Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 38: Mất đi lá bài hộ mệnh



Tả Hữu Tịch cười cười e thẹn, ngu ngốc đưa chuyện:

“Ngài ấy nổi tiếng như vậy, tất nhiên là tôi biết, còn thường xuyên tới chào hỏi vì tôi cũng hợp tác trong bộ phim này mà.”

Cùng một bộ phim?

Thiều Vân San nghĩ ngợi một chút, người ngang bằng tuổi lại còn to gan lớn mật đến kích đểu cô thế này thì chỉ có thể là Tả Hữu Tịch thôi. Trong lòng suy đoán là vậy, ngoài mặt cô vẫn chưa dám chắc chắn lắm.

Vừa đúng thời điểm, Hàng Trình Vũ hỏi Tả Hữu Tịch:

“Chị tên là gì?”

Tả Hữu Tịch tưởng người ta ấn tượng về mình, lập tức giới thiệu:

“Chị tên Tả Hữu Tịch.”

Ồ!

Thiều Vân San nhìn Tả Hữu Tịch đầy thâm sâu, cái kết của nhân vật này chẳng tốt là bao, chỉ là một nhân vật hy sinh mở đầu cho Nữ Nữ Thương Lan thôi. Cũng do cô viết cô ta ngu ngốc suốt ngày đi kiếm chuyện với Thanh Hàn Nữ.

Nguyên tác, Tả Hữu Tịch nghĩ bản thân dắt mũi Thiều Vân San, thực tế Thiều Vân San lại chỉ coi cô ta như một con tốt. Lần mâu thuẫn căng thẳng nhất của Tả Hữu Tịch là khi Hàng Thương Lan bắt gặp Thiều Vân San nguyên tác và Tả Hữu Tịch hãm hại Thanh Hàn Nữ khiến Nữ Nữ phải ‘giả bộ’ nhập viện. Thiều Vân San nguyên tác đã biết Tả Hữu Tịch có ý với Hàng Thương Lan, tình ‘chị em’ rạn nứt dần, giây phút khó khăn đương nhiên sẽ đẩy Tả Hữu Tịch ra làm bia đỡ đạn.

Tả Hữu Tịch hết giá trị lợi dụng. Sự kiện chấm dứt ‘đất diễn’ của cô ta trong tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan chính là bị Hàng Thương Lan hành cho ra bã rồi tống vào tù. Chuyện đó là sau khi bộ phim của Nữ Nữ kết thúc.

Hàng Trình Vũ thái độ trào phúng ra mặt:

“Được đó, để tôi bảo với anh của tôi. Bảo anh ấy làm gì cũng phải cẩn thận nếu không sẽ bị một người thị phi như chị xỉa xói.”

Nụ cười của Tả Hữu Tịch cứng đờ, cô ta nhìn về phía Thiều Vân San cầu cứu. Thiều Vân San nhận ánh mắt của cô ta, ngay sau đó mở miệng nói:

“Tịch à, từ giờ cậu không cần phải để ý anh Lan với Nữ Nữ thay tôi đâu. Sớm hay muộn họ vẫn sẽ về chung nhà, tôi hoặc là cậu có chen chân vào cũng không thay đổi được gì, ngược lại còn giống như tự hại bản thân. Chi bằng cậu cũng giống tôi, hãy giác ngộ mà đi tìm người khác để yêu đi.”

Tả Hữu Tịch mở to mắt vẻ không biết cô bị trúng thuốc gì, nhưng thấy Hàng Trình Vũ ngồi bên cạnh cô thì đã cho rằng cô đang muốn lấy lòng Hàng Trình Vũ nên mới nói thế.

Cô ta tỏ vẻ nhanh nhạy, làm bộ thở dài thườn thượt:

“Trước nay chúng ta là bạn tốt, cậu giúp tôi, nên tôi cũng muốn báo đáp ân tình này. Nếu giờ cậu đã nói như vậy thì tôi hiểu rồi, vậy mọi người ăn uống vui vẻ, tôi đi trước. Có gì hẹn nhau sau nhé!”

Tả Hữu Tịch chỉ chỉ vào điện thoại, xong thì quay về bàn của cô ta, căn bản cũng muốn tránh né Hàng Trình Vũ. Ai bảo chàng thiếu niên này nhìn bề ngoài sáng sủa mà không nghĩ lại là một người não thô như thế.

