Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 48: Nỗi khổ khi yêu phi công



Ánh mắt Nam Thái Gia khẽ giao động, anh cười nhạt:

“Em thử là biết mà.”

Đồ điên.

“Thần kinh.”

Hàng Trình Vũ đã chửi Nam Thái Gia thay cho tiếng lòng của cô.

Phía Lạc Liên Chi, khi nghe hai người đối đáp hình như cũng đã cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm. Cô ta lập tức làm nũng gọi ‘Thái Gia’ một tiếng.

Nhưng Nam Thái Gia lại không để ý tới Lạc Liên Chi.

Thấy mọi chuyện chẳng còn gì vui nữa, thế nên Thiều Vân San đã kéo tay Hàng Trình Vũ muốn đi về:

“Không đùa nữa, hết vui rồi.”

Cô cố ý lạnh nhạt bỏ qua ánh mắt của Nam Thái Gia, kéo Hàng Trình Vũ đi về phía Nữ Nữ và Thương Lan. Thanh Hàn Nữ tưởng cô định làm gì đó đâm ra thái độ hơi cảnh giác.

Nhưng Thiều Vân San chỉ tới và nói:

“Không còn chuyện gì nữa, mọi người ở lại vui vẻ, bọn em về trước đây.”

Bà Thanh nói với cô:

“Hôm nay thật lòng cảm ơn cháu, cháu là bạn của Nữ Nữ sao…?”

Cô cười vui vẻ đáp ‘dạ’.

Bà cười nhẹ, gương mặt hiền hậu cùng đôi mắt dịu dàng nhìn cô:

“Tốt quá, vậy mời cháu khi nào rảnh rỗi tới nhà bác chơi, bác sẽ nấu một bữa thịnh soạn tiếp đãi cháu.”

“Cháu cảm ơn bác, rảnh rảnh cháu sẽ ghé qua.”

Nói rồi cô cùng Hàng Trình Vũ rời đi. Cứ như thế, Thiều Vân San không hề gây chuyện, không ra vẻ mình đã làm chuyện tốt, cũng không đả động tới Hàng Thương Lan một lời… dù đây là thời cơ tốt.

Thiều Vân San thực sự dứt tâm với Hàng Thương Lan rồi, lần nào gặp cũng phải nhắc đi nhắc lại như vậy. Thanh Hàn Nữ nhìn anh, tò mò hỏi:

“Anh đồng ý cho Trình Vũ yêu đương rồi sao?”

Hàng Thương Lan vẻ mặt không hài lòng:

“Cấm thì vẫn cứ yêu, mặc kệ thằng bé. Cho thằng bé trải chút sự đời, sớm muộn cũng sẽ hiểu ra.”

Thanh Hàn Nữ gật gật đầu.

Hàng Trình Vũ vẫn còn trẻ, rõ ràng chẳng phù hợp với người thâm sâu kỹ tính như Thiều Vân San. Hai người họ yêu đương chơi bời thì có thể, chứ yêu lâu, cảm giác không có khả năng cho lắm. Vẫn là Nam Thái Gia có khả năng hơn, Thanh Hàn Nữ nghĩ vậy.

Phía bên kia, Nam Thái Gia nhìn đôi trai gái đã bỏ đi, thu hồi vẻ mặt khi trêu chọc Thiều Vân San. Tầm mắt sau đó khẽ tối lại khi nhìn xuống cánh tay mình.

Lạc Liên Chi chưa kịp khóc lóc ỉ ôi thì đã bị anh dọa cho sợ mà buông tay. Thấy anh nhìn về phía Thanh Hàn Nữ, cô ta cũng nhìn theo.

Nam Thái Gia khẽ gật đầu chào hỏi Thanh Hàn Nữ, dù là cái gật đầu lạnh nhạt nhưng tư vị rõ ràng thân thiết hơn những người khác. Điều đó một lần nữa khiến Lạc Liên Chi cảnh giác, nhưng vì ngay sau đấy Nam Thái Gia đã rời đi nên cô ta cũng không tiện nghi ngờ bậy bạ nữa.

Hiện tại chỉ có Thiều Vân San là đáng nghi nhất, chắc chắn là Thiều Vân San âm mưu câu dẫn Nam Thái Gia rồi.

Sau tất cả, chỉ còn lại Thanh Hàn Nữ, Hàng Thương Lan và bà Thanh ở lại. Đúng như trong nguyên tác nhưng ở một hình thái khác: các nhân vật phụ người tức tưởi ra về, người hả hê độc ác rời đi. Cuối cùng chỉ có nam nữ chính ở lại thưởng thức cảnh đẹp đặc sắc của Lễ hội Ánh sáng Ba Lai River Night.

Khi Thanh Hàn Nữ trở về nhà trọ của mình và mẹ ở ngoại ô gần với lễ hội ánh sáng, cô ấy đã ngay tức khắc muốn bà Thanh kể lại cho mình nghe đầu đuôi sự việc. Khi biết được Thiều Vân San đã tới giúp mẹ mình như thế nào, trong lòng cô ấy đặc biệt phức tạp.



