Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 29: Cho bảo bối tiền mua nhà, yêu con!



Ngô Thanh Hà ôm bên má bị tát, đau đớn không dám tiến lên. Ở trong phim, cô ta cùng Thanh Hàn Nữ đóng vai tình bạn tri kỷ, thắm thiết chưa từng có. Ở ngoài đời, lại là bối cảnh hỗn tạp như này.

Thấy Ngô Thanh Hà không giúp được mình, Tả Hữu Tịch nằm dưới đất không ngừng vùng vẫy chửi rủa.

“Có ai không, có ai ở đây không? Thanh Hàn Nữ đánh người, mau tới tóm cô ta ra.”

Bảo vệ và lễ tân nghe thấy tiếng hét vội vội vàng vàng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng đánh nhau đã hô hoán ‘dừng tay lại’. Thanh Hàn Nữ vừa ngoái đầu lại nhìn đã bị Tả Hữu Tịch cào một phát vào cánh tay, cô quay lại, giáng thêm một cái tát xuống mặt cô ta rồi mới đứng lên, bước qua người cô ta.

Tả Hữu Tịch được mấy người kia đỡ lên, cô ta vẫn còn sấn sổ muốn đánh cô. Nhưng cô vừa tiến một bước cô ta đã hoảng sợ lùi người lại.

Thanh Hàn Nữ cười khẩy, sau đó nhặt lại túi xách ở dưới đất, trước khi quay người rời đi đã nói với bảo vệ và lễ tân:

“Cô ta ra tay trước, tôi chỉ tự vệ thôi.”

Lễ tân và bảo vệ của tòa nhà dành cho ‘gà nhà’ này cũng đã quen với việc làm loạn của mấy cô nữ tầng bảy. Bấy giờ cũng chỉ hòa giải mấy câu rồi giải tán đám người. Có trách thì trách Tả Hữu Tịch đã không đánh lại người ta còn suốt ngày giở trò làm loạn.

“Thanh Hàn Nữ, mày đừng lúc nào cũng tỏ ra thanh cao hơn người khác. Mày tưởng Hàng tổng thường xuyên lui tới trường quay thực sự là vì mày sao hả? Đừng có ảo tưởng…”

Thanh Hàn Nữ đã bước vào thang máy, cửa thang máy đóng chặt lại.

Phía sau Tả Hữu Tịch tức giận không có chỗ trút ra liền hét toáng lên. Ngô Thanh Hà chỉ có thể tới an ủi cô ta.

“Mẹ nó, bảo em bỏ thuốc sổ vào cơm trưa của nó, tại sao lại bỏ nhầm vào suất của phó đạo diễn khiến ông ta nổi khùng lên như vậy chứ hả?”

Đã nhầm thì chớ, còn đúng ngày Hàng Thương Lan đến trường quay ‘quan sát một chút’. Dù đám cô ta không bị lộ ra nhưng cả buổi chiều bị người của Hàng Thương Lan dòm ngó nghiêm ngặt khiến cô ta mất hết điểm trong mắt vị tổng tài lẫy lừng kia.

Trước đó đã để cho Thanh Hàn Nữ vượt trước có nhiều cơ hội gần gũi nói chuyện với Hàng Thương Lan hơn, giờ trong trường quay mọi người đều đồn cô ta là người tình bé nhỏ của anh khiến Tả Hữu Tịch luôn thầm mến anh tức giận đỏ mắt.

Ngô Thanh Hà có chút sợ hãi khi cô ta nói to, kéo tay cô ta:

“Chị nói nhỏ thôi, cẩn thận người khác nghe thấy.”

Tả Hữu Tịch nhìn Ngô Thanh Hà, lòng nghĩ thầm ‘thật hèn nhát’.

“Gần đây con khốn Thanh Hàn Nữ này trông có vẻ hả hê lắm, hình như ả tiểu thư của Thiều gia kia không tới làm khó nó nữa rồi sao?”

Tả Hữu Tịch vừa nói lại vừa có chút suy tính trong lòng.

Ngô Thanh Hà tiếp lời:

“Gần đây Thiều Vân San còn vướng scandal với Vương Lục, giờ đang bị chửi ầm ĩ trên mạng, mọi chuyện vẫn chưa lắng xuống, chắc chị ta không có tinh thần ra ngoài.”

“Bảo sao.”

Tả Hữu Tịch bày ra nụ cười hả hê khi người khác gặp chuyện:

“Đúng là ngu ngốc, chị không ngờ cô ta còn lén lút tới mấy nơi tạp nham như hộp đêm thoát y đó nữa… Giờ thì cả nước đều biết, như thế Hàng tổng càng thêm chán ghét cô ta thôi… Ai yêu nổi người có nhân cách thối nát như vậy cơ chứ?”

Ngô Thanh Hà nịnh nọt, gật đầu nói ‘đúng vậy’.

“Mấy đứa tiểu thư nhà giàu bây giờ đều sa ngã thế đó, có tiền cho nên chỉ ăn chơi quậy phá không chịu phấn đấu như chúng ta.”

Hai người bọn họ vừa đi vừa nói xấu Thiều Vân San thêm một lúc.

