Đào Hoa Chiến Thần

Chương 43: Hoàng đế ngầm 



Sở dĩ mấy năm gần đây nhà Âu Dương trở nên giàu có là bởi vì chị gái của Âu Dương Tuấn Nam, là vợ. bé của Thu Thiên Vương ở Thu Môn”

Hóa ra nhà Âu Dương lại có gia thế lớn như vậy.

" Cậu em họ Triệu, hay là tôi đưa cậu ra ngoài để lánh mặt?" Dương Thao hỏi.

Triệu Lâm Phong không nhịn được bật cười, nhà Âu Dương? Cái gọi là Tập đoàn tài chính Thu Môn, một vương triều đen tối?

Mà có thể khiến hắn phải đi ra ngoài để lánh mặt sao?

Năm đó khi hẳn tung hoành ở nước ngoài, sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp, ba thế lực ngăm lớn nhất ở phương Tây đều không thể làm gì hẳn, chỉ là một tập đoàn Thu Môn nhỏ bé, nếu không phải hẳn giả chết quay về và không muốn thu hút sự chú ý của người khác thì chỉ cần búng tay một cái là có thể hủy diệt đối phương!

"Không cần." Triệu Lâm Phong lắc đầu nói.

Dù là nhà Âu Dương hay là “hoàng đế ngầm" của thành phố Tân Giang, nếu thực sự xúc phạm đến hẳn, hẳn không ngại để nhà Âu Dương và tập đoàn tài chính Thu Môn biết cái gì là thủ đoạn mạnh mẽ.

Dù mạnh đến đâu, thì có mạnh hơn máy bay ném. bom và tên lửa không? Hay có mạnh hơn các lãnh chúa Trung Á không?

Ngay cả những thứ này cũng không làm gì được hắn, Triệu Lâm Phong thật sự không hề coi trọng tên Âu Dương Tuấn Nam cỏn con kia!

Dương Thao thở dài, người có năng lực như Triệu Lâm Phong đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, anh ta cũng hiểu Triệu Lâm Phong sẽ không đồng ý trốn đi.

“Không thể không có tâm đề phòng người khá, đặc biệt là đối với những kẻ hèn hạ như Âu Dương Tuấn Nam, hay là anh gửi lại số tiền này ở chỗ tôi trước

Lương Mỹ Vận đề nghị, nhưng vừa nói ra, Lương Mỹ Vận đã hối hận.

Tại sao đầu óc cô ta lại chập mạch, rồi nói ra mí điều dễ khiến người khác hiểu lầm như vậy, chỉ là nước đổ khó hốt, nói ra rồi thì hối hận cũng đã quá muộn.

Cô ta là ai của Triệu Lâm Phong? Mới vừa quen biết không lâu, đã nói muốn giúp người ta giữ hơn 10 triệu.

Đúng thật, Dương Thao nhìn Lương Mỹ Vận đầy ẩn ý.

"Bà chủ Lương, cô muốn gạt tiền của cậu em tí sao?"

Lương Mỹ Vận trợn mắt: "Tôi chí muốn giúp anh ấy cất giữ thôi”

Bộ dạng Dương Thao như chợt hiểu ra, liên tục gật đầu.

" Ồ ồ ồ, vậy thì tôi hiểu rồi, bà chủ Lương đang muốn làm bà quản gia, vậy thì tôi phải gọi cô là em dâu rôi."

Nghe Dương Thao nói vậy, Lương Mỹ Vận vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

"Dương béo, nếu còn nói nhảm nữa, tôi sẽ cho người cắt lưỡi anh đó!"

Lời đe doạ của Lương Mỹ Vận chẳng những không đáng sợ chút nào mà còn vô cùng đáng yêu, ngay cả Triệu Lâm Phong cũng cười ha ha.

“Không được cười!" Lương Mỹ Vận nói bằng giọng nũng nịu

Dương Thao lắc đầu: 'Bà chủ Lương, cô không được gọi tôi là tên béo nữa, qua một tuần nữa là tí gầy đi."

Lương Mỹ Vận liếc nhìn Dương Thao từ trên xuống dưới, rồi bật cười.

"Anh sao, còn gầy đi sau một tuần nữa cơ à? Anh đã chỉ hơn cả trăm nghìn tại tiệm dưỡng sinh của tôi, anh có bao giờ thực hiện kế hoạch mà chuyên gia dưỡng sinh đã sắp xếp cho anh chưa? Không khống chế được miệng mình mà còn muốn giảm cân?"

Trong cơ ngơi của Lương Mỹ Vận, ngoài khu cược đá trên phố đồ cổ này, còn có một số tiệm dưỡng sinh làm đẹp.

Những tiệm dưỡng sinh này là nơi mà Lương Mỹ. Vận đã bỏ rất nhiều công sức, chúng là cơ nghiệp mà cô ta đã dày công xây dựng trong suốt ba năm qua sau khi rời xa sự giúp đỡ của gia tộc.

"Cô đừng có mà không tin, cậu em họ Triệu sẽ làm trà giảm béo cho tôi, sau khi uống nhất định có thể giúp tôi giảm cân” Dương Thao vô cùng tự tin nói.

“Vậy để tôi chờ xem, ha ha."

Lương Mỹ Vận hoàn toàn không để tâm tới, trong tiệm dưỡng sinh của cô ta cũng có nhiều loại trà giảm. béo, nhưng phải kết hợp với chế độ ăn kiêng và tập. luyện thích hợp, nếu không sẽ chẳng thể có hiệu quả tốt được.

Lương Mỹ Vận mở túi, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng và đưa cho Triệu Lâm Phong.

Triệu Lâm Phong nhận lấy, nhìn tấm thẻ ngân hàng trông có hơi khác thường này.

Trên thẻ ngân hàng có khắc hình một con rồng vàng trông sống động như thật

"Trong tấm thẻ này có đúng 10 triệu, anh đưa thẻ của Âu Dương Tuấn Nam cho tôi, tôi sẽ chuyển thêm 5 triệu cho anh”

Sở dĩ Lương Mỹ Vận nói như vậy là vì cô ta sợ Âu Dương Tuấn Nam làm trò gì đó với tấm thẻ ngân hàng.

“Đương nhiên là có thể tin cậy bà chủ Lương rồi”

Triệu Lâm Phong gật đầu, Lương Mỹ Vận đúng là là một người phụ nữ biết suy nghĩ, chuyện gì cô ta cũng có thể nghĩ tới