Đào Lý

Chương 22: Hải Đường



Có lẽ là vì đường xa trắc trở, Lý Hiển về kinh chậm hơn ngày hẹn những bảy, tám ngày trời. Lý Ẩn có chuyện, vừa nhận được tin huynh trưởng về kinh thì hôm sau đã sửa soạn đến phủ Vệ Quốc Công ngay. Vừa vào cửa, gã hầu của Lý Hiển mời Lý Ẩn đến thư phòng, bẩm rằng Vệ Quốc Công có chuyện muốn bàn cùng.

Người xưa thường bảo huynh trưởng như cha, Lý Hiển còn lớn hơn Lý Ẩn tận mười tuổi ròng, thế nên Lý Ẩn đối với chàng bao dung có thừa, mà Lý Ẩn vừa bước vào gian phòng đã thấy sắc mặt Lý Hiển không vui, trong lòng thầm nghi sẽ có chuyện chẳng lành.

“Huynh trưởng đi đường xa đã chịu khổ cực rồi.” Lý Ẩn vừa mở lời vừa thi lễ với Lý Hiển. Thật ra chàng muốn nói thẳng vào vấn đề, kể chuyện Đào Hoa với mình cho Lý Hiển nghe, ai ngờ chàng vừa thi lễ xong, Lý Hiển đã nói ngay đến tình hình ở Ấp Thuỷ Hoạ. Nói xong còn kể về lời đồn thánh nhân trên ngôi cao nay đã có thêm tân sủng, phần yêu chiều này vô cùng….Dù sao đi nữa cũng tuyệt không nhắc nửa chữ tới hai chữ Đào Hoa.

Lý Ẩn bị y nói vòng nói vo một hồi, hơi mất kiên nhẫn nên ngắt lời Lý Hiển: “Huynh đã xem thư ta gửi chưa?”

Lý Hiển cũng không giận, gõ tay lên mặt bàn ra chiều chế nhạo: “Bên ngoài còn đồn Lý Nhị Lang ngươi tâm cơ thâm trầm khó đoán, bây giờ cái sự thâm trầm khó đoán kia của ngươi bay đi đâu rồi hả?”

“Đệ sẽ không mang tâm lý đối phó với người nhà.”

Lý Hiển nghe xong thì cười hừ một tiếng: “Được, hoá ra ngươi vẫn nhớ rõ kẻ làm huynh trưởng ta đây mới là người một nhà của ngươi. Chuyện nử tử nhà họ Đào kia ngươi cũng đừng nhắc lại nữa, ta sẽ xem như chưa từng đọc bức thư ngươi gửi.”

Lý Ẩn tuy đã đoán trước được việc hôn sửa của mình và người thương sẽ không suôn sẻ nhưng lại không ngờ được chuyện Lý Hiển lại có thái độ gay gắt thế này.

Lý Ẩn nhíu mày: “Tại sao? Gia thế Đào Hoa trong sạch, tánh tình ngây thơ trong sáng. Huynh nhớ nên nghe lời đồn thổi một phía từ chuyện Tần gia từ hôn….”

“Hay cho câu lời từ một phía! Ngươi cho rằng ngươi và tẩu tẩu mình cùng nhau giấu ta thì ta sẽ không biết chuyện xảy ra trong kinh đấy à? Đầu tiên là Lý Tiềm, sau đó là ngươi, nữ tử họ Đào kia có thể là hạng tốt lành được ư?”

Mẫu thân Lý Tiềm tuy rất giận hành động của Lý Tiềm nhưng dẫu sao vẫn xót cho y, thêm cả việc thấy tháng này tên tiểu tử đó tiều tuỵ quá nên mới giấu nhẹm việc này đi, không muốn y bị Lý Hiển khiển trách. Thật ra Lý Ẩn vốn không định giấu Lý Hiển lâu, chàng định đợi an bài mọi thứ đâu vào đấy rồi, phải tiền trảm rồi mới hậu tấu.