Tả Hữu Tịch gật gật đầu:

“Tóm lại, Thiều Vân San được cái giúp chị trị con khốn Thanh Hàn Nữ kia thôi, chứ chị cũng chướng mắt cô ta lắm. Thanh mai trúc mã với Hàng tổng thì sao, oai lắm chắc? Suốt ngày lên mặt ra vẻ với người khác, nhìn mà thấy ghét!!!”

Hai người bọn họ đi về phía thang máy:

“Nói ra thì vai diễn của chị cũng một phần là nhờ cô ta đánh tiếng với đạo diễn mà có được. Tạm thời vẫn còn chút giá trị lợi dụng nên chị mới bằng mặt với cô ta, nếu không thì mọi chuyện đã khác…”

“Chị Tịch thật lợi hại, có thể sai khiến Thiều Vân San khiến chị ta quay mòng mòng mà vẫn ngu ngốc gọi chị một tiếng bạn tốt.”

“…”



Thanh Hàn Nữ vừa đóng cửa nhà đã ngay lập tức mở điện thoại ra xem lại.

Ghi chú lần chuyển khoản thứ nhất:

[Mua dat]

Lần thứ hai:

[Dao mong]

Lần thứ ba:

[Xay tuong]

Lần thứ tư:

[Up mai]

Lần cuối cùng:

[Cho bao boi tien mua nha yeu con]

“…”

Mỗi lần lại là một con số tận cùng giới hạn của hạn mức chuyển tiền, Thanh Hàn Nữ sợ chết khiếp. Ba đã mất chỉ còn mẹ vẫn đang sống ở ngoại ô thành phố, mẹ cũng vất vả ngày đêm giống như cô thì làm sao có nhiều tiền như vậy được?

Thế nhưng, cô vẫn gọi thử cho mẹ của mình. Đầu bên kia, giọng người phụ nữ hiền thục vang lên:

“Nửa đêm rồi có chuyện gì hả con?”

Thanh Hàn Nữ không giấu diếm mà nói:

“Con vừa nhận được tiền, mẹ chuyển khoản cho con à?”

Bà Thanh im lặng mấy giây rồi nói:

“Mẹ không có.”

Xưa kia, xuất thân của bà Thanh cũng là một tiểu thư quyền quý, dù sau này gia đình phá sản, bà phải làm những công việc bình thường để kiếm sống thì tố chất vẫn luôn nhẹ nhàng. Chỉ có Thanh Hàn Nữ, cô giống như bị xã hội tôi luyện, buộc mình phải mạnh mẽ để đối chọi với cuộc đời gay gắt.

Thanh Hàn Nữ nghe được kết quả thì chỉ hỏi han mẹ thêm mấy câu rồi tắt máy.

Nhìn số tài khoản của mình đột nhiên nâng lên con số vài tỷ, Thanh hàn Nữ càng thêm kinh hãi. Cô sợ đây là phi vụ lừa đảo hoặc phạm pháp gì đó. Đúng lúc Hàng Thương Lan gửi tin nhắn tới.

[Anh ở dưới đợi em.]

Đầu mày Thanh Hàn Nữ đã giãn ra ít nhiều. Cô đi tắm xong thì thay một bộ váy nhẹ nhàng rồi đi xuống dưới sảnh tòa nhà.

Phía đối diện đã thấy một chiếc xe đắt tiền đậu sẵn ở đó, cô không chần chừ lập tức đi tới. Nhìn thấy cô, Hàng Thương Lan đã xuống xe mở cửa. Cô ngồi vào ghế lái phụ, chiếc xe lập tức lái đi.

“Đi ăn đêm nhé!”

Nghe Hàng Thương Lan hỏi, cô vui vẻ gật đầu:

“Em muốn đi ăn thịt xiên nướng.”

Anh nói:

“Ăn mấy đồ đó dầu mỡ nóng, không sợ mọc mụn sao?”

Cô cười lắc đầu:

“Không sợ. Vả lại lâu lâu mới ăn một bữa mà, em đang rất thèm.”

Hàng Thương Lan nhìn cô gái, ánh mắt ấm áp.

Hồi nhỏ đã nhiều lần hai người trốn phụ huynh ra ngoài ăn xiên thịt nướng, dù biết mấy thứ đồ không tốt cho sức khỏe nhưng Nữ Nữ rất thích, mỗi lần cô ăn ánh mắt lấp lánh khiến cho Hàng Thương Lan muốn chiều chuộng cô thêm chút.

Hai người quyết định nhanh chóng, tới con phố ẩm thực về đêm. Con phố ẩm thực rực lên hương thơm của đồ ăn, người đi qua lại, tiếng cười nói vang vọng. Dù rằng so với ngày bé nơi đây đã phát triển lên và khác đi rất nhiều, nhưng cảm xúc quả thực vẫn hạnh phúc.

Lúc cùng anh đi tìm quán thịt xiên nướng quen thuộc, Thanh Hàn Nữ đã kể cho anh nghe:

“Hôm nay tài khoản em nhận được một số tiền lớn, em không rõ là ai gửi. Đang tính mai sẽ qua ngân hàng báo cáo thử xem sao.”

Nghe vậy, Hàng Thương Lan cũng tò mò:

“Lớn là bao nhiêu.”