Đào Hoa Chiến Thần

Chương 45: Đúng là mạnh miệng!



Triệu Lâm Phong cười lạnh: "Đúng là mạnh miệng!"

"Có vẻ như cậu là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”

Sắc mặt anh Bưu tối săm, cơ bắp trên cánh tay. phồng lên, vung con dao dưa hấu về phía đầu của Triệu Lâm Phong.

Những tên vệ sĩ khác đều nở nụ cười hung ác, chờ. đợi xem Triệu Lâm Phong bị vỡ đầu chảy máu.

Ánh mắt Triệu Lâm Phong tối sâm, đúng là một đám côn đồi

Hắn đưa tay ra và chộp lấy con dao xẻ dưa hấu kia bằng một tay.

Anh Bưu cười, dùng tay chụp dao xẻ dưa hấu, muốn chết sao?

“Đã lâu rồi không có ai đám vung dao với tôi!”

Tuy nhiên, giọng nói lạnh lùng của Triệu Lâm Phong lại vang lên.

Anh Bưu chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, tay khựng lại, con dao xẻ dưa hấu vốn đang vung mạnh đột nhiên dừng lại, bị Triệu Lâm Phong nằm chặt trong tay!

Biểu cảm của anh Bưu huynh thay đổi lớn, ngay sau đó, hẳn ta nhìn thấy lưỡi dao rộng đang đần biến dạng trong tay Triệu Lâm Phong!

Ngay sau đó, Triệu Lâm Phong tủy ý rút nó về phía sau, một lực cực lớn đánh úp lại, con dao xẻ dưa hấu xoắn như bánh quai chèo đột nhiên tuột khỏi tay anh Bưu, văng về phía sau.

Triệu Lâm Phong giơ chân đá mạnh vào bụng của anh Bưu.

“Bụp!"

Anh Bưu còn chưa kịp phản ứng, hẳn ta cảm thấy như bị một chiếc ô tô đang chạy nhanh tông thẳng vào người, cơ thể bay ra ngoài.

Anh ta liên tục nôn ra vài ngụm máu lớn trong không trung, rồi rơi xuống đất, làm bụi đất bay lên.

Những tên côn đồ khác đều sửng sốt, bọn họ còn chưa kịp phục hồi tỉnh thần, thì Triệu Lâm Phong đã giẫm mạnh một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện hai cái hố nông,

Triệu Lâm Phong đã đi tới trước mặt bọn họ, bọn họ rốt cục tỉnh táo lại, ánh mắt mỗi người bọn họ đều giống như nhìn thấy quỷ!

Mẹ nó tên này không phải là người!!

Một đám côn đồ vốn đang thể hiện sức mạnh, giờ phút đã vội vàng đỡ đòn.

"Bùm!

Chỉ bằng một quyền, Triệu Lâm Phong tùy ý đánh bay một tên côn đõ, không dừng lại, tiếp tục đấm vào. ngực một tên côn đồ khác, tên côn đồ kia cong người bay ra ngoài.

Rồi lại tung một chân đánh vào thắt lưng của một tên côn đồ, một âm thanh giòn giã, tên côn đồ kia đã bị gãy vài cái xương sườn, cơ thể gần như gập lại với nhau và bay ra ngoài.

Mà như vậy, vẫn do Triệu Lâm Phong đã nương tay!

Triệu Lâm Phong không muốn giết người, ít nhất là không muốn giết người ở bên ngoài!

Không lâu sau, mười bảy, mười tám tên côn đồ bị Triệu Lâm Phong dẹp sang một bên như đang thái dưa xắt rau.

Đám côn đồ nằm rải rác trên mặt đất rên rỉ, sợ hãi nhìn Triệu Lâm Phong.

“Nhà Âu Dương? Thu Môn? Đúng là không biết tự lượng sức mình!"

Ngay cả chúa tể của thế giới ngăm ở châu u, cũng phải hạ mình trước vị Huyết Chiến Thần hẳn, chỉ là một nhà Âu Dương nhỏ bé? Một hoàng đế ngầm ở thành phố Tân Giang?

Là cái thá gì!

Triệu Lâm Phong phủi bụi trên người, cầm chiếc hộp lên và đi về phía thôn Hoa Quế.

Khi trở lại thôn Hoa Quế thì mặt trời đã lặn hẳn.

Đi đến gần nhà, Triệu Lâm Phong có chút kinh. ngạc khi thấy trong sân bày rất nhiều bàn, dân trong thôn ngồi chật kín, trong đó có cả trưởng thôn.

Triệu Lâm Phong đẩy cửa sân đi vào, nhìn thấy

Triệu Lâm Phong trở về nhà, dân trong thôn lần lượt đứng dậy chào hỏi Triệu Lâm Phong, nhưng vẻ mặt có chút vội vàng.

“Chào mọi người” Triệu Lâm Phong mim cười, chào hỏi người trong thôn.

Triệu Lâm Phong nhìn ba mình dò hỏi,nói:" Ba sao mọi người đều tới đây vậy?

Triệu Vĩnh Tài kéo Triệu Lâm Phong lại, nhỏ giọng phàn nàn Triệu Lâm Phong.

"Cái thẳng nhóc chết tiệt này, con khoe khoang khoác lác làm gì, nói trả tiền công cho người ta 150 tệ một ngày, bây giờ họ đều đến nhà chúng để xin phụ việc, con nói chuyện này phải làm sao?"

Thì ra là chuyện này, chuyện có bao lớn đâu, đến nỗi bày ra chuyện này sao, Triệu Lâm Phong có chút không nói nên lời.

" Đó chính là dự định ban đầu của con, chỉ căn đồng ý là được” Triệu Lâm Phong đáp.

Triệu Vĩnh Tài cau mày, vô cùng lo lắng, quát khẽ: “Thẳng nhỏ này, không làm chủ gia đình, thì không biết củi gạo đắt đến thế nào đâu. Trong nhà mới có tiền, sao có thể tiêu hết tiền để thuê người? Chưa nói chuyện khác, ngôi nhà của chúng ta đã xây từ nhiều. năm như vậy, đã đến lúc phải sửa sang lại. Ngoài ra, con kết hôn cũng phải xây một ngôi nhà mới, hay là sẵn bây giờ đang có tiền thì xây trước luôn. Còn đồ nội thất cũng cần phải mua, đường trong thôn cũng sắp. sửa chữa, nếu có thể thì cũng phải mua một chiếc ô tô, đi vào huyện cũng tiện...”

Triệu Lâm Phong nghe được lời này dở khóc dở cười, lúc này mới bao lâu, đã nghĩ tới việc chuẩn bị cho việc kết hôn của hắn.

Dân trong thôn nhìn hai ba con nhỏ giọng thảo. luận ở đó, đều thận trọng nhìn Triệu Lâm Phong.

Họ biết người thực sự đưa ra quyết định trong nhà họ Triệu lúc này chính là chàng trai trẻ vừa xuất ngũ trở về.