Đào Hoa Mãn Lâu

Chương 40



Phong Lạc tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hơn nữa, Phong Lạc là thần y, cũng là độc y, cho nên Phong Lạc tức giận, lực sát thương rất lớn.

Nhưng là, thần y này bị người ta bỏ thuốc ngủ thẳng đến chiều hôm sau, đầu óc còn chưa thanh tỉnh đã bị người khác điểm huyệt, sờ tới sờ lui, lại bởi vì không có võ công, trốn không được. Phong Lạc cũng chỉ đành làm rồng trong ao cạn, hổ lạc Bình Dương, khụ khụ, y rất có tu dưỡng, không mắng người quá tục tằng.

“Đủ rồi, các ngươi dừng tay cho ta.” Phong Lạc gầm lên. Nhưng một câu khí thế như vậy, đi với cái khuộn mặt búp bê hồng hồng như kia, chỉ càng buồn cười hơn. Hơn nữa……

“Sao mọi người lại dừng lại để cười? Nhanh lên, sắp đến giờ rồi.” Nguyệt Ảnh ở bên cạnh quát, tay vẫn không ngừng nghỉ.

Thị đồng đều mím chặt môi, cố gắng không cười mà tiếp tục công việc.

Đợi đến khi đầu óc Phong Lạc hoàn toàn thanh tỉnh, thì áo mũ chỉnh tề đã xong xuôi, Phong Lạc lăng lăng nhìn người trong gương mặc hồng bào mang không khí vui mừng, nháy mắt hoảng hốt nhớ lại lúc trước, người nọ mặc hồng bào, tay nắm lấy tay một nữ tử xinh đẹp, ánh mắt lộ ra vẻ hèn mọn nhìn mình, trong lòng nhất thời đau nhói, một hàng lệ cứ như vậy chảy xuống.

Nghe thấy một giọng nam thuần hậu đằng sau thở dài một tiếng, người đó dùng tay áo lau khô nước mắt cho y, nói: “Đứa ngốc, sao lại khóc? Đều đã là người lớn, đã mặc y phục chú rể, không sợ người ta chê cười sao?”

Phong Lạc xoay người, yên lặng nhìn hắn mà rơi lệ.

Người kia cũng một thân quần áo màu đỏ, trên người cũng mang theo loại không khí vui mừng không thành lời, người xung quanh sớm đã bị Nguyệt Ảnh đuổi ra ngoài, giờ chỉ còn hai người.

“Duẫn Khanh……” Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Khi ngươi xuất cốc, đã thề với tiền bối trong cốc, nhất định phải lấy vợ mới được quay về. Nhưng ngươi vì ở bên ta nên không thể kết hôn. Ta biết ngươi nhớ nhà, nhưng vì lời thề đó mà không thể về. Cho nên, hôm nay ngươi kết hôn, là có thể về nhà rồi.”

“Về nhà?” Trở lại nơi điểu ngữ hương hoa, không phân tranh, nơi vĩnh viễn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng y sao? Nhưng, nhưng nếu mình lấy vợ, Duẫn Khanh phải làm sao? Mình…… phải làm sao?

“Không, Duẫn Khanh, ở cùng ngươi, cho dù phải lang bạt giang hồ, ta cũng mãn nguyện, chúng ta không phải đã là một gia đình rồi sao?” Không cần, nam nhân này là mình thiên tân vạn khổ mới có thể được ở bên cạnh hắn, sao lại có thể vì chút việc kia mà phải rời xa chứ? [Hai đứa dở hơi… Lạc Lạc có thể thông minh hơn được không? =-=]

“Duẫn Khanh……” Ta không cần, giọt nước mắt to rơi xuống, đau buồn nhìn Vương Duẫn Khanh, nhưng hắn chỉ dịu dàng nhìn y, điểm huyệt, y miệng không thể nói, tay không thể động, chỉ có thể bi ai nhìn Vương Duẫn Khanh, truyền tới chấp nhất trong mắt.

Nước mắt không ngừng rơi, thấy Vương Duẫn Khanh vội vội vàng vàng xoay người rời đi, không khỏi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Gạt người, Duẫn Khanh, ngươi là thấy ta phiền chán, có phải không? Ngươi phải về tìm nàng, ngươi vẫn yêu nàng, có phải không? Nàng, thiếu chút nữa đã thành thê tử của ngươi……

Duẫn Khanh, Duẫn Khanh……

Lý Nguyệt Ảnh không biết vào khi nào, nhìn Phong Lạc đầy tuyệt vọng không khỏi hoảng sợ. Này, này là sao? Chẳng lẽ Vương tiền bối không giải thích gì sao?

“Cái kia…… Phong đại phu? Ngài không sao chứ?” Lý Nguyệt Ảnh thử hỏi một câu.

