Đào Hoa Cẩm Lãng

Chương 7



Tần Quan Chu vẫn không tin.

Nếu để kể đến những lời đường mật ong bướm, âu yếm thiết tha, Lương Thận Hành còn biết nhiều hơn hắn, khi trước nàng một lòng tin tưởng không chút hoài nghi, cuối cùng kết quả thế nào?

Nàng lắng nghe tiếng pháo hoa bên ngoài, xen lẫn tiếng nhạc hỉ, là ngày vui của Lương Thận Hành, nhưng lại không liên quan gì tới nàng.

Trái tim nàng bỗng trùng xuống trống rỗng, gần như sắp chết chìm trong vực sâu, nghe vài ba câu tán tỉnh của nam nhân trước mặt. Dù không biết là thật hay giả, giờ phút này, nàng tình nguyện tin đó là thật.

Tần Quan Chu nhắm mắt lại, chủ động ôm mặt Ngụy Thính Phong, môi lưỡi dây dưa mà hôn hắn thật sâu.

Sam y mỏng manh trên người nàng bị Ngụy Thính Phong kéo xuống tận eo. Tấm lưng xinh đẹp, vòng eo thon thả và cặp mông tròn trịa nở nang từng tấc, những đường cong tinh xảo lả lướt cứ thế mà phơi bày trước mặt hắn. 

Ánh nến phủ lên làn da trắng như tuyết của nàng một vệt sáng vàng dịu. Tần Quan Chu kéo màn lụa xuống, ánh sáng chiếu lên lưng nàng hiện ra thân ảnh mảnh mai.

Nàng tách môi hắn ra, ánh mắt chạm nhau khiến nàng thở dốc không ngừng. Trong ánh sáng lờ mờ, bọn họ không thấy rõ nhau, ngược lại càng liều lĩnh hơn.

Nàng cắn vành tai nam nhân, kéo nam nhân đang ngây ngốc trở về, nói: “Hôn ta.”

“Thành Bích, đừng, đừng.”

Hắn nhận ra có gì đó không ổn.

Hắn chưa từng thích một nữ nhân nào, nên nhất thời không hiểu rõ tâm ý của bản thân.

Thành Bích là ân nhân của hắn, sau này nếu hắn có phải trao mạng cho nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện, nhưng đối với Thành Bích, hắn không chỉ có cảm kích. Hắn thương tiếc nàng, đau lòng thay cho nàng, giờ phút này cũng mang dục vọng đối với nàng —— là dục vọng của nam nhân đối với nữ nhân.

Được nước lấn tới, hắn chưa từng phạm sai lầm này, nên bây giờ cũng tuyệt đối không nên phạm phải.

Tần Quan Chu thấy hắn không động tĩnh gì, liền một tay xách bầu rượu, tưới rượu lên bầu ngực trắng nõn mềm mại, rượu lạnh tràn ra khắp nơi, dần dần nhuộm ướt y phục hắn.

Tần Quan Chu nói: “Vậy thì uống rượu.”

Nàng duỗi thẳng eo, bộ ngực sữa ưỡn thẳng như mời gọi hắn. Còn bạc sam* trên người nàng đã bị rượu thấm ướt, dính lên da thịt, hình ảnh đầy dâm mỹ.

(*Bạc sam: áo mỏng.)

Mắt nàng vẫn chưa được hong khô, khóe mắt còn ướt, như phủ một tấm màn hơi nước, vừa thanh diễm lại bi thương, tràn đầy mong chờ nhìn hắn.

Trước mắt cảnh đẹp người đẹp, phong tình tận xương.

Thứ mà lần nữa được che đậy, đang đi trái với lương tâm, càng muốn giấu đi lại càng lộ ra.

Trong một khoảnh khắc lý trí Ngụy Thính Phong lập tức biến mất, ngay khi môi hắn chạm vào làn da trắng mịn, hắn đã không còn kiểm soát được bản thân nữa. 

