Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 136: Ngoại truyện - Anh hàng xóm



Nam Minh Triều chuẩn bị lên bảy tuổi, hàng xóm bên cạnh có một người mới chuyển đến. Dù thằng bé còn nhỏ nhưng rất thông minh, thấy ba ba Thái Gia vất vả ‘trông nom’ mẹ với chú Thương Lan nhà bên tay trái. Bây giờ còn thêm ‘trông nom’ chú dạy aerobic nhà bên tay phải nên thằng bé rất thương ba.

Bình thường mẹ chả thèm tập tành gì, ba thúc giục mãi mẹ mới cùng ba con cậu múa may vài động tác yoga trên phòng tập của gia đình. Nhưng từ khi chú aerobic kia tới, mẹ đều đặn ngày nào cũng hẹn cô Nữ Nữ đi tới công viên trong khu nhà mình để tập.

Chưa bao giờ mà Nam Minh Triều thấy ba và chú Thương Lan thân thiết đoàn kết đi bắt gian đến thế. Cậu được ba ba bế trên tay, nhìn thấy thầy dạy aerobic đi tới chỗ của mẹ, lợi dụng việc chỉ dạy động tác mà động tay động chân mẹ cậu.

“Ba ơi, hay để con chạy tới phá nha.”

“Không được, cháu đi nhiều rồi, bây giờ mà tới là người ta nhận ra ngay.”

Hàng Thương Lan lên tiếng ngăn cản. Dù bản thân cũng có con thậm chí là nhiều hơn Nam Thái Gia một đứa nhưng cả hai con bây giờ đều đã học lớp lớn cấp hai, cấp ba hết rồi. So với tình cảnh một mình đi bắt gian thì Nam Thái Gia phải bế theo con trai vì sợ thằng bé chạy chậm, trông Nam Thái Gia rất giống người cha khắc khổ.

Nam Thái Gia thấy vợ mình cười hớn hở với người ta là ghen tuông mờ mắt:

“Thằng ranh đó mới tới có mấy tháng đã làm loạn cái khu này rồi. Không thể chấp nhận được.”

“Người của anh đã điều tra được gì chưa?”

Hàng Thương Lan hỏi.

Nam Thái Gia đặt con trai đứng dưới đất, anh xắn tay xắn áo sắp không khống chế được mà lao đến đấm nhau với tên kia. Tên đó nhìn bề ngoài cũng tử tế bảo sao Thiều Vân San từ xưa đến nay dù có suy nghĩ thích trai đẹp nhưng cũng chưa bao giờ sa đà vào ai như với tên hàng xóm này. Cô giống như bị bỏ bùa mê thuốc lú, từ sáng tới tối chỉ biết ‘anh hàng xóm’.

[Chồng chị sinh năm bao nhiêu mà già thế?]

Đấy là dòng tin nhắn mà anh lén đọc được từ tài khoản của vợ.

Già?

Anh già sao?

Thực tế anh đã năm mươi tuổi nhưng ai gặp cũng khen anh trẻ như những người đàn ông U30 đấy. Tên hàng xóm đó nhất định vì ghen tị với sắc đẹp của anh, ghen tị anh có vợ đẹp con ngoan nên mới châm ngòi ly gián như thế.

Dù sau đấy anh thấy vợ bác bỏ câu chê bai ‘anh già’ của tên hàng xóm nhưng anh vẫn ghi thù. Tên hàng xóm đó đừng mong yên ổn với anh.

“Buông tay vợ tao ra…”

Nam Thái Gia không để ý tới câu hỏi của Hàng Thương Lan mà chỉ gằn giọng lên khi thấy tên hàng xóm nắm tay vợ mình, một tay còn lại hắn ta mon men mon men muốn sờ vào mông vợ của anh.

“Mẹ thằng khốn!!!”

