Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 57: Cha ra mặt



Thiều Vân San nhìn thái độ của Hàng Trình Vũ, dần dần thái độ quan tâm lo lắng quá mức của cậu ấy khiến cô không chịu được nữa rồi. Cô là người cả thèm chóng chán, trước nay chưa từng yêu đương, muốn bản thân sau khi xuyên sách có thể trải qua loại cảm giác hạnh phúc vui vẻ nhất. Không nghĩ yêu đương vào lại trở nên thế này.

Rằng ngày nào cũng cảm thấy không muốn thức dậy gặp mặt trò chuyện với người yêu… Xuất hiện cảm giác chán ghét khi xuyên không vào trong sách khiến cô tự suy ngẫm lại…

Cô đem theo cốt truyện, bản thân lại thông tỏ nhiều điều cũng giống như có bàn tay vàng hỗ trợ rồi thì nên sử dụng nó thật tốt. Nguyên nhân bắt đầu là từ việc chấp mê bất ngộ với tình cảm của Thiều Vân San nguyên tác dành cho Hàng Thương Lan thì chỉ cần cô biết điều né tránh đi những tai vạ trong tuyến tình cảm của con trai con gái ruột… như thế thì một cuộc sống đầy đủ vật chất và tinh thần vui vẻ không phải là điều khó khăn với cô.

Cớ gì cô phải chịu đựng những thứ khó chịu như lúc này?

Thiều Vân San thở dài một hơi, cô không vui nói:

“Chị đã lớn rồi, chị có thể tự phân biệt được người nào tốt người nào xấu. Trình Vũ, chúng ta là người yêu của nhau, chúng ta tiến tới với nhau là vì muốn cùng nhau hạnh phúc. Nhưng em nghĩ mà xem, từ lúc yêu nhau, em hết ghen tuông với người này lại đến người khác một cách vô lý… chị cảm thấy không còn vui như lúc ban đầu nữa.”

Hàng Trình Vũ nhìn cô chằm chằm, chất giọng ngỡ như không thể tin vào tai của mình:

“Chị nói vậy là có ý gì?”

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, vẫn cứ lựa chọn nói ra những lời trong lòng:

“Em và chị, giữa chúng ta nó cũng chỉ được tóm gọn lại bằng mấy chữ ‘mối quan hệ’ mà thôi. Và mối quan hệ yêu đương này… Haizz… Em à, chị hy vọng nó vẫn sẽ khiến chị vui vẻ khi nghĩ tới. Còn nếu không, chị nghĩ chúng ta nên dừng lại đi.”

Dứt lời, bỏ qua thái độ bàng hoàng tức giận của Hàng Trình Vũ, cô quyết tâm quay lưng đi vào trong nhà. Hàng Trình Vũ kiên quyết giữ tay không cho cô đi:

“Chúng ta vẫn chưa nói xong, chị đừng đi…”

Tình thế bắt đầu trở nên bối rối, Thiều Vân San như nhớ ra một chuyện, cô phải nói cho xong:

“Phải rồi, đừng lúc nào cũng nói với chị là em có thể tự lo việc học của mình. Kết quả kiểm tra học kỳ gần đây của em, anh Thương Lan đã gửi cho chị rồi, anh ấy dặn chị tự nhìn nhận lại mối quan hệ của chúng ta… Chị thấy cũng đúng lắm! Nếu như còn tiếp tục thế này, em tính sau này sẽ làm gì để lo cho chị?”

Hàng Trình Vũ chưa kịp nổi cáu vì tin tức Hàng Thương Lan nói chuyện học hành của cậu cho Thiều Vân San biết thì phía sau cổng lớn của Thiều gia, Thiều Khước đã xuất hiện từ lúc nào, ông lớn giọng quát:

“Cô nhìn lại xem cô đang mang họ gì?”

Nghe tiếng quát của cha già, Thiều Vân San và Hàng Trình Vũ cùng giật mình quay lại.

Cổng lớn từ từ mở ra, Thiều Khước đứng chắp tay sau lưng, gương mặt nghiêm nghị, bộ dạng hung dữ. Bên cạnh là Thiều Phong Vân đang khép nép. Đây là lần đầu tiên ông ra mặt khi cô đang qua lại với Hàng Trình Vũ.

Hàng Trình Vũ vội vàng buông tay cô ra, khẽ chào ‘bác’ một tiếng.

Thiều Vân San khó hiểu hỏi:

“Sao ba lại ra đây?”