Thiều Vân San nhìn cô ta rời đi, đương nhiên cô biết Tả Hữu Tịch sẽ không dừng lại, tuy nhiên kết cục của cô ta sớm muộn gì cũng vậy cho nên cô không can thiệp vào nữa.

Vẫn như cũ: cô tạo ra họ nhưng họ là họ, họ phải tự sống đi, cô lo cho bản thân Thiều Vân San đã đủ rồi.

Cuối bữa ăn, trước khi ra về cô vào nhà vệ sinh một chút. Không nghĩ sẽ lại gặp Tả Hữu Tịch, cô ta nhìn cô mừng rỡ ý như ‘cuối cùng cũng chờ được cậu’.

“San San, tôi nghe người ta đồn cậu thân với em của Hàng tổng, đã chuyển kế sách phải không, sao tôi không nghe cậu nói?”

Thiều Vân San đi thẳng tới trước gương rửa tay, cô tỉnh bơ hỏi lại:

“Kế sách gì?”

Sau khi sấy khô tay, cô bắt đầu lấy son ra đánh lại.

Tả Hữu Tịch nhìn từng động tác dứt khoát của cô, trước kia cô ta cũng hay ‘theo hầu’ Thiều Vân San, ngay lúc này dù nhìn thế nào cũng cảm thấy Thiều Vân San có gì đó rất khác thường. Cụ thể như nào thì cô ta không thể nói rõ ra thành lời… tóm lại là khiến cô ta rất nghi ngờ.

“Cậu nói vậy là sao, tôi chưa hiểu lắm?”

Tả Hữu Tịch cẩn thận dò xét.

Thiều Vân San bặm bặm môi đỏ, cô đã quen với nhan sắc diều hâu hiện tại của mình, tự cảm thán thấy mình cũng xinh.

Ánh mắt lướt qua Tả Hữu Tịch có phần lạnh nhạt:

“Giờ tôi không thích anh Lan nữa, vậy nên không muốn can thiệp vào chuyện của anh ấy. Cậu cũng không cần phải giúp tôi cố chấp để ý anh ấy làm gì, tránh cho Nữ Nữ mất vui, sau này lại có cớ trả đũa cậu.”

“Nữ Nữ?”

Tả Hữu Tịch mặt mày nhăn lại:

“Từ khi nào cậu đã thân với cô ta đến mức đó?”

“Trước kia tôi thích anh Lan, chúng tôi là tình địch. Bây giờ tôi không thích anh Lan nữa, chẳng lẽ không thể trở thành bạn bè hay sao?”

Cô hỏi ngược lại cô ta.

Thấy cô ta không đáp, cô cố ý nói thêm:

“Tịch, cậu có nhiều cái tôi cũng không muốn vạch trần ra. Tôi không nghe, không thấy không phải là tôi không biết. Nhưng giờ những cái đó chẳng còn quan trọng với tôi nữa, nên tốt nhất là cậu hãy từ bỏ đi… Nếu không từ bỏ được thì cũng đừng tới tìm tôi nữa.”

“Sao… sao cơ?”

Sắc mặt Tả Hữu Tịch trắng bệch. Cô ta sốc đến mức không tin những gì mình nghe được là thật.

Cô ta vẫn cố chấp hỏi cô:

“Có phải cậu đã chuyển đối tượng sang cậu Vũ kia đúng không? Tôi… tôi sẽ giúp cậu, chúng ta vẫn làm bạn tốt, được không?”

“Bạn bè…? Nếu cậu có thể từ bỏ những thứ không thuộc về mình thì chúng ta vẫn sẽ làm bạn bè. Nhưng nếu cậu cố chấp làm những việc không tốt, thì thôi.”

Cô đi ngang qua cô ta:

“Vả lại, người mà Hàng Thương Lan yêu là Thanh Hàn Nữ, cậu và tôi hay bất cứ ai đều không chen chân vào được. Nhưng tôi và cậu đối với những người đàn ông khác lại không thế, chúng ta nên tìm người phù hợp với mình thì hơn. Quan trọng là chuyện tình yêu cá nhân của tôi… từ giờ không cần cậu quan tâm nữa.”

Những lời cô nói hoàn toàn đều có ý cắt đứt quan hệ với Tả Hữu Tịch. Cô đi rồi, Tả Hữu Tịch vẫn còn đứng sững như trời chồng ở đó với vẻ mặt bàng hoàng. Thiều Vân San giống như một lá bài hộ mệnh, mất đi lá bài này, Tả Hữu Tịch phải làm sao bây giờ?