Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 95: Em bị oan



Nam Thái Gia hiểu vấn đề mà khổ nỗi anh cũng tức, thế là không thèm giải thích. Xe vừa hay đi tới cổng kiểm tra để vào bên trong khu dân cư, Nam Thái Gia làm việc với bảo vệ, xong nghĩ gì đó anh đã vờ vịt hỏi:

“Đăng ký biển số xe ở đây phải không nhỉ?”

Người kia gặp anh nhiều lần đưa Thiều Vân San về nên cũng biết, tươi cười đáp lại:

“Nam gia chuẩn bị chuyển tới đây sao, Ngài mua căn số mấy vậy?”

Nam Thái Gia ngữ điệu khó ưa mà có chút chua ngoa:

“Tôi mua làm gì cho tốn tiền, nhà vợ tôi ở đây mà.”

Sắc mặt bảo vệ ngay sau đó đã trở nên gượng gạo, anh ta liếc nhìn qua Thiều Vân San ở ghế lái phụ đang hằm hằm không vui, xong đành nói:

“Vâng, thế thì chỉ cần đăng ký ở chỗ chúng tôi thôi. Khi nào Ngài chuyển tới cứ qua tôi phục vụ Ngài.”

Nam Thái Gia nhếch môi cười nhạt sau đó không nhiều lời mà lái xe đi. Xe dừng ở Thiều gia, Thiều Vân San không chần chừ mở cửa ngay. Nam Thái Gia kịp giữ tay cô, giọng đàn ông khẽ vang:

“Đừng nghĩ ngợi nhiều. Trợ lý Tả nói với tôi đã tìm được một sư thầy rất cao tay, đợi anh ta hẹn được sư thầy, tôi sẽ dẫn em cùng đi.”

Thiều Vân San ngơ ngác, khi anh hôn tay cô rồi buông ra, cô theo phản xạ tránh đi chứ thực ra cô đang mất hồn. Nam Thái Gia lái xe đi rồi, Viện Viện ra gọi cô mới sực tỉnh.

“Tiểu thư, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Viện Viện khoác tay cô kéo cô vào trong, cô vừa đi vừa nghĩ. Cố gắng loại bỏ suy nghĩ ‘Nam Thái Gia nghiêm túc với mình’ ra sau đầu. Cô cùng con bé vào trong nhà, bắt đầu xem kỹ lại tin tức để nghĩ kế sách.

Chuyện cô donate tiền cho Thanh Hàn Nữ vốn dĩ rất kín đáo, Viện Viện luôn luôn làm việc trực tiếp với ngân hàng, con bé nghe cô dặn cẩn thận không để lộ nên chưa lúc nào buông lỏng. Vậy thì khả năng thông tin lộ ra là từ phía Thanh Hàn Nữ.

Nhưng làm sao có thể?

Cô nhớ tới Tả Hữu Tịch, chỉ vì cô không chọc phá Nữ Nữ như nguyên tác nên giờ con ả này vẫn còn lảng vảng xung quanh ‘gái ruột’ của cô. Chẳng lẽ cô vẫn phải đụng tay gì đó mới ngăn được ả ta sao?

“Tin tức mới nổ ra một giờ trước không ngờ đã bùng lên làn sóng bàn tán dữ dội rồi chị à. Phim mới của cô Nữ mới phát sóng được hơn chục tập giờ bị đám cư dân mạng thi nhau vào đánh giá một sao, chỉ sợ đến đêm nay mọi chuyện sẽ vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta.”

Không cần nghe Viện Viện diễn tả với thái độ ‘man rợ’ cô cũng hình dung ra được mọi chuyện sẽ trở thành thế nào. Cô nói với con bé:

“Em đi điều tra xem ai là người đứng sau vụ này đi. Nếu đã muốn chơi xấu, vậy chúng ta cũng sẽ ra tay, để xem ai sợ ai.”

Viện Viện lập tức chạy đi gọi điện thoại cho đám đàn em thân cận được việc của con bé. Cô ngồi đăm chiêu trong phòng khách suy nghĩ, qua mười phút thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật bắn mình.

Nhìn tên danh bạ, cô ngàn vạn lần không tin được là Hàng Thương Lan. Ngón tay run rẩy khẽ chạm vào màn hình trượt nghe:

“Alo, anh gọi em?”

Kể từ ngày anh gọi cô tới tiễn Hàng Trình Vũ ra sân bay nhưng cô từ chối, anh đã không còn liên hệ gì với cô. Hôm nay sao tự dưng lại…?

“Thiều Vân San, đây là mục đích của em phải không?”

Giọng anh lạnh lùng cất lên, vốn dĩ sau những hành động tích cực của cô anh đã từng cho rằng cô thực sự trưởng thành, đã thay đổi rồi? Nhưng không ngờ, mục đích của cô bây giờ mới lộ ra, lần ra tay này của cô còn tàn nhẫn và có đầu óc hơn trước rất nhiều, điều đó hại Thanh Hàn Nữ một vố đau đớn.

“Anh nói gì em không hiểu?”

