Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 97: Sinh nhật



Cộng đồng mạng hóng dưa tối đó: Thiên kim Thiều gia Thiều Vân San công khai làm kim chủ chống lưng cho bóng hồng Thanh Hàn Nữ. Chuyện tình yêu gái gái của hai mỹ nhân đã lộ, cánh đàn ông chết tâm.

Phòng làm việc của Thanh Hàn Nữ đang không biết phải chạy chữa thế nào với scandal lần này thì như gặp may, liên tục chạy bài thanh minh. Nhìn thái độ mọi người trên mạng xã hội quay lại ủng hộ Thanh Hàn Nữ, ai cũng vui chỉ trừ chính chủ.

Cô ấy đọc đi đọc lại rất nhiều lần bài viết của Thiều Vân San, cái tên ‘Uyển Uyển’ như có gì đó châm chích trong lòng cô ấy, loại cảm giác mà chính cô ấy cũng không biết diễn tả sao. Chần chừ rất lâu, đến khi đủ dũng khí gọi điện thoại cho Thiều Vân San, khi đó không để ý đã là tầm nửa đêm.

Thiều Vân San đang say giấc sau khi giải quyết được vấn đề lại bị người ta làm phiền. Cô không nhìn là ai đã trực tiếp tắt máy, tắt nguồn. Đến sáng hôm sau cũng quên không kiểm tra lại nên không biết Thanh Hàn Nữ đã gọi.



Sinh nhật năm nay, Thiều Vân San không có ý định tổ chức lớn nhưng Thiều Khước và Thiều Phong Vân không đồng tình. Cha thì cho rằng nếu làm vậy thiên hạ sẽ cười chê Thiều gia ta, em trai thì lại lo cô gần đây vì áp lực nên không qua lại với giới thượng lưu nhiều, như thế dễ bị cô lập. Thằng bé dù thoát khỏi cảnh bị bạn bè ghét bỏ nhưng ám ảnh trong lòng vẫn rất lớn nên rất lo lắng cô sẽ bị như mình.

Cứ vậy hai cha con họ chủ động bàn nhau về kế hoạch tổ chức sinh nhật thật long trọng cho cô. Nửa tháng qua đi, ngày sinh nhật cuối cùng đã đến. Mà khổ nỗi Thiều Vân San hai ngày trước khi tới sinh nhật lại cùng Viện Viện bay sang thành phố khác tham dự sự kiện khai chương công viên vui chơi của Hàng Thị cho nên khi trở về nhìn thấy những gì trước mắt cô đã suýt thì ngã ngửa.

Từ ngoài vào trong, khắp các ngóc ngách kẽ hở đều trang trí hoa và đèn lấp lánh màu hồng phấn. Thứ màu sắc mà Thiều Khước và Thiều Phong Vân cho rằng cô con gái Thiều Vân San sẽ thích.

Thiều Vân San hối hận không kịp, biết vậy cô đã tham gia vào việc lên kế hoạch này cho rồi huhu. Giờ để mọi thứ như vậy, khách khứa cũng đã tới cô chắc chắn bị họ cười vào mặt.

“Chị, chị thấy chiếc váy này có xinh không? Em và ba đã đặt từ nhà thiết kế tặng chị đấy!”

Nhìn chiếc váy công chúa màu trắng hồng diêm dúa, Thiều Vân San khóc trong lòng nhiều chút. Cô không đáp lời thằng bé, quay mặt đi biểu hiện giận dỗi nói với Viện Viện:

“Mặc đi, mặc cho xong đi.”

Viện Viện cũng hiểu lòng cô, con bé ấp úng nói:

“Hay đổi bộ khác không tiểu thư? Trong tủ chị vẫn còn nhiều lễ phục chưa mặc tới lần nào ạ…”

Thiều Phong Vân chuẩn bị ra ngoài cho cô thay đồ, nghe nói vậy đã vội lên tiếng:

“Váy này đẹp mà chị, em là con trai em nhìn còn rất thích. Hôm nay có nhiều anh chị trong giới thượng lưu tới, chắc chắn chị San sẽ trở thành công chúa xinh đẹp thu hút nhất.”

Viện Viện định cãi ngang với Thiều Phong Vân nhưng bị Thiều Vân San ngắt lời:

“Được rồi, nói ít thôi. Chị bảo em mặc cho chị thì em làm đi.”

Viện Viện bất đắc dĩ cùng hai người giúp việc nữ giúp cô mặc chiếc váy lên. Chiếc váy bồng rất tôn eo, đường nét cắt may tinh tế, lại dài tận hai mét trông không khác gì cô công chúa. Nếu như có thể đổi thành màu khác thì chắc chắn rất được, nhưng giữ nguyên màu hồng phấn này thì nó lại trở thành ‘công chúa hề’.

Khách khứa đã đến đông đủ dưới sân vườn, Viện Viện cùng với một người giúp việc khác đỡ Thiều Vân San đã trang điểm làm tóc xong xuôi đi xuống bên dưới. Lúc này, mọi người hay tin cũng kéo dồn vào trong nhà chính, mắt nhìn thấy tà váy hồng hồng trắng trắng từ phía cầu thang thì ai cũng không thể rời mắt.

