Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 75: Bế…



Nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc của anh, cô lại khẽ thở dài:

“Vốn dĩ tôi định sau khi quay trở về sẽ tìm cách nhẹ nhàng nhất để nói lời chia tay với cậu ấy. Nhưng việc anh phát tán bức ảnh đó… mọi thứ đảo lộn, giờ thậm chí tôi không biết phải đối mặt với những phiền toái ở nhà như thế nào đây.”

Thiều Khước xác định sẽ đánh chết người con gái này mất.

Điện thoại cô cài chế độ im lặng, không thì cũng không biết có bao nhiêu thông báo tin nhắn và cuộc gọi của Hàng Trình Vũ tới. Sự im lặng của cô càng khiến cậu ấy lo lắng, bất an.

Nhưng cô cũng mượn cớ lần này, để cô và cậu ấy có thể dứt khoát. Nếu không chia tay bằng cách nhẹ nhàng được thì đành phải tàn nhẫn một chút để người đó có thể buông bỏ cô.

“Vậy em nên chia tay sớm đi.”

Giọng của Nam Thái Gia rất trầm nhưng len lỏi trong đó có những tia chờ đợi giấu kín.

Thiều Vân San không đáp lại.

Chia tay là dự định từ trước của cô, cô vốn tính sau khi Hàng Trình Vũ khỏi bệnh mới dứt khoát một lần. Đó cũng là lý do cô lựa chọn quyết định im lặng để chia tay sớm thay vì gọi điện giải thích với cậu ấy.

Chứ để mà nói thẳng ra thì cô và Nam Thái Gia không có gì cả… Ngoại trừ một vài lần tên đểu này giở trò lưu manh. Cũng chỉ vì đang ở nơi đất khách quê người, cô lại hay sợ bóng sợ gió, chứ nếu không anh không yên với cô đâu!

Tầm tối muộn, người của mấy cửa hàng quần áo giao đồ tới nhà. Cô vui vẻ nhìn đồ được đóng gói cẩn thận xếp chồng ngay ngoài phòng khách rộng thênh thang của Nam Thái Gia:

“Không nghĩ là nhiều thế này, liệu bên sân bay họ có cho tôi mang lên máy bay không?”

Nam Thái Gia ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha bằng da quý hiếm, lưng ngả về sau, thư thái quan sát cô. Nghe cô nói vậy thì đáp:

“Yên tâm đi, họ mà không cho mang lên, tôi sẽ góp ý với giám đốc của phía sân bay.”

Cô đang vui nên không thèm nghe anh nói phét.

Nhưng đấy là do cô không nghĩ tới, người như anh thực chất có thể làm ra loại chuyện này.

“Mà khoan, họ giao tới đây… chút nữa tôi phải đem về khách sạn kiểu gì?”

“Tối mai mấy giờ em bay?”

Nam Thái Gia đứng lên đi về phía cô. Cô vừa nghĩ vừa trả lời:

“Ngày kia… ngày kia tôi mới bay, tầm năm giờ sáng.”

“Ồ, trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Cô đưa mắt sang, anh đã đứng ngay bên cạnh cô, cùng cô quan sát ‘núi đồ’ mà cô đã mua.

Anh nói:

“Để tôi cho người giúp em đưa đồ ra sân bay, yên tâm đi.”

Thấy Nam Thái Gia tốt như vậy, cô lập tức chân thành nói một tiếng ‘cảm ơn’.

Anh xoa nhẹ mái tóc cô, sau đó vẻ mặt thấm mệt nói:

“Tự dưng tôi cảm thấy hơi nhức đầu không đưa em về được. Hay là tối nay em ngủ lại đây đi…”

Cô nhìn anh đầy nghi hoặc.

Anh giải thích thêm:

“Chắc là do tầm chiều uống nhiều rượu… hừm… em yên tâm, ở đây có nhiều phòng, phòng nào cũng được giúp việc dọn dẹp định kỳ rất sạch sẽ.”

Chưa đợi cô suy nghĩ xong, anh đã đi về hướng cầu thang lên lầu. Vừa đi vừa ra vẻ mệt mỏi nói với cô:

“Tôi đi nghỉ đã, em ngồi chơi rồi cũng đi nghỉ sớm đi nhé!”