Những ngày sau đó, Thiều Vân San và Hàng Trình Vũ trải qua khoảng thời gian đầu mới yêu. Hàng Trình Vũ có khuôn mặt đẹp trai khỏi cần bàn cãi, điều đó khiến cho Thiều Vân San thường xuyên nằm mơ tới. Cô rất muốn gặp cậu để được ngắm vẻ đẹp trai gần giống với con trai ruột Hàng Thương Lan.

Có điều, mọi thứ dường như không suôn sẻ cho lắm. Cũng bởi vì cô phát hiện ra Hàng Trình Vũ quả thực là một người hay ghen. Nhớ tới hôm từ lễ hội ánh sáng trở về, trên đường cậu ấy liên tục hỏi mà như chất vấn cô về câu từ mờ ám của Nam Thái Gia.

Dù cảm thấy không phải vấn đề do mình, nhưng cô cũng cố gắng dỗ dành cậu xuôi cơn ghen. Tưởng đã ổn rồi, ai ngờ vài ngày sau vẫn bị cậu nhắc lại chuyện cũ.

Hàng Trình Vũ đâu có thích biển, tại sao lại thích đem chuyện cũ ra khơi?

Tóm lại, lúc ở nhà thì mong gặp Hàng Trình Vũ, nhưng tới lúc gặp nhau rồi thì cảm giác không thoải mái cứ ùa về trong lòng Thiều Vân San.

Kiểu như Hàng Trình Vũ là người thay thế của Hàng Thương Lan nhưng không tới. Đâm ra cảm giác khó chịu tương tự như khi mình dùng hàng fake mà bị người khác phát hiện.

Đã vậy, Thiều Vân San nhận thấy Hàng Trình Vũ thực sự nghiêm túc với cô. Chàng trai còn chưa học hết lớp mười hai đã nghĩ tới việc kết hôn với cô sẽ tổ chức concept như thế nào…!?!

Nhớ lúc cậu ấy gửi những tin nhắn như vậy đến, cô chán chẳng buồn trả lời lại. Kỳ thực cô chỉ định yêu đương chơi bời để lăn giường một chút nhằm trải nghiệm cảm giác đó. Nhưng giờ, cô bị áp lực khi phải chịu trách nhiệm với Hàng Trình Vũ và cảm xúc không vui lấn át khiến cô mất cả hứng, không còn ý nghĩ lăn giường lăn chiếu nữa.

Cô biết mình không nên như vậy, tuy nhiên cảm xúc là thứ chân thật và khó điều khiển nhất. Hoặc có thể do cô nhạy cảm và kỳ vọng quá ở một người trong độ tuổi thanh niên.

Con trai ở lứa tuổi chỉ ăn với chơi làm sao có thể mong người ta trưởng thành thấu đáo để phù hợp với mình cho được?

Ting.

Điện thoại nhảy lên một tin nhắn. Thiều Vân San đang làm việc, cho rằng là Hàng Trình Vũ lại trốn giáo viên dùng điện thoại nhắn tin cho cô, cô không buồn liếc qua.

“Hừm…”

Nặng nề thở dài một hơi.

Gần đây cô đã bắt đầu công việc với Nam Thái Gia. Quả nhiên số tiền lớn không dễ nuốt, Nam Thái Gia đòi hỏi từ quần áo đi sự kiện đến quần áo công sở hằng ngày, hay thậm chí là đồ mặc ở nhà đều yêu cầu cô ‘cải cách’ một lượt.

Đồ quan trọng đi sự kiện cô ưu tiên, còn đồ khác tính sau. Thế mà người đàn ông này cũng hay đi sự kiện đây đó gớm. Mới hôm trước bay ra phía Bắc, hôm sau đã có mặt tại Úc. Phải biết một lần đi nước ngoài của anh ta đâu chỉ mặc một bộ, cô thường phải chuẩn bị ít nhất là ba set đồ.

Có lần không kịp chuẩn bị đủ cho anh, Nam Thái Gia đã gọi điện mỉa mai cô:

“Tôi đã nói với em bao nhiêu lần là em đừng có yêu đương để làm ảnh hưởng tới công việc rồi mà em đâu có nghe tôi, giờ thì sao?”

Còn nữa:

“Sếp của em là tôi và tôi đang làm việc với em dựa trên tinh thần bạn bè thoải mái đấy! Chứ nếu là người khác liệu rằng em còn có thể yên ổn như này không?”

Bị mắng không kịp vuốt mặt, lúc đó cô biết do bản thân mình sai, cô phải cố gắng hạ mình ‘xin lỗi sếp’ nhằm xoa dịu cơn giận của anh.

Khổ nỗi, mãi mới dỗ dành được Nam Thái Gia bớt lắm mồm lại thì vô tình bị Hàng Trình Vũ bắt gặp khi đang nói chuyện với trai. Nó rất là bình thường nhưng cậu ấy cứ dỗi. Đương nhiên kết quả cô tiếp tục phải đi an ủi Hàng Trình Vũ.