Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 119: (Canh thịt): Còn phải học hỏi thêm



Đầu bên kia, Thiều Khước thở dài. Viện Viện đem đĩa hoa quả tới mời ông ăn, ông lại được đà than phiền với con bé.

“Trước kia con bé nó thích Thương Lan ta thấy nó chưa bao giờ ủ rũ như thế. Tên họ Nam kia đúng là cao tay mà, ban đầu ta đã ra sức ngăn cản… Giờ thì sao, hai đứa chúng nó vẫn quấn lấy nhau.”

Dường như có cảm giác ông sắp không giữ con gái nổi nữa rồi.

Viện Viện biết tin hai người gặp nhau con bé mừng hơn hẳn, bây giờ người tiểu thư yêu thích là Nam gia, mà Nam gia cũng đáp lại tình cảm của tiểu thư. Con bé mong hai người có thể về với nhau, vì đằng nào tiểu thư đi đâu cũng có con bé đi theo hầu hạ không giống như ông chủ phải xa con gái.

Nhưng Viện Viện cũng hiểu được nỗi khổ của người làm cha như Thiều Khước, con bé bèn nói:

“Trước kia tiểu thư không ủ rũ là bởi vì tiểu thư luôn cáu giận không vui, những lúc tiểu thư buồn sẽ giấu trong lòng. Bây giờ, tiểu thư có tình cảm với Nam gia, theo cháu thấy… tình cảm của tiểu thư thật sự đã trưởng thành và nghiêm túc hơn trước rồi ạ.”

Thiều Khước ‘hừ’ một tiếng không vui, xong liếc thấy Viện Viện có biểu hiện vui vẻ ông liền gọi con bé ngồi xuống, kêu con bé kể cho ông nghe câu chuyện giữa con gái và Nam Thái Gia. Viện Viện không dám giấu diếm, đành kể hết cho ông.

Khi nghe từ góc nhìn của Viện Viện, ông mới thấy con gái của mình cũng ghê gớm, cũng đặc biệt biết tận dụng cây ATM Nam Thái Gia đó. Như vậy, ông mới có chút hài lòng, nhưng vẫn dặn:

“Cô thân cận với con bé nhất, sau này nếu thật sự không đàm phán được ta sẽ để cô đi theo con bé. Có chuyện gì phải nói với ta, không được giấu diếm, nghe chưa?”

“Dạ.”

Thiều Khước dặn dò rồi cho Viện Viện lui xuống, nhìn tới bức ảnh của ba cha con ông treo trong nhà, ông lại tránh không được tiếp tục thở dài buồn bã. Nói thế nào thì nói, con gái nuôi bao năm bây giờ không chịu nghe ông mà vẫn muốn gả chồng… nghĩ thôi là ông lại rơm rớm nước mắt. Chỉ là bệnh già sĩ diện, không muốn để cho ai thấy.



Đi vào khuôn viên biệt phủ của Nam Thái Gia, từ ngoài vào trong thấy không ít vệ sĩ và người giúp việc. Những người họ ai làm việc nấy nhưng khi nhìn thấy Nam Thái Gia đều đứng lại nghiêm chỉnh cúi chào, lại cẩn thận đánh giá Thiều Vân San. Thiều Vân San chứng kiến cảnh này, không những không cảm thấy vui mà còn thấy có chút thương anh.

Có phải vì sợ cô đơn trong chính ngôi nhà của mình nên mới cho nhiều giúp việc ở như vậy để không bị sự im lặng cô quạnh bao vây lấy phải không?

Trong nguyên tác, anh cô đơn đến tận khi mất hết tất cả. Chỉ trách Uyển Uyển tàn ác không chừa đường lui cho anh.

“Trà của em.”

Nam Thái Gia đẩy tách trà về phía cô, cảm nhận được ánh mắt cô đăm chiêu nhìn mình, anh không hiểu lắm nhưng vẫn nói:

“Thử đi, xem có cảm giác gì thay đổi không?”

Ở trong nhà của anh tất cả mọi việc đều không cần động tay động chân nhưng Nam Thái Gia vẫn chủ động trổ tài pha trà cho cô xem khiến cô nhớ tới lúc ở Las Vegas. Có điều lần này quả thực trà đã ngọt hơn, cảm giác quấn quýt thanh thanh ở đầu lưỡi làm cô một lúc đã uống hết nửa tách.

“Vẫn là loại trà đó, sao lần này đã dễ uống hơn?”

Nghe cô hỏi, Nam Thái Gia chủ động ngồi sán lại gần cô, bị ốm nhưng điệu bộ vẫn cợt nhả như thường:

“Đúng rồi, tôi đã cho thêm mật ong.”

Khi cô đang cố gắng cảm nhận vị mật ong nơi đầu lưỡi, anh đã nói thêm:

“Em không cảm thấy tôi cũng vậy sao… tôi đã thay đổi rất nhiều vì em.”

Anh nói như vậy, bàn tay còn cố ý vòng qua tay cô khoác lấy như những người chị em thân thiết. Thiều Vân San không tránh né, có điều cô không đồng ý với câu nói của anh.

