Đào Hoa Chiến Thần

Chương 35: Vận đen



Vừa rồi thân xe của Lý Thiếu Kiệt chẩn tầm mắt nên Triệu Lâm Phong còn không chú ý, bây giờ Lý "Thiếu Kiệt lái xe đi rồi, Triệu Lâm Phong nhìn cặp sư tử đá ở trước cửa, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.

Triệu Lâm Phong đi vào trong tiệm, vào trong cửa hàng, mấy khối ngọc thạch đặt trên đài triển lãm thu hút sự chú ý của Triệu Lâm Phong.

Dương Thao nhìn thấy Triệu Lâm Phong đến, vội vàng chạy chậm đến, thịt mỡ trên người lắc lư. “Triệu, cuối cùng cậu cũng đến”

Bộ dáng đáng thương của Dương Thao kết hợp với khuôn mặt thịt mỡ của anh ta, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.

“Tổng giám đốc Dương, làm sao vậy?” Triệu Lâm Phong nén cười, hỏi.

“Mời vào bên trong, tôi chuẩn bị phòng riêng rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”

Dương Thao dẫn Triệu Lâm Phong vào trong phòng riêng, trong phòng có ba người phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc sườn xám, lộ ra cặp đùi tuyết trắng đang đứng thắng ở bên trong,

“Ngồi, ngồi!"

Dương Thao và Triệu Lâm Phong ngồi đối diện nhau, trên bàn đã chuẩn bị đồ ăn, Dương Thao vẫy tay với ba người phục vụ kia.

“Còn đứng đó làm gì, nhanh đến đây phục vụ. Phong thiếu!"

Ba người phục vụ nhanh chóng đi lên, ngồi quỳ bên cạnh Triệu Lâm Phong.

Ba người này có diện mạo tương đối ngây thơ rong sáng, nhưng dáng người này vô cùng gợi cảm quyến rũ.

Chân dài ngực to, vẻ ngoài trong sáng, cực phẩm hạng một!

“Phong thiếu, uống một ly rượu đi” Một người phục vụ nở nụ cười quyến rũ, nói.

Triệu Lâm Phong xấu hổ gật đầu, người phục vụ kia rót rượu, Triệu Lâm Phong căm lên uống, nhìn vẽ phía người phục vụ kia ý bảo cô ta cũng uống.

Người phục vụ kia giơ tay ôm sát khuỷu tay của Triệu Lâm Phong, uống một ly rượu giao bôi.

Sau đó chạm nhẹ lên má của Triệu Lâm Phong, chớp chớp mắt.

Người phục vụ ngõi bên trái Triệu Lâm Phong không cam lòng yếu thế, kéo cánh tay của Triệu Lâm Phong, cọ xát bộ ngực của mình lên tay hẳn.

“Phong thiếu, thoải mái không?” Người phục vụ kia nhẹ nhàng hỏi.

Dương Thao nở nụ cười xấu xa: “Triệu, thế nào, có vừa lòng không?”

Triệu Lâm Phong ho khụ khụ, nói: “Vẫn nên bảo bọn họ lui xuống đi”

Dương Thao ngạc nhiên, không phải tuổi này của "Triệu Lâm Phong đều sẽ thích loại hình này hay sao?

Dương Thao vẫy tay, nói: “Nếu cậu không thích, vậy để tôi bảo bọn họ ra ngoài”

Ba người phục vụ bĩu môi đứng lên, rầu rĩ không vui rời khỏi phòng.

"Không hài lòng hay là?” Dương Thao dò hỏi

Triệu Lâm Phong dở khóc dở cười lắc đầu: "Không cần sắp xếp mấy chuyện này”

“Được, vậy không cần. Cậu không biết chứ mấy: ngày nay tôi buồn bực sắp chết. Nói ra sợ cậu không tin, hôm qua uống nước suýt nữa sặc nước chết”

Dương Thao nghĩ lại mà sợ, nói.

Nếu Dương Thao kể với người khác, chắc chắn người đó sẽ không tin, cho rằng Dương Thao đang nói đùa, nói vài câu rồi thôi:

Nhưng Triệu Lâm Phong tin, bởi vì tướng mạo của Dương Thao tỏ vẻ gần đây anh ta sẽ rất xui xéo.

Triệu Lâm Phong gật đầu hỏi: “Cặp sư tử đá trước cửa kia có lai lịch gì? Tôi thấy trong phố đồ cổ này chỉ có cửa hàng của anh để sư tử đá”

Dương Thao nói: "Sư tử đá kia do đồng bọn hợp. tác đưa, lão Chu cũng có”

Triệu Lâm Phong gật đầu, ban đầu hẳn còn không xác định có phải do đôi sư tử đá trước cửa kia không, nhưng nghe Dương Thao nói Chu Văn cũng có, hơn nữa gần đây hai người họ đều có vận đen, trong lòng đã hoàn toàn xác định.

“Đồng bọn hợp tác nào vậy?"

“Lăng thiếu của tập đoàn Thiên Lăng, một trong bốn tập đoàn lớn nhất Tân Giang”

Dương Thao có chút đắc ý, nói đến cùng bọn họ chỉ có thể xưng vương trong huyện Thanh Khê, nhưng lên đến thành phố Tân Giang thì hoàn toàn không là gì cả.

Ban đầu bọn họ làm quen với Lý Thiếu Kiệt vì sau lưng cậu ta có Hoàng Chính, càng đừng nói tập đoàn Thiên Lăng còn giàu mạnh hơn cả tập đoàn Hoàng thị.

Hoàng Chính cũng được, Lăng thiếu của tập đoàn Thiên Lăng cũng tốt, chỉ cần có thể móc nối quan hệ, đây đều là chuyện đáng giá để bọn họ đắc ý.

“Vứt thứ này đi, ảnh hưởng phong thủy, dạo này anh và tổng giám đốc Chu xui xẻo đều vì nó. Nếu anh muốn vứt nó đi, có thể cho người đập vỡ nó xem thử xem.

Nghe vậy Dương Thao vội vàng lấy lại phản ứng.

“Ý của cậu là chúng tôi bị tính kế?”

Thịt mỡ trên mặt Dương Thao run lên, trợn tròn mắt như nhớ đến chuyện gì đó.