Đào Hoa Chiến Thần

Chương 15: Đồ Gian xảo!



Phải biết rằng hắn mang tới mười bình, mỗi bình. chỉ khoảng hai lạng, tính ra là một lạng một vạn, quả đúng là một bình rượu thuốc giá trên trời!

Triệu Lâm Phong chinh chiến năm năm, đã quen oai phong một cõi nơi chiến trường, bây giờ lại chuẩn bị chiến đấu liên tục trên thị trường, trong lòng hẳn lại

có đôi chút cảm giác kỳ diệu khó nói thành lời.

"Sao, cậu em Triệu cảm thấy giá này có rẻ quá không?"

Đường Kim Hào hỏi, Triệu Lâm Phong lắc đầu.

"Tôi thấy đắt quá, tôi định bán nửa cân tầm bốn năm vạn là được rồi."

"Không đắt chút nào!" Chu Văn cũng vội vàng nói

"Với hiệu quả của rượu thuốc này thì một lạng một vạn chắc chắn không hề đắt, cực kỳ đáng giái

Dương Thao cũng rất tán thành, vỗ cái bụng bự nói: "Ngài Phong yên tâm, có chúng tôi cùng bán thì chắc chẩn không có chuyện không bán được.”

"Đúng rồi, dượng của tôi làm kinh doanh rượu bia thuốc lá, đã mở rộng tới tỉnh thành rồi. Chỉ cần có thể sản xuất được đủ số lượng là có thể bán ra thị trường bên ngoài huyện Thanh Khê đó."

Lý Thiếu Kiệt cũng vô cùng phấn khích, chỉ ước gì bây giờ có thể sản xuất hàng loạt loại rượu thuốc này. luôn.

Triệu Lâm Phong suy nghĩ một lúc, nhóm Đường Kim Hào đã nói vậy rồi thì hẳn cũng đồng ý luôn.

"Đúng rồi anh Phong, chị họ tôi mắc một căn bệnh kỳ lạ, cho dù đi bệnh viện nào thì cũng không thể khám được ra là bệnh gì, có thể phiền anh đi xem thử không?"

Nói đến dượng, Lý Thiếu Kiệt nhớ tới chị họ mình, "Triệu Lâm Phong thể hiện tài năng như thần như thế, nói không chừng hần có cách thật.

"Được, chở tôi có thời gian rảnh sẽ đi xem ngay”

"Triệu Lâm Phong nói, trước mắt vẫn phải giải quyết ổn thỏa chuyện trong nhà đã.

“Ngày mai thì sao? Ngày mai anh có rảnh không?”

Quan hệ giữa Lý Thiếu Kiệt và chị họ cậu ta rất tốc, chỉ ước có thể đưa Triệu Lâm Phong đi khám bệnh

cho chị họ mình ngay lập tức. "Được, hôm nay tôi phải về sớm, để ngày mai đi."

Triệu Lâm Phong nói, cầm được tiền rồi hẳn sẽ về nhà ngay giải quyết xong xuôi mọi chuyện trong nhà,

sau đó dốc toàn lực phát triển rượu thuốc tự chế.

"Vậy được, ngày mai tôi đi đón anh, anh Phong ở đâu"

"Thôn Quế Hoa"

Lý Thiếu Kiệt lại nói: "Anh Phong, anh đem mười bình rượu thuốc này tới cũng là hai mươi vạn rồi, anh muốn tiền mặt hay chuyển khoản?"

Lý Thiếu Kiệt ôm sáu bình rượu còn dư lại, vui rao rực mà hỏi Triệu Lâm Phong, cứ như là chiếm được. của hời.

Với cậu ta mà nói, được làm đàn ông một lần thì có tốn bao nhiêu tiền cũng đáng!

"Tiền mặt đi."

Lúc này Triệu Lâm Phong mới nhớ ra, lúc mới quay về chưa kịp làm cả thẻ ngân hàng.

"Anh Đường, anh có tiền mặt không, em không mang tiền mặt." Lý Thiếu Kiệt hỏi

Đường Kim Hào đi ra khỏi phòng riêng, bảo nhân viên quản lý câu lạc bộ Kim Hào đi xách năm mươi vạn tiền mặt tới

Rất nhanh sau đó Đường Kim Hào đã xách một túi du lịch đi vào trong rạp.

"Bên trong lòng năm mươi vạn tiền mặt, cậu em Triệu kiểm tra xem."

Đường Kim Hào kéo khóa kéo, bên trong túi du. lịch toàn là những tờ tiền màu đỏ.

"Triệu Lâm Phong liếc nhìn Đường Kim Hào mang vẻ mặt lấm lét, hẳn hỏi: "Sao lại là năm mươi vạn?”

Đường Kim Hào cười hề hiề: "Hai mươi vạn là tiền mười bình rượu hôm nay, còn ba mươi vạn còn lại là tiền đặt cọc trước của ông Đường tôi!"

Đồ gian xảo!

Lý Thiếu Kiệt, Dương Thao và cả Chu Văn đều kêu gào trong lòng, nhưng không còn cách nào nữa, sao người đó mang nhiều tiền mị chứ.

Chỗ rượu này, không chỉ mình mình uống mà mang đi tặng người khác cũng là món quà cao cấp nhất đó!

Triệu Lâm Phong gật đầu rồi kéo khóa lại, khoác. lên vai, không đếm gì cả.

"Được, cảm ơn mọi người."

Hành động của Triệu Lâm Phong khiến bọn họ lại càng tán thưởng Triệu Lâm Phong hơn, đang trong hoàn cảnh khó khăn mà lại có thể không lay động.

trước năm mươi vạn, nhân cách rất tuyệt.

Nếu vừa nãy đám Đường Kim Hào chỉ cảm thấy. Triệu Lâm Phong có thế làm một người anh em rất tốt, thì bây giờ họ lại cảm thấy Triệu Lâm Phong không những có thể làm anh em của bọn họ mà còn có thể làm đồng bạn hợp tác của bọn họ nữa.

Có đôi khi, làm đồng bạn hợp tác còn khó hơn cả làm anh em.

Đứng trước lợi ích, chuyện anh em chiếm lợi ích lẫn nhau cũng đâu có ít?