Ai mà ngờ Lý Hiển vừa về kinh đã biết được hết thảy đâu. Lý Ẩn vừa nghe y nói đã biết y có thành kiến không nhỏ với Đào Hoa, xem chừng cũng chả khác gì với tâm trạng của mình lúc đầu nên không nhiều lời làm gì cho phí công phí sức.

Lại nghe Lý Hiển nói: “Ta nghe nói nàng ta ở trong phủ ngươi hơn cả tháng trời.”

Lý Ẩn thấp giọng đáp: “Là đệ ép nàng.”

“Ta còn nghe nói nữ lang họ Đào này nhờ vào tài hội hoạ tuyệt luân mà vang danh khắp thành từ độ đôi mươi. Ngươi có biết nàng ta bái ai làm sư phụ không?”

Lý Ẩn không hiểu sao y lại hỏi chuyện này, lòng hơi là lạ: “Biết, là Xích Thuỷ tiên sinh.”

“Thế ngươi có hay vị Xích Thuỷ tiên sinh này là người phương nào không?”

“Đệ không.”

Lý Hiển nghe xong thì bật cười: “Dù ngươi chưa từng nghe qua danh hào người này nhưng chắc cũng từng xem qua tác phẩm của y đấy. Xích Thuỷ tiên sinh là người họ Đồ, tên hiệu là Tiếu Tiếu Sinh, cũng là người vẽ Hoa Doanh. Nữ tử họ Đào kia đã nói qua với ngươi hay chưa? Phường dụ dỗ khuyến khích kẻ khác gian dâm, làm chuyện đồi truỵ thì có thể dạy ra được thứ đệ tử tốt gì?”

Còn nhớ trước đây lúc chàng hỏi Đào Hoa người tặng quyển Hoa Doanh cho nàng là ai, biết không phải đồ do Tần Lại Huyền tặng thì chàng yên tâm, cũng không hỏi thêm gì, không ngờ hoá ra vị Xích Thuỷ tiên sinh đó lại là người vẽ quyển Hoa Doanh kia.

“Dù quyển Hoa Doanh ấy chưa từng rao bán nhưng thử hỏi người trong kinh mà xem, có ai chưa từng xem qua cơ chứ? Trợ hứng cho phu thê, dạy người ta chuyện chăn gối, chẳng có nhẽ chúng ta làm thì được nhưng lại không cho người khác vẽ ra đấy ư?”

Lý Hiển lạnh lùng liếc chàng một trận: “Không ngờ chỉ mới một tháng ngắn ngủi thôi mà ngươi đã học được cái thói tráo trở khôn lanh rồi ấy nhỉ. Ngươi không nghe lọt lời ta khuyên thì cũng đừng hòng mong ta cho phép.” Nói xong thì phất tay áo xoay người đi, không hề xem Lý Ẩn lấy một lần.

Lý Ẩn thấy y như thế nhưng vẫn không từ bỏ, chàng nhìn bóng dáng y: “ Nhớ năm xưa tẩu tẩu vào phủ đã mấy năm mà chỉ sinh được một vị tiểu thư, phụ thân mẫu thân cũng đã từng ép huynh phân nào đâu cơ chứ? Giờ đây huynh và tẩu tẩu phu thê ân ân ái ái thì lại tuyệt tình với người khác. Huynh à, hôm nay đệ muốn nói rõ cho huynh hay, Lý Tàng Phong đệ nhất định phải cưới được nữ lang nhà họ Đào, không ai cản được đâu.”

Lý Ẩn nói dứt câu, vẫn thấy Lý Hiển vẫn bất động thì giận dỗi trở ra. Xui rủi thay, vừa bước ra khỏi cửa thư phòng đã đụng ngay trưởng tẩu. Nghe lời bà kể mới biết thì ra Lý Hiển về chậm so với kỳ hẹn không phải là vì gặp chuyện bất trắc trên đường mà là vì gần đến kinh thì gặp người quen, bèn thuận tiện hộ tống đối phương về kinh. Bên đối phương có nhiều nữ quyến nên làm chậm lộ trình không ít. Vị nữ lang này biết ơn phần lịch thiệp của Vệ Quốc Công nên hôm nay mới đến phủ bái tạ.

Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Lý Ẩn đang vướng bận chuyện Đào Hoa nên tất nhiên là thất thần. Mãi đến khi ra sân chính mới thấy xa xa có một bóng người mặc y phục hồng nhạt đi tới. Bóng người kia cách chàng ngày càng gần, chỉ thấy một vị nữ lang trẻ tuổi có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh má đào, tóc dài đen nhánh mềm mượt như mây. Vị nữ lang này có một đôi mắt đen xinh đẹp đầy sức sống.

Nàng ta không chờ Lý Ẩn đến tiếp đón mà đi đến trước mặt chàng rồi rằng: “Lý Ẩn, lâu ngày không gặp, chàng có nhớ ta chút nào chăng?”

Lý Ẩn cười cười, nghĩ thầm: huynh trưởng quả nhiên hành sự cẩn trọng chu đáo, từ trước đến nay làm gì cũng sẽ tính đến đường lùi.

Đào Hoa bên kia đã mấy ngày không gặp Lý Ẩn, cũng biết Vệ Quốc Công vừa hồi kinh, trong lòng không khỏi lo sợ. Hôm nay vừa chỉnh trang xong xuôi thì được Anh Thảo báo là có bái thiếp từ Tần Lại Huyền.

Đan Sa bên cạnh nàng lên tiếng nhắc nhở: “Nữ lang, trước đây Tần công tử đã gửi thư nói với người rồi.”

Đào Hoa chợt bừng tỉnh, thư hôm đó Tần Lại Huyền gửi quả thật có viết sẽ hẹn gặp mặt nàng. Nàng đúng là có nghi ngờ về chuyện thương thế của Lý Ẩn nhưng cũng nhớ bản thân đã đồng ý với chàng  là sẽ không gặp mặt Tần Lại Huyền nữa nên nói với Anh Thảo: “Ngươi ra nói với Tần công tử, ta đang bệnh, sẽ không tiếp khách.”

Anh Thảo vâng lời, lui ra.

Đào Hoa thấy Anh Thảo về rồi cũng không nói gì nên tự nhủ có lẽ Tần Lại Huyền bị từ chối thì bỏ cuộc nên yên tâm.

Mãi đến lúc dùng cơm trưa, nàng đang uống trà thì thấy Anh Thảo bước vào báo rằng Tần Lại Huyền từ nãy đến giờ vẫn chưa hề rời đi, giờ vẫn còn đứng chờ trước cửa phủ, đã đợi tròn hai canh giờ rồi.

Đào Hoa nghe xong, vẻ mặt hơi u ám, nàng suy nghĩ kỹ càng một phen rồi lệnh cho Anh Thảo mời Tần Lại Huyền vào.

Từ khi hai nhà Tần Đào cắt đứt quan hệ đến nay, Đào Hoa mới dọn vào đây ở và Tần Lại Huyền cũng là lần đầu đặt chân vào chốn này. Y vừa bước vào cửa đã nhìn dáo dác xung quanh, có vẻ rất tò mò.

Y ngồi xuống ghế rồi mở lời luôn: “Sắc mặt Yêu Yêu cũng không tệ gì mấy, có lẽ chỉ là cảm thấy không khoẻ trong người thôi nhỉ.”

Đào Hoa không muốn phí lời với y, hỏi thẳng: “Hôm nay Tần công tử đến đây là có chuyện quan trọng gì muốn nói với ta thế?”

Tần Lại Huyền nghe ra sự lạnh lùng từ giọng nói nàng, thở dài khe khẽ: “Hai chúng ta quen nhau từ tấm bé, dẫu thế nào cũng xứng được gánh xưng hô huynh – muội mà?”