Hắn cúi đầu, liếm mút dòng nước thơm ngọt mềm mại, thưởng thức những giọt rượu còn sót lại trên ngực nàng, nghe nàng thở hổn hển, nhẹ giọng nỉ non, phả hơi thở lên vành tai hắn.

Ngụy Thính Phong ngày càng xâm nhập sâu hơn, mút đến khi hình thành những vết ban đỏ ửng giống như từng đóa ban mai trên bầu ngực trắng tuyết của nàng, ngậm đầu nhũ đã sưng đỏ, đầu lưỡi thô ráp khẽ khuấy đảo.

Cảm giác ngứa ngáy tận xương tủy nhưng Tần Quan Chu không dám kêu lên quá phóng đãng, sợ sẽ thu hút sự chú ý của người bên ngoài vào. Nàng chỉ vò rối rồi vuốt ve mái tóc của hắn, đè giọng thở dốc.

Quần áo bị lột sạch từ lúc nào, hai chân thon dài trơn mướt như chú hươu tuyết của nữ nhân quỳ xuống trước mặt nam nhân, giữa hai chân là hai mảnh mật thịt nở rộ, như khu vườn đào hoa mang sắc đỏ tươi.

Những sợi tóc đen óng khẽ rủ xuống được nàng vén ra sau tai. Truyện Đoản Văn

Tần Quan Chu vươn tay kéo vật cứng rắn đã cương cứng hồi lâu dưới eo ra khỏi quần hắn. Lông mao đen nhánh rậm rạp, cự vật thô kệch nổi lên những đường gân xanh, khiến cho dục vọng tăng vọt. Bàn tay mềm mại vuốt ve lên xuống, gần như không thể nắm trọn được. 

Bởi vì thân dưới hắn nóng rực, tay nàng lại có chút mát lạnh, chênh lệch nhiệt độ kỳ lạ khiến bờ vai rộng lớn của Ngụy Thính Phong khẽ run lên.

Hắn vội vàng túm lấy cổ tay nàng, yết hầu bị dục hỏa thiêu đốt trở nên khàn khàn, giọng điệu khổ não nói: “Thành Bích, đừng động vào đó.”

Hắn sợ mất bản thân sẽ khống chế, cuối cùng lại khiến nàng bị thương.

Thân thể Tần Quan Chu mảnh mai, gầy gò, vòng eo nhỏ đến mức bị nhéo một cái cũng đủ để đứt lìa.

Ngụy Thính Phong quanh năm luyện võ, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, đường nét rắn chắc tràn đầy uy lực. Tấm lưng hùng vĩ, khoang ngực rộng lớn, với Tần Quan Chu mà nói, hắn tựa như núi xanh nguy nga cao ngất, mà nàng cùng lắm chỉ như một gốc cây đào dại dưới chân núi.

Tần Quan Chu mở to đôi mắt mờ mịt, không để ý đến lời nói của hắn, đôi môi mềm mại hôn lên vết sẹo trên khuôn mặt hắn. Nàng hỏi: “Nơi này sao lại bị thương? Ta muốn biết.”

Ngụy Thính Phong vẫn thuận theo trả lời, không chút giấu giếm: “Đường đệ trong nhà vì muốn tranh vị trí gia chủ với ta, đêm trước quyết đấu, bị hắn đánh lén nên có thương tích.”

“Sau đó thì sao? Ngươi giết hắn?”

“Không có.” Hắn vuốt ve lưng Tần Quan Chu, nghiêng mặt vùi vào bộ ngực mềm mại của nàng, khàn giọng nói: “Phụ thân ta có dạy, không oán  không hận, có thể tha thì tha, nếu không trong lòng có thù hằn, vĩnh viễn sẽ sống trong đau khổ.”

Nàng thoáng giật mình, nhẹ giọng thở dài: “Vậy sao?”

“Ừm.”

Hắn chân thành đáp lại, tham lam bầu ngực trắng sữa mềm mại thơm tho của nàng mà lại hôn xuống thật sâu. Môi nóng đến mức khiến nàng khẽ run rẩy, da thịt như được phủ một lớp phấn mỏng, tạo lên màu hồng nhạt.

