Đào Hoa Chiến Thần

Chương 5: Thử công dụng của thuốc



Buổi chiều, Triệu Lâm Phong lại rảnh rỗi không có việc gì làm, hẳn tới con sông trước cửa thôn bắt mấy con cá nheo lớn.

Rồi tự mình làm một nồi thịt kho tàu lớn, còn nấu riêng cho ba một nồi canh đầu cá.

Trên bàn cơm, ba mẹ hẳn vẫn trưng ra gương mặt buồn rầu.

Triệu Lâm Phong biết bây giờ hắn nói cái gì cũng vô dụng, cơm nước đơn giản xong hắn bèn quay về nhà.

Triệu Lâm Phong đóng cửa lại, ấy bút chu sa và giấy vàng ra, vẽ thêm mười tờ tụ linh phù, điều động linh khí trong trời đất.

Hản vận chuyển chân khí trong cơ thể, khoanh chân ngồi ở trên giường, mười tờ tụ linh phù này là để Triệu Lâm Phong dùng khi tu luyện.

“Vết thương của mình cuối cùng cũng có dấu hiệu khôi phục được một chút rồi.”

Đôi mắt Triệu Lâm Phong sâu thẳm, trong cuộc chiến kinh thiên động địa trước đó, ba thế lực ngầm lớn của phương Tây đã tổn thất mười tên cấp cao, tất cả mọi người cho rằng phương Tây trả cái giá thảm khốc như vậy là đổi được mạng sống của Chiến Thần đệ nhất phương Đông oai phong lãm liệt.

Thế nhưng không một ai biết, năm ấy Chiến Thần là hắn không chết trẻ ở tuổi 24, nhưng bị thương cũng không nhẹ...

Nhưng nộ long cuối cùng vẫn sẽ trở về!

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Lâm Phong tỉnh lại sau khi thiền, bùa giấy vàng đặt trước mặt đã biến thành bụi phấn.

Hiển nhiên qua một đêm, tụ linh trận được vẽ trên bùa giấy vàng đã khô kiệt mà vỡ nát.

Triệu Lâm Phong cũng không thèm để ý, hắn mở hai mắt ra, ánh mắt lấp lánh, toàn thân đột nhiên rung lên toát ra một luồng chân khí.

Hai tiếng “Bịch bịch” vang lên!

Trên cơ thể trần trụi của Triệu Lâm Phong, hai cây đinh màu đen dính máu văng ra ngoài, găm lên trên cửa, để lại hai cái lỗ máu trên người hắn!

“Đây là đinh trấn hồn?” Ánh mắt Triệu Lâm Phong lạnh lùng, không thèm để ý đến hai lỗ máu trên ngực mình.

Thánh điện hắc ám của phương Tây cho rằng dùng một trăm lẻ tám đỉnh trấn hồn phong ấn lại toàn bộ huyệt vị trên cơ thể hản, là hản chắc chẳn phải chết không cần bàn cãi!

Không ngờ rằng đỉnh trấn hồn trong mắt người thường vốn là Thần Chết đoạt mạng, được xưng là ma vương của phương Tây lại dễ dàng bị Triệu Lâm Phong ép ra hai cái!

Triệu Lâm Phong cảm thấy công lực của mình, trong nháy mắt lại tăng thêm mấy phần!

Mỗi một cây đinh trấn hồn bị ép ra ngoài, công lực của Triệu Lâm Phong lại được khôi phục vài phần.

“Thế này thôi ư? Mình còn nghĩ là khó khăn lắm” Triệu Lâm Phong thưởng thức hai cây định trấn hồn, ánh mắt thản nhiên bình đạm, tựa như không coi một trăm lẻ sau cây đinh trấn hồn còn ở trong cơ thể ra cái gì.

Đây là sự tự tin mà Thiên Tiên chính khí quyết cho hắn!

Bộ thần công thượng cổ đầy thần bí này giúp hän có được năm năm huy hoàng! Cũng vô số lần giúp hắn tìm được đường sống trong chỗ chết!

Thu dọn xong hai cây đỉnh trấn hồn, với khả năng tự chữa lành của Triệu Lâm Phong, hai lỗ máu trên cơ thể đã nhanh chóng khép lại, chỉ để lại hai vết sẹo nhỏ.

Mặc quần áo xong, Triệu Lâm Phong bước nhanh vào phòng bếp, lấy chum đựng rượu ra.

Trên chum rượu vốn dán đầy giấy vàng, giờ chúng cũng đã tan thành mây khói, tụ linh trận cũng tán đi.

Nhưng mùi rượu ngào ngạt vẫn còn quanh quẩn trong phòng bếp.

Triệu Lâm Phong mở chum rượu ra, một làn sương trắng phun ra ngoài, một mùi hương rượu thấm lòng người tràn ra.

