Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 20: Phí chữa lành cho kẻ lăng nhăng



Nghe vậy, ánh mắt Thiều Vân San xoẹt qua một tia sáng, cánh môi thôi nhếch lên mà trở về vị trí vốn xinh đẹp của nó, cô cũng bình tĩnh đáp một tiếng: Ờ!

Nam Thái Gia buông tay rồi, anh bắt đầu khởi động xe, không quên chú ý tới nhất cử nhất động của cô. Nhìn cô vừa xoa xoa cổ tay, vừa kêu:

“Đau chết tôi rồi!”

Anh cũng không vừa, nâng cánh tay có mấy vết bị cào ra máu cho cô xem:

“Đây chắc là không đau?”

Thiều Vân San trong lòng khinh bỉ, ngoài mặt cô vờ vịt quan tâm anh ta:

“Ôi, tôi cào anh à… tôi không cố ý, ai bảo anh làm tôi hoảng sợ…”

Cô hơi nghiêng người, chưa nói hết câu đã nắm lấy chốt cửa xe, mở ra. Ngay khi cô tưởng mình sẽ lao xuống thành công trong lúc anh ta lơ là thì bất thình lình… Nam Thái Gia đột nhiên nhấn ga, chiếc xe lao vút về phía trước với tốc độ cao dọa cô hét toáng lên một tiếng đầy sợ hãi.

“Aaaa!!”

Cả người Thiều Vân San giật lùi lại, vội vàng bám vào cánh tay Nam Thái Gia. Miệng kêu lên:

“Đồ điên, anh định hại chết tôi đấy hả?”

Ngã xe chết so với lửa thiêu sống đau đớn không khác nhau bao nhiêu. Cô sợ chết khiếp!

Nam Thái Gia nhả chân ga, chiếc xe giật đứng lại. Anh nghiêng người về phía Thiều Vân San, ngay khi cô tưởng anh ta định ra tay ‘xử lý’ cô nên hoảng hốt co rúm người lại, nhắm nghiền hai mắt chờ đợi điều gì sắp tới.

Chỉ nghe bên tai có tiếng ‘rầm’ lớn, cửa xe đã được đóng chặt. Thiều Vân San he hé mắt nhìn thì thấy ngay nửa bên phần cổ màu ngăm đầy nam tính của Nam Thái Gia. Cô vô thức hít sâu một hơi, cánh mũi lập tức cảm nhận được hương thơm thoang thoảng từ đối phương. Trước kia cô chưa từng yêu đương, khi xuyên sách dù thân thể Thiều Vân San nguyên tác đã từng tiếp xúc qua đàn ông nhưng đối với người không có kinh nghiệm như cô thì cảm giác này hoàn toàn mới lạ.

Cô ngàn vạn lần lý giải trái tim mình đập lạc nhịp đi là do cô cảm khái tay Viết của mình có thể khắc họa nên một người đàn ông mê li chứ không bao giờ có thể vì cô rung động trước tên khốn Nam Thái Gia này.

Nam Thái Gia kéo dây an toàn ghế cô, cài chặt. Sau đó tầm nhìn của anh vô tình rơi xuống nốt ruồi ở đuôi chân mày Thiều Vân San. Nốt ruồi này như tạo thêm điểm nhấn cho cặp mắt phượng đầy ‘sắc sảo, quyến rũ’.

Anh cảm thán:

“Thật ương bướng!”

Thiều Vân San vẫn chưa bình tĩnh cho nên lúc này cánh môi nâng lên nhưng không biết phải nói bất cứ lời gì tiếp theo.

Thấy cô im lặng, anh như hiểu rất rõ mà phán một câu:

“Thế này bảo sao không cua được Hàng Thương Lan.”

Mãi đến khi Nam Thái Gia ngồi lại nghiêm chỉnh về ghế lái, chiếc xe chuyển bánh ổn định. Cô mới thốt lên:

“Liên quan gì tới anh?”

Nói được một câu, lý trí như về lại, cô tiếp tục nói thêm:

“Anh tưởng ai cũng lăng nhăng như anh chắc?"

Cô nhấn mạnh:

“Anh ấy không yêu tôi là bởi vì bên cạnh anh ấy ĐÃ CÓ Nữ Nữ. Tình yêu thủy chung, đẹp như vậy tôi cũng không nỡ chen vào nữa!”

Biết cô ngầm ám chỉ mình, Nam Thái Gia lại thoáng qua ý cười:

“Thế mà nói không quen, hóa ra em đã biết tôi rồi.”

Thiều Vân San bĩu môi, chẳng lẽ lại nói: tôi đẻ ra anh mà tôi lại còn không biết nữa à?

Ngoài mặt nói:

“Anh có hiểu thế nào là ‘quen biết’, thế nào là ‘biết tới’ không vậy?”

Mồm miệng cô thật đanh đá!