Bất cứ một ánh mắt nào nhìn mình ngay lúc này Thiều Vân San đều đang cảm giác họ cười thầm trong lòng. Viện Viện nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, con bé khẽ nói:

“Tiểu thư, chị đừng lo lắng, dù màu váy không đúng với style của chị nhưng chị vẫn là người xinh đẹp nhất.”

Người giúp việc bên cạnh cũng an ủi:

“Dạ, chị Viện nói đúng đấy ạ.”

Thiều Vân San hít sâu, tầm mắt vô tình nhìn thấy Nam Thái Gia trong bộ suit trắng đầy phong cách do cô chuẩn bị đã xuất hiện bên dưới kia. Đứng cách anh mấy bước chân chính là Hàng Thương Lan và Thanh Hàn Nữ.

Viện Viện tranh thủ thì thầm:

“Những năm trước đều là cậu Thương Lan đón tiểu thư, năm nay có Nam gia, tiểu thư muốn ai đón tay tiểu thư ạ?”

“Những năm trước đều là anh Lan sao?”

Viện Viện e dè đáp:

“Vâng, dù mọi năm cậu Thương Lan đều bận và tới trễ nhưng cứ lúc nào cậu tới thì bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.”

Thiều Vân San nguyên tác luôn dành ưu tiên cho anh và chỉ cần anh. Có lẽ cũng vì thế mà đã trở thành người không biết phép tắc trong mắt mọi người.

“Năm nay tiểu thư xuống đúng giờ khiến cho chúng em nghĩ rằng tiểu thư cũng để mắt tới Nam gia.”

Người giúp việc bên cạnh khẽ nói.

Thiều Vân San để ý đến thái độ của Hàng Thương Lan, giây phút Nữ Nữ nói gì đó với anh, anh đã định bước tới. Nhưng không tính đến, Nam Thái Gia vốn dĩ đang ngây ra vì gặp cô thì bỗng hồi tỉnh, anh nhanh hơn một bước đi tới phía cầu thang.

Dù không được Hàng Thương Lan đón, nhưng Thiều Vân San vẫn mừng thầm trong lòng, cảm tạ Nam Thái Gia giúp cô không vướng vào thị phi của con trai con gái ruột. Lúc anh bước đến nâng bàn tay ra trước mắt cô, cô mỉm cười rồi đón lấy. Hai người tay trong tay cùng nhau đi tới trung tâm bữa tiệc, điều đó khiến khách khứa xung quanh không khỏi xì xào bàn tán.

Thiều Khước đứng ở một góc quan sát, dù ông không thực sự hài lòng về Nam Thái Gia nhưng nhìn thấy Hàng Thương Lan dẫn theo Thanh Hàn Nữ tình tình tứ tứ như thế trước mặt con gái ông thì ông cũng cảm thấy Nam Thái Gia còn ‘ổn’ hơn nhiều. Ít nhất người đàn ông ‘đểu cáng’ đó cũng không nhăng nhít bên ngoài.

Ở bên cạnh Thiều Vân San, Nam Thái Gia khẽ thì thầm:

“Em có biết khi nãy trông em hèn nhát cỡ nào không?”

Thiều Vân San đưa mắt nhìn anh, môi anh vẫn cười nhưng mắt lại lạnh lùng không rõ thực tâm anh đã nghĩ gì.

“Là sao?”

Anh dám chê đồ cô đang mặc hả?

Nam Thái Gia ngữ khí không lạnh không nóng nói:

“Hàng Thương Lan đã phũ phàng với em như vậy, nhưng em vẫn mong hắn ta đến như thế? Giờ trong mắt đám người kia, tôi đã trở thành người tạm bợ của em rồi.”

Ánh mắt cô lúc đi xuống rất mong chờ Hàng Thương Lan, điều đó khiến anh giận.

Thiều Vân San sau khi hiểu ý anh nói, cô cảm thấy rất có lỗi với anh.

“Nếu biết vậy sao anh còn tới đón tôi?”

Bánh sinh nhật được đẩy tới, Thiều Khước thay mặt con gái nói lời cảm ơn. Thiều Vân San mỉm cười hài hòa đón nhận ánh mắt của những người khác, bên cạnh Nam Thái Gia vẫn rất phối hợp với cô, cùng cười cùng tạo dáng trước camera.

Nhưng khi mọi người không để ý, anh lại khẽ thì thầm bên tai:

“Vì tôi sợ em cô đơn.”

Cả người Thiều Vân San run rẩy nhẹ, nếu không phải ngay sau đó đến màn thắp nến và hát mừng sinh nhật thì có lẽ biểu hiện căng thẳng của cô đã bị người ta để ý.

Ánh đèn tắt ngấm, chỉ còn le lói ngọn nến mừng độ tuổi hai mươi tư của ‘Thiều Vân San’. Khách khứa lịch sự hát mừng sinh nhật, đến đoạn thực hiện điều ước, Thiều Vân San chắp tay nhắm mắt cầu nguyện. Lúc đó, cô vốn chẳng ước được điều gì, chỉ miên man suy nghĩ không biết Nam Thái Gia có tình cảm với mình không?