còn tồn tại một ngày thì cô chỉ có thể đi theo sau mông tôi, nhặt những nhân vật còn lại sau khi tôi đã chọn. Đừng tưởng rằng có Trình Dập làm chỗ dựa cho cô thì cô giỏi lắm!"

     Giản Ninh cụp mắt liếc nhìn động tác tay của cô ta, nghĩ thầm rằng hóa ra cô Ảnh hậu này lại có tố chất như vậy, bản thân mình lại còn đứng đây tranh luận với cô ta? Ngược lại tự hạ thấp chính mình.

     Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhớ tới quyết tâm đóng phim ban đầu của mình, đột nhiên mỉm cười, "Trước đây khi thầy Trần dạy tôi diễn xuất đã nói với tôi một câu: Đừng luôn nghĩ mình là một ngôi sao, mà hãy nghĩ mình là một diễn viên." Cô nhìn Chu Nhụy, "Hôm nay tôi thật may mắn khi nhìn thấy một mặt tầm thường khác của Chu Ảnh hậu, điều này càng thêm củng cố quyết tâm trở thành một diễn viên giỏi của tôi. Bởi vì..." Đột nhiên trong mắt cô ánh lên vài phần quyết tâm, "Nếu một ngôi sao giỏi chính là giống như cô nói, vậy thật đúng là không có ý nghĩa gì."

     Sau khi nói xong, cô vẫy tay chào Chu Nhụy với nụ cười lịch sự, "Xin lỗi không tiếp chuyện cô được, tạm biệt."

     Chu Nhụy nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Giản Ninh, trong lòng tức giận đến chảy máu.

     Sau khi hai người đều rời đi, ở trong phòng trà đang mở cửa, một bộ bàn ghế được kê ở góc trong cùng, người đi ngang qua bên ngoài không dễ dàng nhìn thấy.

     Giám đốc Chu mỉm cười rót đầy chén trà nóng cho Trần Trình, "Thầy Trần, vị học trò này của ông rất có hoài bão, hiện giờ người như vậy cũng không còn gặp nhiều."

     Trần Trình hài lòng gật đầu, "Cô bé Giản Ninh kia không chỉ có thiên phú về diễn xuất, cách đối nhân xử thế cũng rất có nguyên tắc, chẳng thế thì lúc trước tôi cũng không nhận cô bé làm học trò. Còn chuyện vừa rồi... Chu Nhụy à, ông nghe lời cô ta nói, là đã biết tâm tư của cô ta không đặt ở diễn xuất. Muốn hỏi ý tôi, ông cũng đừng suy xét cô ta, cân nhắc về người học trò này của tôi đi."

     Giám đốc Chu thật sự suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu, "Cô Chu Nhụy này tôi chắc chắn sẽ không xét đến nữa, nhưng lấy địa vị hiện nay của Giản Ninh, thật sự tôi cũng không có biện pháp suy tính đến cô ấy. Bộ phim này là một bộ phim lớn, dù cho mời diễn viên lớn tuổi một chút, cũng không thể có khả năng dùng Giản Ninh - người chưa từng nhận giải thường nào. Mà còn..."

     Ông cười nói: "Trình Dập vừa mới đồng ý làm đạo diễn cho bộ phim này, sau đó lại công bố nữ chính của bộ phim là Giản Ninh, tôi e rằng công chúng sẽ cảm thấy việc tuyển vai diễn có mờ ám."

     Thầy Trần cũng hiểu giám đốc Chu phải cân nhắc suy xét nhiều mặt cho nên rất khó tuyển người, ông thở dài, cảm thấy đáng tiếc thay học trò của mình, cũng đáng tiếc thay giám đốc Chu.

     **

     Sau khi Trình Dập nhận được tin tức từ trợ lý của Giản Ninh, lập tức tự mình lái xe tới đón Giản Ninh.

     Giản Ninh đang đi về phía bãi đỗ xe, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Trình Dập: Trợ lý và xe bảo mẫu đã rời đi, mời đến chiếc xe màu đen thứ tư từ bên phải ở hàng thứ hai của bãi đỗ xe C.

     Giản Ninh nở nụ cười, nghĩ thầm rằng đây là đang làm cái gì, giống như là đang giao dịch ngầm vậy?

     Chờ sau khi cô tìm được xe, trong xe chỉ có Trình Dập đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen cùng khẩu trang, giống như đặc công đang ngồi ở vị trí lái.

     Cô mỉm cười và kéo ra cửa ở bên ghế lái phụ, Trình Dập ở trong xe nhìn cô nhíu mày, chỉ vào chỗ ngồi ở phía sau.

     Trong lòng Giản Ninh rất không vui, bĩu môi, nhưng vẫn rất nghe lời ngồi xuống ghế sau, "Vì sao không để em ngồi bên cạnh anh?"

     Trình Dập quay đầu lại nói: "Kính xe ở ghế sau đã được xử lý qua, nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Nếu không hai chúng ta đơn độc ở chung một xe bị chụp ảnh được, khẳng định chúng ta sẽ lại được lên hot search một lần nữa."