Tay hắn chạm tới rồi, Nam Thái Gia không nhẫn nhịn được nữa mà hét lên, anh phát rồ lao về hướng tên đó. Hàng Thương Lan nhanh tay kéo ôm Nam Minh Triều đang muốn chạy theo ba ba Thái Gia lại. Tay bác trai to lớn nhanh chóng bịt tai bịt mắt Nam Minh Triều không cho thằng bé xem cảnh tiếp theo.

Đúng là không uổng công tập tành mấy chục năm, sức khỏe của Nam Thái Gia rất tốt. Khi anh lao lên đấm tên hàng xóm, bất ngờ cũng có hai người đàn ông là hàng xóm khác cũng đi canh vợ tập aerobic thấy thế đã hùa theo, hai người họ lao lên cùng anh tẩn tên thầy dạy aerobic ra trò trước mặt mọi người.

“Đánh chết thằng ranh này đi, mẹ nó thầy vớ thầy vẩn… thầy yêu râu xanh thì có!”

“Thằng chó, hôm qua dám nhắn tin gạ gẫm vợ tao à? Cho mày chết…”

“Mày dám chê tao già à, tao già xem tao có dạy nổi mày không?”

Ba người vừa đánh vừa chửi, tình hình loạn vô cùng.

“Nam Thái Gia… anh dừng lại ngay… anh đang làm cái gì vậy hả…?”

“Mau dừng lại đi đừng đánh nhau nữa…”

Thấy anh hàng xóm bị đè gục dưới đất, Thiều Vân San và Thanh Hàn Nữ đứng ngoài hô hào. Không biết người xung quanh có nhìn ra là hai người đang ngăn cản không, chứ bản thân người bị đánh thấy hai người giống đang cổ vũ hơn.

“Dừng lại đi, các anh đánh chết người bây giờ…”

“Ối giời ôi, cảnh sát đến rồi… dừng tay… mau dừng tay!!!”

Có người gào lên sau đó vội chạy tán loạn, những người xung quanh đều thuộc hội người nhà giàu tri thức lúc bấy giờ cũng như ong vỡ tổ, ầm ĩ một khu. Đây có lẽ là sự kiện náo nhiệt nhất trong khu phố giàu có này suốt những năm vừa qua. Lòng người vừa sợ vừa phấn khích.

Quả đúng như người ta hô hoán, cảnh sát thật sự đã tới.

Tưởng rằng cảnh sát đến bắt chồng mình, Thiều Vân San làm liều lao vào đám đàn ông đang đánh nhau, tình thế hỗn loạn mãi cô mới bon chen nắm được đống tóc trên đầu anh, vội vàng giật ngược lại. Nam Thái Gia bị vợ giật tóc đến tỉnh cả người, ngay tức khắc dừng tay.

“Anh phát rồ gì thế hả? Cảnh sát tới rồi… Chạy mau…”

Cô vừa hét lên vừa kéo anh chạy đi, nhưng Nam Thái Gia đã kịp ôm cô đứng lại. Cô hoang mang nhìn anh, anh đã chỉ tay về phía xe cảnh sát vừa tới, giọng điệu chua ngoa nói:

“Nhìn đi, nhìn cho rõ anh hàng xóm của em đi.”

Thiều Vân San mở to mắt, thấy ba bốn người cảnh sát lao tới đám đông, dùng còng số tám còng tay anh hàng xóm lại. Anh hàng xóm sau đó đã bị áp giải lên xe.

“Chuyện gì vậy… chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cả cô và những người khác đang chứng kiến đều ngơ ngác. Không phải cảnh sát tới để bắt Nam Thái Gia tội gây gổ đánh nhau à?

“Mẹ ơi…”

Thiều Vân San bị tiếng gọi ngọt ngào của Nam Minh Triều cắt ngang dòng suy nghĩ. Thằng bé được Hàng Thương Lan dẫn tới, sà vào ôm đùi cô.

“Mẹ ơi, chú ấy là người xấu… mẹ đừng đi tập aerobic với chú ấy nữa.”