“Anh không phải thay đổi vì tôi… mà là khi yêu anh vốn dĩ như vậy.”

Cô biết nếu đối với Nữ Nữ, anh vẫn sẽ như vậy… tình yêu của anh vẫn như thế. Chẳng qua, nếu thay đổi thì giờ lòng anh có thêm cô mà thôi.

“Em nói cứ như em hiểu rõ tôi lắm vậy.”

Nam Thái Gia không cam tâm.

Cô khẽ cười, bỗng nhắc cho anh nhớ:

“Vậy giờ anh hãy trả lời đi… tôi và Nữ Nữ, ai quan trọng hơn?”

Lần này, Nam Thái Gia không ngần ngại trả lời:

“Là em.”

Nói dứt lời, anh đã không kiềm chế được mà cúi xuống hôn lên môi cô. Bị nhiệt độ môi anh dọa sợ, cô khẽ đẩy anh ra:

“Lây ốm cho tôi bây giờ.”

Anh đáp:

“Vía đen đủi em cũng chấp nhận rồi, chút ốm yếu này có là gì.”

“Tôi chấp nhận lấy vía đen đủi hồi nào… ưm…”

Thiều Vân San chưa nói hết đã bị anh cưỡng hôn, cảm nhận được không khí trong nhà đang dần nóng lên, hội người giúp việc đông như kiến của anh lần lượt kéo nhau ra ngoài đóng cửa. Thiều Vân San hai má đỏ bừng, cô không phải tới để làm chuyện này nhưng mà… kỳ thực Nam Thái Gia giống như gắn thuốc kích dục trên người khiến cô say mê không thể khống chế được.

Quần áo của hai người đã bị lột sạch, đang trong lúc cao trào đột nhiên Nam Thái Gia ghé sát tai cô thì thầm:

“Sau khi tỉnh dậy, em đừng đổ lỗi cho thuốc kích dục nhé!”

Thiều Vân San mơ màng nhìn anh, không thấy nổi một tia đùa bỡn trên đó. Cô không biết nên vui hay buồn nữa.

Nam Thái Gia bế ôm cô lên, đổi tư thế anh ngồi dưới còn cô ngồi trên người anh. Hai tay anh càm rỡ trên bầu ngực của cô trông cứ như đang nghiên cứu, cô ôm lấy cổ anh, nơi phía dưới vừa mới đưa vào nhưng anh hoàn toàn mặc kệ cô tự làm khiến cô cảm thấy anh đang không nghiêm túc.

Vậy là cô cắn vào bờ vai anh để trả thù:

“Đừng nắn nữa, anh không giúp nó to hơn được đâu.”

Nam Thái Gia bật cười:

“Tôi cũng đâu cần nó to hơn?”

Ngay sau đó anh đã đưa ra một lời đề nghị đầy dụ hoặc:

“San… em có muốn ăn kẹo mút không?”

“???”

Thiều Vân San xấu hổ tận cùng, eo nhỏ bị anh nhấc lên. Ánh mắt người đàn ông tha thiết cầu xin khiến cô vừa xấu hổ vừa thương anh. Hai chân quỳ dưới đất, trước mặt là ‘cây kẹo mút’ quá sức tưởng tượng của cô. Không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, trong đầu chợt nghĩ nó giống như chiếc micro hay là cô cứ ‘cầm hát’ một lúc đi…

Mọi chuyện đến rất tự nhiên, từ ‘hát’ lại chuyển sang ‘ngậm’, từ ‘micro’ lại chuyển sang ‘cây kẹo mút’. Thiều Vân San tham lam muốn nuốt trọn nó nhưng là điều không thể, Nam Thái Gia nhìn cô cố gắng anh rất hài lòng, có điều kỹ năng ‘ăn kẹo’ của cô còn cần phải rèn luyện thêm.

Sau khi ‘cây kẹo mút’ thỏa mãn, Nam Thái Gia lại bế cô lên ghế sô pha, chiếc ghế rộng rãi thừa sức giúp hai người biến nó làm thành ‘giường hóa thú’. Nhưng anh không thích chơi theo cách thông thường, anh không muốn cô nằm yên ổn. Thiều Vân San bối rối khi bị anh nhấc một chân lên, một chân quỳ còn một chân gác trên thành ghế sô pha, Nam Thái Gia nhanh chóng tấn công vào nơi nhạy cảm.

Cảm giác vừa sợ vừa hưng phấn khiến Thiều Vân San hoang mang, cô muốn tìm cái gì đó để bám vịn nhưng không có cơ hội, bàn tay cào liên tiếp trên bộ ghế da của anh.

“Không… được… không… ưm a…”

Lời nào ra khỏi miệng đều bị tiếng rên tha thiết cướp mất, cô không chịu được tư thế quái quỷ này… cô muốn bình thường, ‘làm một người bình thường’ thôi được không?

Chẳng lẽ đây lại là một mặt tối khác của nam phản diện cấp cao chưa được khai thác trong Nữ Nữ Thương Lan à?