     Giản Ninh tủi thân nói: "Lên hot search với em, anh thấy oan ức sao?"

     Trình Dập hỏi lại: "Em thật sự muốn lên hotsearch sao? Nếu muốn thì hai chúng ta đi đến trước cửa Đài Truyền Hình hôn môi, đảm bảo không tới 10 phút có thể lên hot search."

     Giản Ninh suy nghĩ về hình ảnh đó, "Uhm" thật dài một tiếng, giống như đang thưởng thức một thứ tốt nào đó, sau đó cười nói: "Có vẻ không tệ, nếu không chúng ta thử xem?"

     Cô giống như là đang nói đùa, nhưng chỉ có tự mình cô biết ở trong lòng có bao nhiêu chờ mong Trình Dập sẽ chấp nhận cùng cô làm chuyện không lý trí đó.

     Đáng tiếc Trình Dập vẫn lý trí như trước, chỉ nghĩ Giản Ninh đang nói đùa.

     Trong lòng Giản Ninh cảm thấy có chút cô đơn, nhưng trên mặt lại không nhìn ra được. Cô nhìn ra ngoài xe, ngẩn ngơ một lúc, đến khi định thần lại, cô mới phát hiện tuyến đường Trình Dập lái hôm nay không giống như mọi lần...

     Thân thể cô nhoài lên trước, khẽ đẩy bả vai Trình Dập, "Anh có phải đi nhầm đường hay không? Đây là muốn đi chỗ nào vậy?"

     Trình Dập nhìn kính chiếu hậu rồi cười ấm áp, "Đi tới nhà mới."

     Trên đầu Giản Ninh hiện ra một cái dấu chấm hỏi.

     Sau hơn nửa giờ, Trình Dập lái xe tới một biệt thự cạnh bờ biển. Sau khi mở cửa anh cúi người vươn tay, giống như một kỵ sĩ đang mời công chúa Giản Ninh đi ra.

     Biệt thự rất lớn rất đẹp.

     Giản Ninh đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn biển rộng trước mắt, đột nhiên trong lòng bỗng thấy mênh mông.

     Trình Dập từ phía sau ôm lấy cô, ở bên tai cô dịu dàng nói: "Về sau em sẽ sống ở đây." Anh chỉ chỉ phía trước, "Đối diện là biển lớn, biệt thự của chúng ta ở trên cao, nếu như paparazzi muốn chụp được cái gì, trừ phi bọn họ tìm được tàu biển chở khách chạy định kỳ."

     Giản Ninh cười khúc khích, xoay người, vòng tay quanh cổ anh, dán vào chóp mũi của anh nói: "Anh có muốn tới đây ở cùng với em hay không?"

     Trình Dập nhìn cô cười dịu dàng, nhưng lại cúi đầu hôn mãnh liệt.

     Ngay lúc Giản Ninh bị anh áp đảo ở trên ghế sofa, cho rằng chính mình sắp trở thành "Bữa ăn ngon" của anh thì anh dừng...

     "Thỉnh thoảng ở lại một chút vẫn được, nhưng ở chung..." Anh không nói tiếp, nhưng nét u sầu giữa trán biểu lộ toàn bộ.

     Bản thân Giản Ninh cũng có thể tưởng tượng được nếu như thực sự sống chúng với nhau sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề. Cô thở dài, bỗng nhiên cảm thấy "Qua quýt" như bây giờ đặc biệt không có ý nghĩa.

     Trình Dập thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập không vui, kéo cô cùng ngồi ở trên ghế sofa, cưng chiều véo nhẹ cằm cô một cái, thay đổi đề tài hỏi: "Hôm nay Chu Nhụy tìm em có chuyện gì?"

     Giản Ninh không hề cảm thấy ngạc nhiên khi Trình Dập biết chuyện này, cô hoàn toàn cũng không ngại khi người bên cạnh mình báo cáo lại chuyện của cô cho anh nghe. Cô dựa vào trong lòng anh nói: "Cô ấy nói với em, cô ấy có ưu thế hơn so với em, em khẳng định không giành được vai nữ chính của bộ phim quân sự anh làm đạo diễn kia."

     Trình Dập nở nụ cười một hồi, cảm thấy Chu Nhụy đặc biệt buồn cười, "Cô ta làm sao lại nghĩ như thế?"

     Giản Ninh nhún vai, "Có lẽ cô ấy xem em là kẹo bông đi (giống như bình hoa vậy, chỉ được sắc đẹp mà không có thực lực), cho rằng đả kích em hai câu, em sẽ lùi bước. Kết quả em vốn không có hứng thú gì với vai diễn trong bộ phim này, nhưng bây giờ thì thật sự có xúc động muốn suy nghĩ rồi."

     Trình Dập hỏi: "Nghĩ muốn thử?"

     Giản Ninh gật đầu, nhưng cũng biết bên phía nhà làm phim hoàn toàn không nghĩ đến mình, "Có biện pháp nào sao?"

     Trình Dập nói: "Để anh thử xem.”