Cô cúi người vỗ về con trai, âm thầm oán trách ông chồng mình lại để con trai chứng kiến những cảnh thế này.

Sau khi áp giải anh hàng xóm lên xe, có một vị cảnh sát tới trước mặt mấy người. Sau khi chào bằng điều lệnh thì quay sang cảm ơn Nam Thái Gia đã cung cấp bằng chứng và hỗ trợ phía cảnh sát dễ dàng vào đây ẩn nấp bắt tội phạm. Hai người vừa cùng nhập hội đánh anh hàng xóm với Nam Thái Gia được vợ kéo tới.

“Đó em xem đi, thằng đấy nhìn mặt đã đểu… hóa ra là tội phạm bị cảnh sát truy bắt.”

Cả hai người đàn ông đó đều là quan chức cấp cao trong nhà nước, khi nghe cảnh sát nói thì không khỏi đắc ý quay sang tố cáo với vợ.

Thiều Vân San nhịn không được mà hỏi:

“Anh ấy bị tội gì vậy?”

Cảnh sát nhìn cô rồi lại nhìn Nam Minh Triều có đôi mắt sắc bén y như ba con, bị thằng bé hấp dẫn, cảnh sát mỉm cười xoa đầu thằng bé.

Lại trả lời cô:

“Phu nhân cứ về hỏi chồng của mình, tạm thời chúng tôi chưa thể trao đổi được.”

Ôi giời ôi.

Lại còn thế nữa.

Đám đông nhanh chóng bị cảnh sát giải tán, Thiều Vân San kéo Nam Thái Gia xồng xộc về nhà để hỏi cho ra nhẽ. Tuy nhiên người chồng thù dai này vì muốn chọc tức cô tội cô đi linh tinh bên ngoài nên dù cô cậy mồm bằng mọi cách anh cũng không nói.

Phải tới tận khi, hai gia đình của hai quan chức hôm trước sang nhà cô chơi rồi làm một bữa liên hoan thì cô mới biết được sự tình. Không ngờ anh hàng xóm mà cô cho rằng là tử tế, là khéo léo tinh tế đó… lại là một thằng yêu râu xanh chính hiệu.

Ngoài lấy cớ dạy aerobic cho các em, các chị để gạ gẫm lên giường thì anh ta cũng chính là tên chủ mưu cầm đầu đường dây buôn bán mại dâm của các cô hoa hậu, người mẫu nổi tiếng.

“Không ngờ anh ta còn gạ gẫm chồng chị Phương bên cạnh nhà chị đi chơi với mấy con ranh đó em à, thế mà trước kia chị bị hoa mắt mới cho rằng tên này tử tế.”

Vợ của một vị quan chức nói với cô.

Cô nhìn chồng yêu của mình, thấy sắc mặt anh có gì đó bất thường, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng cô. Giây sau, cô và anh cùng lúc nhìn tới chiếc điện thoại đặt trên bàn của anh, cả hai người đều với tay thi nhau giành điện thoại.

Vì nó gần cô hơn nên Nam Thái Gia đã chậm một bước. Cô nhanh chóng kiểm tra tin nhắn và thấy chồng cô cũng bị gạ gẫm.

“Ở trong nhóm chung của khu mình có số điện thoại, thằng đó làm danh sách rồi tuồn ra cho đám gà của nó để gạ mấy ông trong khu mình. Cũng may là cảnh sát đã bắt nó đi, nếu không chỉ sợ khu mình loạn mất.”

Thiều Vân San thầm cảm thấy ghê tởm, may là mọi chuyện chấm dứt kịp thời nếu không chỉ sợ cô đã bị trúng bẫy của tên yêu râu xanh đó còn chồng cô thì bị hốt mất. Sau lần này, cô coi như đã nhận được một bài học nhớ đời, từ đó về sau nếu mê trai cũng chỉ dám xem qua điện thoại chứ không dám dây dưa trực tiếp với bất kỳ ai nữa.