Thấy Phong Lạc lẳng lặng mở đôi mắt vô thần, thần sắc tuyệt vọng bi thiết, làm Nguyệt Ảnh chấn động, chẳng lẽ, y hiểu lầm cái gì sao? Nhưng giờ lành đã tới rồi, Nguyệt Ảnh cũng không thể làm gì, kéo Phong Lạc đã bị điểm huyệt ra ngoài.

Trong đại sảnh trang trí trang hoàng chỉ có trong hỉ yến. Dựa theo an bài của Hoa Mãn Lâu, những người khác đã ra ngoài, chỉ để lại một ít khách mời trong lễ đường.

Hồng Thất là một đệ tử Cái Bang, bình sinh rất thích mỹ tửu mỹ thực cùng bát quái. Lúc trước Hoa Mãn Lâu không hé một câu về hỉ yến này, làm lửa bát quái của Hồng Thất dấy lên. Vì thế hắn ngay cả rượu cũng không uống, ngồi xổm một bên nhìn chú rể vẻ mặt đầy tuyệt vọng bên kia, trong lòng một trận lửa nóng, a a a, thật là thế giới tốt đẹp, không biết có cướp dâu không nhỉ?.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Nhưng trên người đột nhiên phát lạnh, đánh cái hắt xì, sao đột nhiên lại cảm thấy một trận ác hàn? Giống như…… bị người kia nhìn chằm chằm……

Vì thế Hồng Thất kéo kéo Hoàng Dược Sư bên cạnh, giật giật mi mắt không biết đang nghĩ cái gì, hỏi: “Ngươi, có cảm thấy có người đang theo dõi không?”

Hoàng Dược Sư sớm đã phát hiện ra ánh mắt kia, nhất là khi Hồng Thất khôi phục nguyên dạng, ánh mắt đó lại di chuyển tới người hắn lăng trì một lần. Nhưng mà cái tên ăn mày bên cạnh chỉ chăm chăm đi hóng bát quái kia một chút cũng không phát hiện.

Hoàng Dược Sư hí mắt, tà khí nói: “Không có, là ngươi ảo giác, hơn nữa, Trùng Dương huynh cũng đâu nói gì?” Hoàng Dược Sư trợn mắt nói dối, giờ là hôn lễ của Vương Trùng Dương, lấy đâu ra thời gian quản chuyện hai người? Nói sau, duyên nợ gì gì thì sau cũng bị ngựa đá.

Hồng Thất sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn bất an không yên. Đáng chết, rõ ràng đã dò được tin tức tên kia sẽ không đến Giang Nam, sao trực giác vẫn không bình tĩnh được, chỉ như vậy khi người kia xuất hiện? Tuy nói y không biết thân phận thật của mình, nhưng giờ khôi phục lại nguyên trạng, giờ mà bị nhìn thấy……

Hồng Thất không khỏi rùng mình, chết là cái chắc……

Phong Lạc mặt không chút thay đổi nhìn nơi phồn hoa náo nhiệt này, bốn phía đều là không khí vui mừng, phi thường náo nhiệt, mình giống như rối gỗ, lẳng lặng nhìn xung quanh, không cách nào hòa vào được, như cách một tầng lá mỏng nhìn một màn kịch.

Hỉ sự? Hỉ sự của y? Sao y lại cảm thấy đây là tang sự của mình mới đúng?

Kia, đều là giả đi? Thật sự? Duẫn Khanh thật sự không cần ta? Thật sự không cần ta?

Cuối cùng cũng tới giờ bái đường, sao Duẫn Khanh còn chưa tới?

Duẫn Khanh sao lại không biết? Trong lòng y, chỉ có hắn mà thôi?

Hay là hắn, chung quy vẫn luôn chán ghét mình?

Xa xa, Lý Nguyệt Ảnh vội kéo tay áo Hoa Mãn Lâu, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, sao con cảm thấy Phong đại phu không ổn?”

“Ta cũng thấy vậy.” Hoa Mãn Lâu khẽ nhíu mày, hơi thở trên người Ngư Tử tuyệt vọng như vậy, chẳng lẽ Duẫn Khanh không nói rõ cho y?

“Sư phụ……” Lý Nguyệt Ảnh sợ hãi túm chặt tay áo, Hoa Mãn Lâu sửng sốt, nhưng hiểu ý của Lý Nguyệt Ảnh, trong lòng không khỏi thương tiếc. Nguyệt Ảnh phải trưởng thành sớm, trừ khi không thể tránh, sẽ tuyệt đối không để lộ loại tư thái này, lần này……

“Nguyệt Ảnh, còn kéo nữa, tay áo sư phụ sẽ bị con xé rách.” Lại nói, không chỉ tay áo, chỉ sợ chính mình phải ở trên giường nằm vài ngày —— y cảm nhận được ánh mắt ghen tuông của người kia từ đằng xa tới, còn có ánh mắt vẫn luôn quấn quít bên người đứng cạnh, Nguyệt Ảnh xin giúp đỡ cho Phong Lạc.