Đào Hoa im lặng một chút rồi mới gọi: “Thế huynh.”

Tần Lại Huyền chỉ e ngại tánh tình thất thường của nàng, giờ nghe nàng nhượng bộ như thế thì cười: “Nếu ta đã là Thế huynh của muội rồi thì cũng chả thể trơ mắt nhìn muội bị người ta dắt mũi được.”

“Ngươi đang nói đến Lý Ẩn ư?”

Hoá ra ngày đó Tần Lại Huyền là khách quý do Nhan Lệnh Tân mời đến Ấp Thuý Lâu. Lúc mở tiệc y có thấy một chiếc đèn lồng ngay lối đi nên có liếc sang một phen. Ai mà ngờ lần liếc mắt này lại kéo theo nhiều chuyện đến vậy.

“Yêu Yêu, muội quen Lý Ẩn bao lâu rồi? Sao lại đi với y?”

“Ta quen chàng ấy….cách đây không lâu.”

“Đã mới quen thì sao lại hồ đồ đi cùng y tới cái nơi như Ấp Thuý Lâu kia?”

Đào Hoa không ưng cái giọng điệu chấy vấn bề trên của y, nàng đứng dậy muốn tiễn khách. Chẳng ngờ nàng vừa đứng lên, Tần Lại Huyền đã giữ chặt tay nàng. Đan Sa và Anh Thảo thấy thế bèn muốn bước lên giúp đỡ. Nhưng hai người các nàng còn chưa kịp đến gần đã nghe Tần Lại Huyền lệnh cho hai người lui ra, sau đó nói với Đào Hoa: “Ta đến đây là muốn kể cho muội nghe chuyện xấu xa Lý Ẩn làm, nàng có chắc muốn người dưới nghe thấy không?”

Đào Hoa nghe y nói thế, khựng lại chút rồi cũng cam chịu cho hai cô hầu mình lui xuống.

Kẻ hầu người hạ đã rời đi cả rồi nhưng Tần Lại Huyền vẫn mãi chẳng buông tay, y nắm chặt tay Đào Hoa: “Hôm đó ta nghe muội nói tay Lý Ẩn bị thương thì đã ngờ y có làm chuyện khuất tất, đương nhiên sẽ chẳng chịu nói thật với muội. Tên đó ngoài mặt thì phụng chỉ dưỡng thương của thánh nhân, cũng vì chuyện xảy ra vào hai tháng trước, y say rượu rồi giở trò càn quấy con gái của thứ sử Mộc Châu. Vì lẽ ấy, Ngự Sử Đài có dâng lên cho thánh nhân một quyển sớ vạch tội Lý Ẩn, nhưng vì y là người dưới trướng Thái tử Đông Cung, thánh nhân cũng niệm tình lão Vệ Quốc Công nên mới giấu nhẹm vụ bê bối này đi. Giờ đây y gánh trên người cái mỹ danh tu dưỡng thương thế ở lì trong phủ, thực chất lại đang bị tước dần quyền hạn. Đủ loại chuyện thế này mà Lý Ẩn lại chẳng kể với muội nửa chữ đấy à?”

Đào Hoa rất ngạc nhiên, còn cảm thấy tay mình bị Tần Lại Huyền siết đến mức đau rát luôn rồi, bèn muốn giãy ra. Còn Tần Lại Huyền thì lại chẳng chịu nhường nhịn gì, nàng càng giãy, y càng dùng sức hơn: “Yêu Yêu, tuy ta có phụ nàng, nhưng cũng chưa từng lừa gạt nàng chuyện gì. Chuyện ta kể vô cùng chuẩn xác, nếu nàng vẫn không tin thì có thể cho người dò la một bận — Vị nữ lang con gái thứ sử Mộc Châu tên là Tiết Cẩm Đường.”
(Xích Thuỷ tiên sinh tên thật là Đồ Long, người thời Minh, ông là tác giả của Hoa Doanh – Chuyện đã kiểm chứng.)