Thiều Khước hừ lạnh:

“Cha cô không ra đây thì làm sao có thể nhìn thấy cô đang rao bán chính mình hả? Cô là con gái nhà họ Thiều, từ nhỏ đến lớn là ta nuôi cô, sau này khi ta chết đi thì người nuôi cô chính là Thiều Phong Vân em trai cô chứ không phải bất kỳ tên đàn ông nào khác.”

Ông như mắng xéo Hàng Trình Vũ:

“Một người ngay đến cả giá trị của bản thân mình cũng không đảm bảo thì có tư cách gì đòi hỏi qua lại với con gái nhà này?”

Dù sao Hàng Trình Vũ cũng là thiếu niên, Thiều Vân San thấy ông mắng thẳng mặt người ta như vậy thì vẻ không vui đi tới bên cạnh ông:

“Ba, ba đừng nói nữa, ba mau vào nhà đi.”

Thiều Khước không tự dưng mà ra mặt như thế, ông đã quan sát con gái yêu đương mấy tháng nay, mối quan hệ diễn ra theo chiều hướng xấu hay tốt ông chỉ cần nhìn một chút cũng hiểu được. Cho nên nhân đây ông phải để cậu trai kia biết rõ thái độ của ông về mối quan hệ này, mặt khác cũng là giúp đứa con gái bất hiếu một chút.

Ông hướng về phía Hàng Trình Vũ, không nhân từ nói:

“Cậu Vũ, nhà họ Thiều và nhà họ Hàng trước nay giao tình thân thiết. Cậu cũng biết người mà con gái tôi theo đuổi là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu, tôi không ngăn cản là vì anh cậu là người trưởng thành biết lo nghĩ. Nhưng không hiểu vì sao gần đây con gái tôi đột nhiên chuyển đối tượng sang cậu… không cần biết nó xuất phát từ con gái tôi hay từ cậu, tôi cũng phải trao đổi thẳng là tôi không đồng ý với mối quan hệ trẻ con này. Cậu thông cảm cho, hãy về đi và từ giờ đừng bao giờ tới tìm con gái tôi nữa.”

Thiều Khước không trực tiếp nói thẳng ra nhưng từ ngữ và thái độ của ông rõ ràng đến mức thể hiện rằng ông chê Hàng Trình Vũ không thuộc dòng dõi chính thất. Điều đó vốn dĩ đã là nỗi niềm tự ti lớn trong lòng chàng trai trẻ, nay ông càng thúc đẩy thứ đó bùng lên.

Hàng Trình Vũ cảm thấy bị xúc phạm, cậu không phải là người kiềm chế cảm xúc tốt cho nên hiện tại gương mặt đã đỏ bừng, hai tay nắm chặt nhưng miệng lại không nói được lời nào.

Thiều Vân San không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như thế này, cô muốn tới bên cạnh an ủi cậu nhưng Thiều Khước đã sẵng giọng ra lệnh cho Thiều Phong Vân:

“Mau dẫn chị con vào nhà đi.”

Thiều Phong Vân chậm chạp bước tới, cậu e dè kéo tay cô:

“Chị, mình vào nhà thôi…”

Cô nhìn Hàng Trình Vũ bằng sự áy náy:

“Em về đi, có gì chúng ta nói chuyện sau.”

Bấy giờ ai cũng thấy rõ là cha cô đang giận, có nói có cãi thêm gì cũng vô ích. Cách tốt nhất vẫn là né tránh đi, để ông xuôi cơn giận rồi cô sẽ nói chuyện với ông sau.

Thiều Phong Vân cũng nhỏ giọng nói với Hàng Trình Vũ:

“Cậu về trước đi, ba mình hôm nay có uống chút rượu nên mới nổi giận như vậy… Cậu đừng buồn.”

“Nhưng…”

Hàng Trình Vũ vừa định nói, Thiều Khước đã quát lên một tiếng:

“Còn đứng đó nữa à?”

Thiều Phong Vân bị dọa sợ, cậu hoảng loạn kéo tay Thiều Vân San rời đi, chỉ sợ nếu ở lại thêm nữa cha già sẽ nổi khùng lên đánh cậu mất. Rõ ràng ông trọng nữ khinh nam, cha mà muốn đánh chị gái thì kiểu gì cũng sợ chị đau, biết đâu ông lại trút giận lên cậu thì dở?

Mặc dù ông chưa bao giờ làm như vậy nhưng cậu lo xa…