Hôn xong, Ngụy Thính Phong đột nhiên thở dốc, hắn vội nắm vòng eo nàng nhẹ nhàng gọi tên nàng: “Thành Bích. Thành Bích.”

Nàng tin miệng lưỡi hắn không quá trơn tru, vào thời khắc quan trọng thế này cũng chẳng thốt lên được ý lời nào hay, chỉ biết ngây ngốc gọi tên nàng.

Tần Quan Chu cố tình không để ý tới sự kháng cự của hắn, cánh tay như ngó sen vắt trên vai hắn, ưỡn eo khẽ cọ mình vào vật thô dài kia.

Mật thịt ngọc ngà chảy nước, dính nhớp nháp, hai vật âm dương mới dây dưa một lát, đầu cự vật đã dính một lớp nước bóng loáng, vừa dâm mĩ lại câu dẫn.

Nhắm thẳng vào hoa đế, mới chạm vào một chút, Tần Quan Chu đã tê dại cả người, sung sướng lan ra toàn thân. Nàng nhắm hai mắt, cảm nhận được cự vật dần dần trở nên nóng bỏng, căng ra, cứng như chày sắt.

Hắn nâng hông nàng, mười ngón nhào nắn đôi gò bồng trắng mịn, khẽ che chở nàng.

Tần Quan Chu chậm rãi hạ eo xuống, hoa huy*t cố gắng nuốt trọn vật cứng rắn thô dài. Vì thứ này quá thô cứng, khó khăn lắm mới nuốt vào một nửa, nước mắt Tần Quan Chu giàn dụa, bên môi bật ra tiếng rên yêu kiều.

Nàng nhẫn nại, ngón trỏ co lại, khẽ bấm lên các đốt ngón tay.

Ngụy Thính Phong bị dục hỏa thiêu đốt khiến máu trong người sôi trào nóng bỏng, cự vật đâm thủng tầng tầng mị thịt, chọc vào nơi sâu nhất. Tiểu huyệt ướt mềm bao bọc hắn rồi mút vào, sự sung sướng này khiến cho hắn gần như vỡ vụn, suýt nữa là không kiềm chế được.

Hắn tựa như con mồi, hoàn toàn thuầno phục ở dưới thân nàng, không cách nào phản kháng.

Ngọc huyệt mềm mại bị căng ra, xuyên thẳng đầy hung bạo qua, khiến cho lục phủ ngũ tạng nàng như muốn đảo lộn. Trong huyệt căng trướng đến mức khiến nàng hít thở không thông, Tần Quan Chu hơi choáng váng, trước mắt xuất hiện một màn trắng xóa.

Tần Quan mất rất nhiều sức mới nuốt hết vật này vào, trên da thịt đổ mồ hôi thơm. Nàng mệt mỏi vô cùng, nghiêng đầu dựa vào vai Ngụy Thính Phong, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Ta đẹp không?”

Ngụy Thính Phong vừa ôm Tần Quan Chu vừa thở dốc kịch liệt, không nghe rõ nàng nói gì liền hỏi lại: “Chuyện gì?”

Nàng không khó chịu mà hỏi lại một lần nữa.

“Đẹp.” Hắn không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

Nghe được tiếng nàng cười cười không rõ ràng, Ngụy Thính Phong một tay nâng mông nàng lên, đẩy nàng ngã trên giường, cự vật đâm vào thật sâu, nhẹ nhàng ra vào vài lần trong chỗ sâu nhất nơi hoa huy*t nàng.

Thân thể Tần Quan Chu bị đâm đến mềm nhũn, khẽ rên rỉ một tiếng.

Ngụy Thính Phong cúi người, vuốt ve vầng trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, trầm giọng nói: “Thành Bích, nàng rất đẹp rất rất đẹp.”

Một sợi tóc dài của nàng rơi vào tay hắn, khiến hắn trở nên ngây dại, từ giờ phút này hai người dây dưa vướng bận, cũng đừng mong nghĩ đến việc sẽ giải quyết rõ ràng.