Đào Hoa Chiến Thần

Chương 27: Thuốc lá lọc phổi



Triệu Lâm Phong thấy sắc mặt của Lý Thiếu Kiệt trắng bệch, biết cậu ta bị say xe, lấy ra cây thuốc lá tự chế tối qua.

“Đây là cây thuốc lá do tôi tự chế, lọc phối thông máu, tỉnh thăn tỉnh táo, không tổn thương đến phối, không có hắc ín”

Triệu Lâm Phong mở ra một hộp cây thuốc lá, vê tròn cuộn cây thuốc lá lại.

Lý Thiếu Kiệt nhìn Triệu Lâm Phong với ánh mắt nghi ngờ, không quá tin lời của Triệu Lâm Phong.

“Thuốc còn có thể lọc phổi? Tỉnh thần tỉnh táo? Không thể nào! Hút thuốc ít thì sảng khoái tinh thần, nhưng hút nhiều đầu óc sẽ càng thêm mê muội”

Triệu Lâm Phong nhét điếu thuốc đã châm lửa đến bên miệng của Lý Thiếu Kiệt, Lý Thiếu Kiệt hé môi kẹp thuốc lá.

“Thử là biết”

Lý Thiếu Kiệt hít một hơi, nhẹ nhàng hít một ngụm không khí, mang sương khói vào trong phổi

Hai mắt Lý Thiếu Kiệt sáng rực, lại hít một hơi, bởi vì hít quá mạnh nên bị sặc khói, lại nghẹn không muốn nhả sương khói ra.

“ĐM! Anh Phong, thuốc này do anh làm hả?” Lý Thiếu Kiệt ngạc nhiên nói.

“Bình thường tôi hay hút hãng Panda, hương vị còn không bằng một phần thuốc lá của anh Phong. Êm dịu, thoang thoảng mùi thảo dược, hít một hơi đầu óo hoàn toàn tỉnh táo, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều”

Từ xưa thuốc lá và rượu không tách rời, Lý Thiếu Kiệt cũng là một kẻ nghiện thuốc.

Mà kẻ nghiện thuốc không thể thiếu cục đờm trong cổ họng.

Lúc này Lý Thiếu Kiệt cảm thấy cổ họng như vừa bị rửa sạch.

“Không lừa cậu đúng không?”

Triệu Lâm Phong cười nói, khép lại hộp cây thuốc lá.

“Đồ của anh Phong toàn là thứ tốt! Tôi muốn mua hộp cây thuốc lá này! Bao nhiều tiền tôi cũng mua!”

Lý Thiếu Kiệt vội vàng nói, dường như quên mất vừa rồi lúc Triệu Lâm Phong nói tác dụng, cậu ta hoàn toàn không tin.

“Không vội, tôi cũng định sẽ sản xuất loại thuốc lá này, tôi cầm hộp cây thuốc lá này theo vì muốn cho. chú cậu nếm thử, nếu được, chúng ta sẽ cùng nhau làm cây thuốc lá!" Triệu Lâm Phong cười nói.

“Chỉ cần chú họ tôi nếm, chắc chắn sẽ cảm thấy. rất hứng thú!"

Lý Thiếu Kiệt hưng phấn nói, nếu có thể, cậu ta cũng muốn tranh đua, làm mọi người đều biết cậu ta không phải phế vật chỉ biết dựa hơi nhà.

Hiện tại Triệu Lâm Phong cho cậu ta cơ hội này. Lý Thiếu Kiệt quyết định chắc chắn phải ôm chặt đùi của Triệu Lâm Phong.

Lý Thiếu Kiệt chạy vào trong huyện thành, thở phào nhẹ nhõm.

Lái xe trên đường quốc lộ bằng phẳng, cuối cùng mông cũng không căn chịu khổ,

"Anh Phong, có thể cho tôi thêm một điếu nữa được không?”

Lý Thiếu Kiệt xấu hổ nói, hiện tại cậu ta đã hoàn toàn mê luyến cây thuốc lá tự chế của Triệu Lâm Phong.

Triệu Lâm Phong lắc đầu, đành phải cuốn thêm một điếu cho Lý Thiếu Kiệt.

Lý Thiếu Kiệt thích ý lái xe chạy qua khu phố, đi đến khu vực yên tĩnh nhất huyện Thanh Khê - khu biệt thự Nhạn Hồ.

Tất cả gia đình giàu có ở huyện Thanh Khê đều ở rong khu biệt thự này, ở nơi này ngoại trừ thoải mái còn có thể mở rộng mối quan hệ,

Cho nên giá cả khu biệt thự Nhạn Hồ rất đắt, có tiền không thế cũng chưa che vào ở được.

“Anh Phong, cầu xin anh, nhất định phải thông cảm cho tôi”

Lý Thiếu Kiệt có hơi xấu hổ, mời người ta đến cứu mạng còn để người ta chịu uất ức.

“Yên tâm đi, không nhìn mặt Phật cũng phải nể mặt tăng”

Lý Thiếu Kiệt dừng xe, hai người cùng xuống xe.

Triệu Lâm Phong ngẩng đầu nhìn căn biệt thự to trước mặt, nhíu mày lại.

Trong biệt thự có một lưỡng âm khí bất thường, xem ra không phải bị bệnh bình thường, mà do có thứ xấu xa quấy phá!

Lý Thiếu Kiệt ấn chuông cửa, một lúc sau cửa bị mở ra,

“Lý thiếu, ngài đến rồi."

Người mở cửa chính là bảo mẫu của nhà họ Hoàng, nhìn thấy Lý Thiếu Kiệt đến cố nở nụ cười gượng ép.

“Thím Ngô, chú đâu?”

Lý Thiếu Kiệt dẫn Triệu Lâm Phong đi vào, hỏi

“Tổng giám đốc Hoàng đang ở trong nhà, vị này. là?"

Thím Ngô nhíu mày, liếc nhìn Triệu Lâm Phong.

“Đây là bạn tôi”

"Lý thiếu, bây giờ tâm trạng của tổng giám đốc Hoàng không tốt lầm, vẫn nên...”

Thím Ngô do dự nói, Lý Thiếu Kiệt xua tay.

“Lần này tôi đến giải quyết chuyện của chị họ”

'Vừa dứt lời, Lý Thiếu Kiệt ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt âm u của Hoàng Chính.

“Chú.”

Lý Thiệu Kiệt vội vàng nói, cậu ta còn sợ người chú họ này hơn cả ba mình, nhìn thấy Hoàng Chính lanh mặt, thở cũng không dám.