Nhìn nét diễn dối trá của anh, Thiều Vân San cũng không buồn gây sự. Dù sao chỉ là ngủ lại một đêm thôi mà, ngày mai cô về sau…

Anh đã giúp cô như vậy, cô không nên hành anh thêm nữa. Để mà tự bắt xe về thì cô cũng hơi lo lắng có bắt cóc…

‘…’

Nhìn ngắm mấy thùng đồ cao cấp thêm một chút, Thiều Vân San lại ra bên ngoài sân đi dạo. Chỉ bởi vì nơi này quá là đẹp đi, cô đi vòng quanh nhìn ngắm căn biệt thự, lại dừng chân ở khu hồ bơi ngồi nhìn làn nước dưới ánh đèn trang trí màu xanh lấp lánh, bên tai tiếng lá cây xì xào êm dịu giống như thứ âm thanh thôi miên.

Cô ngáp một tiếng thật dài.

Đôi mắt lờ đờ có dấu hiệu buồn ngủ.

Nam Thái Gia ở trên phòng của mình, sau khi tắm xong anh đi tới cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm, nhìn thấy cô gái ngốc nghếch đang ngồi chết rét ngoài khu hồ bơi thì miệng khẽ lẩm bẩm:

“Hồ bơi đó có gì hấp dẫn?”

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng sau khi thay đồ xong, anh cầm theo chiếc áo khoác khác trong tủ quần áo đi xuống dưới. Gần tới nơi, cô gái kia vẫn không phát giác ra anh, đến khi anh khoác chiếc áo lên vai cô, cô mới mơ màng quay sang.

Đôi mắt cô díu lại, nhìn thấy anh thì cố mở to hơn một chút:

“Anh tắm xong rồi à?”

Nam Thái Gia khẽ gật đầu, định ngồi xuống bên cạnh cô nhưng thấy lạnh lại nắm tay cô kéo cô đứng lên:

“Rét như vậy, em ngồi ngoài làm gì?”

Thiều Vân San đứng không vững nhưng may có anh giữ lại nên không ngã.

Cô có thể nói do cô lười đứng dậy đi vào nhà hay không?

Cô không nên nói, nói ra Nam Thái Gia sẽ cười cô mất.

Vậy là cô để mặc anh kéo mình đi vào trong nhà, dẫn mình đi lên cầu thang. Cô dần dần tỉnh táo hơn, nhưng chân lại bước hụt suýt thì ngã. Nam Thái Gia thở dài một hơi, bế ngang người cô lên.

“A…”

Đầu óc cô xoay chuyển, tưởng mình ngã nên sợ hết hồn. Đến khi vững chắc trên cánh tay anh, cơn buồn ngủ cũng bị xua đuổi.

“Ôi… tôi có thể tự đi…”

Giọng cô vì ngồi ngoài gió lâu nên khàn khàn.

“Yên nào, tôi giúp em.”

Nam Thái Gia nói một câu, ý tứ khó lay chuyển.

Thiều Vân San nhất thời không biết đáp thế nào, nơi cầu thang cô vùng vằng phản kháng thì sợ cả hai cùng ngã, thế nên là để mặc anh bế cô đi. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nghiêm túc để anh bế mình lên như vậy, anh đang mặc đồ ngủ không quá dày nên thân hình rắn rỏi đằng sau lớp áo đều truyền tới da thịt cô, truyền tới tận não.

Cô bỗng nhớ tới Thiều Phong Vân… thằng nhóc vậy mà dám lừa cả chị của nó.

Nam Thái Gia như thế này mà lại nói cơ bắp của anh chỉ là ‘đồ quảng cáo’ sao???

Qua hết bậc thang, Nam Thái Gia định bế cô vào phòng, cô đã lập tức đòi xuống.

Nhìn vẻ mặt đỏ hồng lên không rõ vì sao của cô, Nam Thái Gia không cưỡng ép, vừa đi cùng, vừa chỉ đường cho cô.

Được mấy bước, Thiều Vân San thấp giọng hỏi:

“Anh thấy tôi có nặng cân không?”

Nam Thái Gia thành thật đáp:

“Với hai khúc xương của em thì được bao nhiêu cân mà kêu nặng?”

Cô cười cười xấu hổ:

“Vậy là được rồi.”

Đàn ông sao có thể hiểu được sự hạnh phúc này. Dù lời của anh có hơi ngoa nhưng cô thích.

Tới trước cửa phòng, anh chỉ vào trong:

“Em ở đây đi.”

Thiều Vân San ló đầu vào phòng nhìn thử, rõ ràng thiết kế cùng với những vật dụng đàn ông trông không giống với phòng dành cho khách.

Hình như Nam Thái Gia tinh tế nhìn ra suy nghĩ của cô nên khi cô định hỏi anh đã nói trước:

“Đây là phòng của tôi, tôi nghĩ lại rồi…”