Không đợi anh nói, cô đã bổ sung:

“Nam thiếu của Nam gia danh tiếng ‘lẫy lừng’ như vậy, tôi cũng không phải người rừng.”

Nam Thái Gia bỏ qua ý mỉa mai của cô, anh gật gật đầu:

“Dù thế thì em cũng không nên ‘phản ứng thái quá’. Nếu không quen thì em có thể suy nghĩ rằng tôi đang muốn ‘làm quen’ với em chứ?”

Cô khinh bỉ ra mặt: anh là cái thá gì?

Miệng nói:

“Nam thiếu quyền lực, nhưng đừng nghĩ mình là vua. Đừng tưởng tất cả phụ nữ trên thế giới này đều muốn ‘làm quen’, muốn ‘lấy lòng’ anh. Vả lại, sau khi giác ngộ, tôi thấy không ưa nhất là loại người thứ ba chen vào tình cảm của người khác đấy!”

“Này này!”

Nam Thái Gia liếc cô vẻ không đồng tình:

“Hàng Thương Lan và Nữ Nữ chưa chính thức quen, đừng có vu oan giá họa cho tôi như vậy.”

Cô càng thêm ghét bỏ, nghĩ tới sau này cho dù hai người họ có về bên nhau thì Nam Thái Gia vẫn mặt dày làm kẻ thứ ba đấy thôi. Anh cần gì phải ngụy biện cho suy nghĩ không đứng đắn của mình như thế?

Dù chính cô tạo ra Nam Thái Gia biến thái như vậy nhưng giờ Nam Thái Gia là Nam Thái Gia, không phải cô, cho nên anh ta phải tự chịu trách nhiệm về ‘bản tính’ của mình do cô vẽ ra đi. Cô gánh Thiều Vân San nguyên tác đủ rồi, gánh thêm Nam Thái Gia nữa chắc điên.

Giờ cô không còn là Phí Tiểu Uyển cân team cả Nữ Nữ Thương Lan nữa, mà tại đây khi cô xuyên vào, mọi thứ đã giống như một thế giới hoàn toàn chân thật. Làm sai phải chịu trách nhiệm, bất cứ điều gì cũng không thể chỉ qua vài chữ đánh máy là có thể xóa sạch được nữa.

Thấy cô im lặng, Nam Thái Gia đột nhiên cười tà mà hỏi:

“Thế em đã giác ngộ được gì, giúp tôi giác ngộ với?”

Cô nhếch môi, khinh thường nói:

“Người lăng nhăng như anh, liệu giác ngộ nổi không?”

Kỳ thực nếu giúp được Nữ Nữ và Thương Lan bớt đi một khó khăn, cô vẫn sẽ giúp chứ.

Nam Thái Gia sầm mặt xuống, lạnh giọng:

“Cho em nói lại, ai lăng nhăng cơ?”

“Có câu: ai trả lời thì là người nấy!”

Nam Thái Gia dọa nạt cô:

“Muốn chết đúng không?”

Thiều Vân San thấy luồng khí lạnh ùa về, cô miễn cưỡng thu lại vẻ khinh khỉnh của mình. Nhưng vì ghét anh ta nên vẫn cố châm chọc nốt câu cho bõ tức:

“Đùa tí, sao anh phải căng vậy? Hay là chọc phải nỗi lòng của anh nên thế?”

Không đợi anh ta nổi giận, cô đã tiếp tục liền mạch luôn:

“Thật ra, cũng không phải là không được. Nhưng việc này đối với người như anh chắc chắn không dễ dàng, vất vả thế thì đương nhiên phải có phí!”

Sao Nam Thái Gia cảm thấy mình vẫn đang bị cô chửi đểu nhỉ?

Nghĩ ngợi một chút, Nam Thái Gia hỏi cô:

“Phí thế nào?”

Cô không chần chừ đáp ngay:

“Hai tỷ phí chữa lành đối với Chủ tịch Nam chắc không thành vấn đề gì ha?”

Nam Thái Gia mặt không biến sắc, chỉ ‘ồ’ lên một tiếng thật dài.

“Sao vậy?”

Cô vẻ mong ngóng hỏi lại.

Anh nói:

“Tôi tưởng em ‘San Chữa Lành’ sẽ lấy giá cao hơn, không ngờ giá ưu đãi thế. Thế thử nói xem, với mức giá rẻ như vậy, chất lượng có đảm bảo không? Trong chu trình hỗ trợ có những gì?”

Trông anh ta cũng nghiêm túc, lòng cô rộn ràng lên. Ngay lúc Thiều Vân San tưởng mình sẽ kiếm được một món hời, cô đã định ‘bốc phét’ ra một loạt chu trình hỗ trợ anh ta giác ngộ thì đã thấy cánh môi anh ta hơi cong lên, nụ cười tính toán hiện ra:

“Có bao gồm em ở trong đó không?”

“...”