Hoa Mãn Lâu không khỏi đau đầu, xoa đầu não hạt dưa của đồ nhi, dịu dàng khuyên bảo: “Nguyệt Ảnh, chỉ cần con vui, sư phụ chuyện gì cũng sẽ giúp.” Thở dài, nói tiếp: “Ảnh nhi, về Linh Phong, nếu trong lòng con không có nó, nói rõ ràng cho nó biết, đừng treo nó nửa vời như vậy, Linh Phong sắp không chịu được nữa đâu.” Vốn là có ý tốt khuyên bảo, ai ngờ lại có kết quả như vậy, Hoa Mãn Lâu về sau vẫn cảm thấy ảo não khi nói vậy với Nguyệt Ảnh.

“Giờ lành đã đến, mời bái đường.” Giang bá đứng một bên chủ trì.

Phong Lạc mặt không chút thay đổi nhìn mọi người vây quanh tân nương, một mảnh im lặng. Hiện tại, mọi thứ đều yên lặng không tiếng động.

Tân nương không mặc phượng bào mà là một thân hồng y, không phân rõ nam nữ. Thân hình cao lớn, cùng chú rể đứng một bên, so với chú rể còn cao hơn một cái đầu. Hơn nữa các đốt ngón tay rõ ràng, nhưng trên đầu phủ hồng sa, nhìn không được diện mạo. Phong Lạc ngơ ngác nhìn tân nương, ngay cả huyệt đạo được giải khi nào cũng không biết.

“Nhất bái thiên địa ——” Giang bá bị Hoa Mãn Lâu giục, mới lấy lại tinh thần hô.

“Nhị bái cao đường ——” Tiền đường là hai bài vị, hai người cúi đầu xuống.

“Phu thê giao bái ——” Phong Lạc chậm rãi cúi người, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống, nắm chặt kết hoa.

“Kết thúc buổi lễ —— đưa vào động phòng.” Giang bá sờ sờ cái trán, cả đời hắn chưa từng khẩn trương như vậy, tân nương kia vừa nhìn đã biết là nam nhân, khó trách, buổi lễ như vậy cũng đâu có nhiều.

Hồng Thất cắn ngón tay nhìn chằm chằm hai người vừa vào động phòng, có chút hâm mộ nói: “Thật hạnh phúc.”

“Nếu ngươi muốn, ta cũng có thể chuẩn bị một cái hôn lễ cho ngươi, hôn lễ của Tây Vực, thích không?” Phía sau một đôi tay gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng Hồng Thất.

Hồng Thất giật mình xoay người, chỉ vào mũi người kia, run run, hỏi: “Ngươi, ngươi xuất hiện lúc nào?” Sao hắn lại không phát hiện ra.

Người nọ âm trầm cười nói: “Ta nên gọi ngươi là Hồng Bang chủ? Hay nên gọi ngươi ——” Ngưng một chút, mắt như rắn độc, cơ hồ muốn nuốt chửng hắn. Nhẹ nhàng dán vào lỗ tai Hồng Thất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gọi ngươi là Huyền Thanh.”

Kinh hách! Tuyệt đối là kinh hách!

Hồng Thất nhìn xung quanh, người có thể cứu hắn bây giờ, cũng chỉ có Hoàng Dược Sư và Hoa Mãn Lâu. Vì thế ánh mắt quét về phía Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu đang khuyên Nguyệt Ảnh, vừa mới làm bất an của y bình ổn xuống, Nguyệt Ảnh đang dìu Linh Phong uống rượu say không biết trời trăng gì, vội vàng rời đi, Hoa Mãn Lâu chỉ đành bất đắc dĩ, hy vọng hai đứa không quá rắc rối như vậy nữa.

Cảm nhận được ánh mắt cầu cứu kia, cùng lúc cảm nhận được ánh mắt đầy ghen tuông bắn vào người mình, không khỏi có loại xúc động ngửa mặt lên trời thét dài. Sao lại thêm nữa?

Nhưng là……

Hoa Mãn Lâu mỉm cười, hướng nam tử kia chắp tay nói: “Âu Dương tiên sinh, Hoa Sơn từ biệt, thân thủ tiên sinh lại tiến thêm rồi.”

Âu Dương Phong tay vẫn ôm chặt Huyền Thanh, một bên cười nói: “Hổ thẹn, Hoa tiên sinh không phải cũng đã sớm phát hiện ra ta sao?”

“Âu Dương tiên sinh tới đây……” Hoa Mãn Lâu ngập ngừng, vẫn nói tiếp: “Bạn cũ có việc vui, vẫn mời Âu Dương tiên sinh uống một chén rượu nhạt.”

