Đào Hoa Chiến Thần

Chương 18: Lùi về sau một bước



Khởi động chiếc mô tô ba bánh đã rỉ sét, lúc Triệu Lâm Phong về đến thôn Quế Hoa thì đã là xế chiều.

Xa xa, Triệu Lâm Phong đã nhìn thấy bên ngoài sân nhà mình có rất nhiều người đang tụ tập, là tên Nhị Lại Tử lại dẫn người tới!

Triệu Lâm Phong đạp ga, dừng lại ngay trước sân, nhảy ra khỏi xe rồi nắm lấy túi du lịch đặt ở chỗ ngồi phía sau trên chiếc xe mô tô ba bánh.

"Nhị Lại Tử!"

"Triệu Lâm Phong quát lớn một tiếng, Nhị Lại Tử và mấy tên đàn em đều e dè lùi về sau một bước.

“Triệu Lâm Phong, trên hợp đồng đã viết giấy. trắng mực đen rõ ràng, vừa đúng 12 giờ đêm nay chính là hạn chót trả nợ, chẳng lẽ mày còn định ra tay đánh tao hay sao!"

Nhị Lại Tử hơi cất cao giọng, hắn ta có lý lẽ nên đoán chừng Triệu Lâm Phong sẽ không ra tay với mình.

"Hai ngày góp đủ năm vạn trả tao? Tao nhổ vào, mày tưởng ngân hàng là do gia đình mày mở chắc?” Trong lòng Nhị Lại Tử giễu cợt, nhưng nghĩ tới sự hung hãn của Triệu Lâm Phong, hẳn ta cũng chỉ dám chửi thầm đôi câu.

Lúc này, đột nhiên có một bóng dáng mảnh mai lao tới.

Trịnh Nguyệt Anh thở hồng hộc đứng trước mặt Triệu Lâm Phong, trên tay nằm chặt một xấp tiền, còn có cả một chiếc vòng tay vàng bằng ngọc.

"Nhị Lại Tử, đây là hai vạn tiền mặt, còn chiếc vòng tay ngọc này cũng cho cậu luôn đó! Cậu bán vòng tay này lấy tiền chắc chắn không dưới ba vạn.”

Nhị Lại Tử nghi ngờ nhìn Trịnh Nguyệt Anh: "Có cái vòng ngọc này mà cũng đáng giá sáu vạn? Cô cũng đừng hòng lừa tôi”

Ngoài miệng thì Nhị Lại Tử nói thế, nhưng tay thì vẫn nắm lấy đồ trên tay Trịnh Nguyệt Anh.

Triệu Lâm Phong nhíu mày, phát hiện ra trên chiếc vòng tay ngọc của Trịnh Nguyệt Anh ẩn chứa một luồng linh khí ít ỏi.

Triệu Lâm Phong đập một phát đẩy Nhị Lại Tử ra, kéo Trịnh Nguyệt Anh ra phía sau mình.

"Thím Nguyệt Anh, cháu cũng có tiền.”

Trong lòng Triệu Lâm Phong cảm động vô cùng, lúc trước hẳn nhập ngũ, Trịnh Nguyệt Anh còn lấy chiếc vòng tay này cho hẳn xem qua, đây là đồ mà mẹ cô ấy để lại cho hắn trước khi qua đời, chỉ là khi ấy hẳn cũng không có nhận được đồ truyền lại, nên không phát hiện ra bí ẩn của chiếc vòng tay này.

Nhị Lại Tử cười lớn, người vây xem cũng bật cười chế giễu

"Triệu Lâm Phong thắng tay ném chiếc túi du lịch xuống đất: "Tiền ở bên trong.”

Nhị Lại Tử kéo khóa kéo, rồi con mắt hắn ta lập tức ngây ra.

Nhiều, nhiều tiền quái" Nhị Lại Tử tham lam nhìn vào chiếc túi du lịch trước mặt, nuốt nước miếng một cái.

Những người dân đều thấy rõ ràng trong chiếc túi du lịch Triệu Lâm Phong ném xuống đất có đầy những tờ tiền đỏ, tất cả mọi người xôn xao.

"Ui, cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế, thằng nhóc nhà họ Triệu này phát tài đấy à?”

"Ai có thể kiếm được nhiều tiền cỡ này chỉ trong hai ngày chứ? Theo tôi thấy ấy mà, thằng nhóc nhà họ "Triệu đi con đường tà đạo rồi, ÿ mình có chút công phu võ thuật, sớm muộn gì cũng phải ngồi tù thôi."

Một người dân cười chế nhạo.

"Nói cũng đúng, nhiều tiền thế này thì ít nhất cũng phải mấy chục vạn, nói không chừng là nó đi cướp.” Nhị Lại Tử thì chẳng quan tâm nhiều như thế, chỉ cần lấy được tiền là được rồi, hẳn ta duỗi tay vồ vào. trong túi du lịch.

Chỉ trong nháy mắt, mấy chồng tiền đã bị Nhị Lại Tử ôm vào trong lòng

Lúc hẳn ta định duỗi tay ra lấy tiếp.

"Triệu Lâm Phong đột nhiên nằm lấy tay Nhị Lại 'Tử, cất giọng lạnh lùng: "Đủ năm vạn rồi, sao vậy, mày vẫn muốn lấy thêm nữa à?"

Tay Nhị Lại Tử bị nắm chặt không thể động đậy.

“Trên thỏa thuận cho vay có ghỉ 60% lãi suất, nghĩa là còn ba vạn tiền lãi nữa, Triệu Lâm Phong mày định lật lọng hay sao!"

Nhị Lại Tử tức giận nói, tiền đang ngay trước mắt mà chẳng lấy được.

Ánh mắt Triệu Lâm Phong nghiền ngẫm, đương nhiên hẳn biết rõ, hôm qua hẳn xem giấy nợ đã thấy lãi suất 60%, nhưng mà vì vội chữa bệnh cho mẹ nên lúc đó cũng không so đo với Nhị Lại Tử.

"Chỉ có mình mày mà cũng dám đòi tao tiền cho. vay nặng lãi? Hả?” Triệu Lâm Phong vỗ vỗ mặt Nhị Lại Tử hỏi ngược lại.

Nhị Lại Tử nhìn chằm chằm vào Triệu Lâm Phong với sắc mặt khó coi.

"Triệu Lâm Phong "hừ" một tiếng, nắm lấy tay Nhị Lại Tử rồi hất một cái đẩy Nhị Lại Tử qua một bên, Nhị Lại Tử ngã như chó đớp cứt.

Triệu Lâm Phong nhấc túi du lịch lên, rứt thêm mười tờ một trăm rồi ném lên mặt Nhị Lại Tử.

"Một nghìn đây, cho dù lãi suất mà mày đưa ra đã cao hơn lãi suất ngân hàng rất nhiều rồi, cất tiền cút ngay, nếu không tao chặt đứt cái chân chó của mày!"

“Mày...” Nhị Lại Tử nghiến răng nhìn Triệu Lâm Phong chăm chằm, nhưng mà chẳng dám văng một câu chửi thề nào, hẳn ta nhìn ra rằng không phải Triệu Lâm Phong đang dọa mình, mà Triệu Lâm Phong thật sự có thể làm ra chuyện đó thật!

Triệu Lâm Phong không trả tiền, trong lòng Nhị Lại Tử vẫn còn sức lực, bây giờ mà trả tiền thì hắn ta sợ rằng Triệu Lâm Phong sẽ chặt đứt tay chân mình thật!