Thiều Vân San thật sự không hiểu vì sao vừa nghe anh đã chất vấn mình, chuyện này đâu phải do cô gây ra, dù cô cũng có chút chột dạ.

Đầu bên kia, Hàng Thương Lan rất giận vì cô vẫn còn giả vờ ngu ngốc, anh vạch trần:

“Anh nói gì em không hiểu sao? Chẳng lẽ phải để anh nói thẳng ra chuyện em cố ý donate cho Nữ Nữ rồi bày ra chuyện ầm ĩ trên mạng lần này để hạ bệ em ấy, như thế em mới chịu thừa nhận hành động của mình à? Vân San, em tưởng rằng em làm gì mà anh không biết sao?”

Bị anh mắng bằng giọng lạnh, Thiều Vân San vốn đang bình tĩnh lại như trúng tà. Bản thân vừa nghe anh mắng có mấy câu đã rất tủi thân, đôi mắt phượng rơm rớm làn nước mỏng. Cô biết bởi vì mình nặng lòng với anh và Nữ Nữ nên mới yếu đuối như thế thôi…

“Thương Lan…”

Khi cô cất tiếng, cô phát hiện giọng mình đã lạc đi.

“Em không có làm chuyện ấy… Em thừa nhận với anh là em đã donate tiền cho Nữ Nữ, nhưng mà em không làm ra loại chuyện độc ác như vậy…”

Hàng Thương Lan biết cô khóc, nhưng lại nghĩ do cô giống lúc trước, lúc nào cũng dùng nước mắt để ăn vạ anh cho nên anh càng tàn nhẫn:

“Từ trước đến nay, còn chuyện gì em làm mà không độc ác sao?”

Anh muốn nói giờ cô đã qua lại với tên họ Nam đó, Thanh Hàn Nữ lại không chọc vào hắn ta của cô, tại sao cô cứ phải kiếm chuyện với cô ấy? Thế nhưng chính anh cũng cảm thấy lời này của mình có vẻ như quan tâm đến cô. Anh sợ cô đem lòng mộng tưởng với anh nên đành nuốt ngược những lời lo lắng ấy vào trong.

Thiều Vân San bị hỏi câu đó, cô nhớ tới hôm nay cô cũng bị ông Lâm mắng cho không ngóc được đầu dậy. Cô càng buồn hơn, nước mắt tủi thân trực tiếp chảy xuống không còn cản được. Sợ anh nên cô cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình.

Đầu bên kia, Hàng Thương Lan không nghe cô nói thêm lời nào thì không vui, trước khi tắt máy, anh đã nói:

“Ngày hôm nay, em khiến anh thực sự rất thất vọng.”

Điện thoại vừa ngắt kết nối, cô đã vội bỏ lên trên phòng, nằm vật ra giường khóc lóc một hồi cho bõ công bõ sức.

“Huhu, tại sao anh không tin em? Tại sao lại không tin em, rõ ràng em đã dành hết lòng mình để tạo ra anh và Nữ Nữ… em nỡ lòng nào hại con gái ruột của mình sao? Huhu…”

Cô biết anh có lý nhưng anh đối với cô tàn nhẫn như thế, cô cũng rất tổn thương.

Không biết khóc qua bao lâu, tới khi Thiều Phong Vân đứng bên ngoài cửa phòng gọi cô xuống ăn cơm tối cô mới biết là không còn sớm nữa. Cố gắng nín khóc, nói với ra ngoài rằng cô không muốn ăn. Thằng bé nhớ tới lịch hôm nay là thứ sáu thì cho rằng cô đã ăn no Nam Thái Gia rồi nên không muốn ăn thêm thì cũng không nhiều lời.

Từ ngày ba và Nam Thị hợp tác, cậu cũng không thấy ba cấm cản chị em cậu qua lại với người nhà họ Nam gia nữa. Vì thắc mắc cứ thứ sáu hàng tuần là mình lại được chị mua cho quần áo, cậu dò hỏi nên biết được chuyện chị hợp tác với Nam gia và cuộc hẹn hàng tuần.

Thiều Phong Vân đi rồi, Thiều Vân San lại khóc tiếp. Cuối cùng, cô thiếp đi lúc nào không hay. Đến khoảng chín rưỡi tối, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lúc tỉnh dậy cứ ngỡ như là sáng hôm sau.

“Alo?”

Nghe chất giọng khàn đặc của cô, Nam Thái Gia hỏi ngay:

“Giọng em sao thế?”

Thiều Vân San nằm nghiêng trong chăn, chiếc điện thoại áp sát vào tai giúp cô có thể thu hết chất giọng trầm ấm của người đàn ông. Bao nhiêu tủi thân bỗng dưng muốn thổ lộ hết ra với anh.

“Khóc nhiều nên bị vậy đó!”

Cô nói rất bình thường nhưng mà vào tai Nam Thái Gia thì như đang nũng nịu, trái tim người đàn ông mềm nhũn ra.

“Sao lại khóc, ai làm gì em?”

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lỡ nói ra:

“Anh Lan mắng tôi, rõ ràng không phải tôi hại Nữ Nữ nhưng anh ấy lại không tin tôi.”

Cô nức nở:

“Tôi bị oan mà.”