Cái gì? Không cứu hắn sao?

Hồng Thất ánh mắt ngập nước trừng Hoa Mãn Lâu, vẫn không quên lắc lắc người tránh hai cánh tay cứng rắn bên hông. Âu Dương Phong ánh mắt âm trầm, lại ôm chặt lại, thấp giọng nói: “Huyền Thanh, ngươi muốn ở ngay đây sao?” Hồng Thất hung hăng trừng hắn, người cũng không dám động nữa.

Tuy là nói khẽ, nhưng tai Hoa Mãn Lâu linh mẫn. Y ho nhẹ một tiếng, sắc mặt vi hách, nói: “Hai vị tùy ý, tại hạ lui trước.” Dưới ánh mắt chằm chằm nhìn mình của Hồng Thất mà rời đi.

Âu Dương Phong một bên kéo Hồng Thất rời đi, một bên cảm khái: “Hoa tiên sinh thật sự biết suy nghĩ cho người khác.”

Hồng Thất buồn bực, đợi đến chỗ không người, hung hăng thoát khỏi tay của Âu Dương Phong, tức giận nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn thế nào?” Âu Dương Phong cười âm hiểm, bước tới gần Hồng Thất: “Ta muốn gì ngươi biết không? Ngươi bội tình bạc nghĩa, lại giấu diếm thân phận né tránh ta, ta làm gì sai?” Dữ tợn tới gần Hồng Thất.

“Vậy ta mới hỏi ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi sao lại tìm được ta.” Hồng Thất bình tĩnh hỏi. Nhưng có thực sự bình tĩnh hay không, không ai biết.

“Ta nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, liền tới Giang Nam.” Âu Dương Phong buồn bã nói: “Sau lại thấy một bóng dáng quen thuộc, liền đi theo.” Ánh mắt đầy bi thương nhìn chằm chằm Hồng Thất làm hắn mất tự nhiên tránh đi.

“Sau đó ta gặp đối thủ của mình cởi bỏ ngụy trang, cư nhiên lại là người ta ngày đêm tâm tâm niệm niệm.” Lúc đó y thực sự điên rồi. Nhưng, vẫn luyến tiếc.

Luyến tiếc sẽ làm hắn bị thương, luyến tiếc làm hắn sợ chạy mất, luyến tiếc…… Y biểu tình cô đơn.

“Ngươi……” Mắt Hồng Thất hồng hồng, chửi: “Ngươi là tên ngu ngốc.” Sau đó xoay người bỏ chạy.

Ngu ngốc, biết rõ chúng ta không thể bên nhau, sao phải chấp nhất như vậy?

Chỉ còn lại Âu Dương Phong đơn độc đứng một bên, thật lâu sau mới nhe răng cười nói: “Huyền Thanh, ngươi nghĩ ta dễ dàng để ngươi chạy mất như vậy sao? Chân trời góc biển, ta xem ngươi có thể chạy đến khi nào?”

Bên kia tân phòng.

Chú rể sau khi đóng cửa phòng, liền ôm cô dâu khóc lớn, vừa nấc vừa khóc: “Ta, ta tưởng, hức, ngươi không cần ta nữa, hức.”

“Ta sao lại có thể không cần ngươi? Ngươi chỉ nghĩ lung tung.” Tân nương, chính là Duẫn Khanh, bất đắc dĩ cười khổ. Trời mới biết, cách hồng sa nhìn thấy bộ dáng của tiểu tổ tông này, hắn đau lòng muốn chết.

“Lạc Lạc, ta biết trong lòng ngươi vẫn có khúc mắc.” Vương Duẫn Khanh cười khổ, khúc mắc này là do chính hắn tạo nên.

“Ta yêu ngươi, ta đã thề cả đời này sẽ không lấy vợ, cho nên ta không cưới ngươi, ta,” Vương Duẫn Khanh nhìn Phong Lạc, đau lòng nhìn ánh mắt hồng hồng của y.

“Ta tình nguyện gả cho ngươi. Cho nên, Lạc Lạc, không cần bất an, hiện tại chỉ có ngươi có thể rời khỏi ta, không bao giờ có chuyện là ta rời đi.” Nhiều đêm, thấy y khóc trong mộng nhiều khi, thấy y nửa đêm tỉnh lại, luôn cẩn thận xác định hắn vẫn ở bên y.

Người này thật làm hắn đau lòng……

Hôm nay, dưới sự chứng kiến của thiên địa, của bằng hữu, bọn họ, kết duyên vợ chồng.

Suy nghĩ tác giả: Ta hiện tại rất rối chuyện của Nguyệt Ảnh cùng Linh Phong, nên hay không nên ngược? Cầu cho ý kiến.