Triệu Lâm Phong si mê ngửi mùi rượu, nghĩ tới công dụng của loại rượu thuốc này trong truyền thừa...

Cường thân kiện thể, thải âm bổ dương!

Đối với đàn ông mà nói, là thứ đại bổ hiếm có!

“Nếu như quả thật có hiệu quả, cứ tầm hai lít như thế này, ít cũng có thể bán được mười vạn” Trong mắt Triệu Lâm Phong tràn đầy mong chờ.

Vấn đề của đàn ông vẫn là một câu hỏi khó trong y học.

Bên ngoài kia thuốc tráng dương được thổi phồng lên, các kiểu trị liệu của Tây y cũng nổi lên ầm ầm.

Không chỉ trị ngọn không trị tận gốc mà tác dụng phụ còn rất lớn!

Mà rượu thuốc này hắn ngâm ra, không chỉ có hiệu quả nhanh chóng, không có tác dụng phụ, còn có khả năng chữa trị được!

Phóng mắt ra toàn thế chắc chản là độc nhất vô nhị, chính xác là một phương thuốc độc môn!

Nếu đám người trong giới thượng lưu phải tốn cả mấy triệu ra nước ngoài trị liệu băng Tây y bây giờ chỉ cần uống rượu này của hẳn...

Triệu Lâm Phong cực kì chờ mong, dùng cái thìa múc một hớp nhỏ.

“Này..”

Sau khi uống một hớp, gương mặt Triệu Lâm Phong đỏ bừng lên như quả cà chua, cảm giác phần bụng dưới như một quả bom sắp nổ tung tới nơi!

Cả người nóng rần lên!

Sự biến hóa kịch liệt trong thân thể khiến Triệu Lâm Phong trở tay không kịp.

Triệu Lâm Phong tông cửa phòng xông ra ngoài, chạy tới dòng sông trước cửa thôn Hoa Quế, sau đó nhảy thẳng xuống sông.

“Tiểu Phong!”

Trịnh Nguyệt Anh nhìn Triệu Lâm Phong mặt mũi đỏ bừng, kinh ngạc hô lên. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trịnh Nguyệt Anh, Triệu Lâm Phong cảm giác máu toàn thân mình đã vọt lên trên đỉnh đầu.

Lúc này, Triệu Lâm Phong quay đầu nhìn về phía Trịnh Nguyệt Anh, Trịnh Nguyệt Anh đang cầm gáo khom lưng múc nước, cái mông đẫy đà chổng lên cao cao, khiến Triệu Lâm Phong suýt nữa không khống chế được bản thân, nghĩ muốn tiến lên đẩy Trịnh Nguyệt Anh xuống đất mà hung hăng chà đạp.

“Tiểu Phong, em thế này là?”

Trịnh Nguyệt Anh nhìn dưới đũng quần Triệu Lâm Phong đã nổi lên một cái lều nhỏ, ánh mắt kinh ngạc, lại giống như phát hiện ra cái gì, cô ấy vội vàng quay đầu đi, không dám

nhìn thẳng Triệu Lâm Phong.

Sáng sớm cô ấy đi ra ngoài múc nước, không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh này!

“Chị Nguyệt Anh, em...

Triệu Lâm Phong nhất thời không biết nên giải thích thế nào, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Ừm” một tiếng, Triệu Lâm Phong nhảy thẳng xuống dưới sông.

“Khì khì”

Trịnh Nguyệt Anh không nhịn được mà bật cười, Triệu Lâm Phong là một thanh niên tràn đầy tinh lực, cô ấy hiểu được.

“Tiểu Phong, em nên tìm một người vợ thôi.” Trịnh Nguyệt Anh trêu đùa.

Triệu Lâm Phong ló đầu ra từ dưới nước, phần bụng dưới đang hừng hực lửa cuối cùng cũng hạ xuống một chút khi ngâm trong nước sông mát lạnh.

Nhưng khi thấy Trịnh Nguyệt Anh ngồi xổm bên bờ sông, cơ thể hơi nghiêng về phía trước lộ ra một mảng trắng như tuyết, hắn suýt nữa không khống chế được mình.

Trịnh Nguyệt Anh thấy ánh mắt của Triệu Lâm Phong không đúng lắm, ý thức được tư thế ngồi hiện tại của mình không phù hợp, cô ấy vội vàng đứng thẳng lên.

“Chị Nguyệt Anh, xin lỗi chị, sáng nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn”

Triệu Lâm Phong giải thích lộn xộn, gương mặt Trịnh Nguyệt Anh đỏ bừng, cô ấy giả vờ nhìn xung quanh.

Cuối cùng ánh mắt vần dừng lại ở chỗ Triệu Lâm Phong, Trịnh Nguyệt Anh xoăn hai bàn tay ngọc ngà lại với nhau, cắn môi, như cố tình nói: “Có chuyện gì ngoài ý muốn mà vừa lúc lại để chị gặp được vậy?”