[Đạo Mộ Bút Ký] [Hắc Vạn] Lời Nhắn Của Đứa Trẻ

Chương 1: Lời nhắn của đứa trẻ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Vạn ngồi vào bàn nghịch bút. Cây bút đã lâu không được sử dụng, là giải thưởng từ cuộc thi thư pháp hồi còn học cấp 2. Cậu chăm chú thấm mực vào cây bút, màu mực đỏ đậm đặc, lúc lau lên khăn giấy thì nhanh chóng loang ra, khiến cậu nhớ tới một số hình ảnh. Cậu cầm cuốn lịch bên cạnh, lật đến một trang sau đó, rồi viết năm từ vào khoảng trống: QUYẾT CHIẾN THI ĐẠI HỌC.

'Quyết chiến thi đại học' Tô Vạn nghĩ đến Lê Thốc, lại nghĩ đến Dương Hảo. Nếu họ còn kịp trở lại để tham gia kỳ thi đại học, họ sẽ đến gặp cậu đầu tiên. Nhưng bây giờ không có ai xuất hiện.

Tô Vạn thấy hơi bực bội, đạp chân xuống đất, cái ghế chơi game của cậu trượt ra sau một đoạn ngắn. Từ bàn học trượt đến bên kia phòng sẽ lướt ngang qua cửa sổ, khóe mắt cậu liếc thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen cao lớn, trong đầu cậu vang lên tiếng báo động, động tác lại nhanh hơn não, lập tức lăn từ trên ghế xuống.

Ghế ngồi bị cậu dùng lực đẩy về phía bức tường đằng sau, nhưng trước khi ghế đâm vào tường, Tô Vạn đã lăn đến bên cạnh bàn tắt đèn bàn, đồng thời lấy ra một thanh đoản đao từ khe hở ở góc bàn.

Trong bóng tối, tiếng ghế va vào tường nghe cực kỳ lớn. Tô Vạn ngồi xổm bên cạnh bàn học, vừa cầu nguyện ba mẹ cậu nể mặt ngày mai thi đại học đừng lên lầu dạy bảo cậu, vừa nín thở nhìn bóng đen bên ngoài.

Cái bóng kia không nhúc nhích, nó đúng là hình người, cậu nhìn nó chằm chằm vài giây, cảm thấy cái bóng kia giống như đang nhìn thẳng vào mặt cậu, cậu đang suy nghĩ nên đi lấy súng hay rút lui rồi tấn công từ bên ngoài sân thì bóng đen kia đột nhiên cử động hai cái, sau đó cậu nghe được một tiếng cười.

Tô Vạn ngẩn ra một chút, nhét đao trở lại, mặt không đổi sắc đứng lên. Bóng người nọ đã đẩy cửa ban công đi vào, cười nói với cậu: "Có tiến bộ." Nói xong tháo kính râm xuống, bình luận thêm: "Động tác vẫn còn quá lớn, trước kia tôi đã nói với cậu, khối lượng động tác phải tỷ lệ thuận với diện tích phạm vi xung quanh."

Tô Vạn theo bản năng muốn nói lại một câu, nhưng lại thấy không thể ngụy biện được. Hắc Hạt Tử ngồi lên chiếc ghế chơi game cậu vừa đá đi, chậm rãi trượt về phía cậu, thấy cậu không nói gì, liền nói: "Sao vậy? Ngày mai thi đại học nên căng thẳng quá, nhìn thấy sư phụ cũng không chào?"

Tô Vạn bị chiếm ghế, đang muốn ngồi xuống giường, mông vừa chạm vào ga trải giường, nghe được lời của Hắc Hạt Tử lại đột ngột đứng lên: "Anh còn biết ngày mai thi đại học? "

Hắc Hạt Tử dùng chân đẩy, ghế bắt đầu xoay tròn: "Đã nói 800 lần rồi, không nên dùng tuổi tác để đánh giá người khác, tôi biết rất nhiều thứ, còn biết ngày mai cậu sẽ thi môn đầu tiên, đi tuyến đường nào đến điểm thi, dọc theo đường đi có mấy cột đèn giao thông, môn cuối cùng mấy giờ kết thúc."

Tô Vạn cực kỳ sốc. Cậu nhấc chân, đạp vào lưng ghế để phanh cái ghế đang quay tròn lại. Hắc Hạt Tử từ trên ghế lại đi tới bàn học, trên người hắn chỉ mặc cái áo phông bình thường và quần tây, tóc giống như vừa mới cắt qua, thoạt nhìn giống như một thanh niên nghiêm túc vô hại. Tô Vạn nhìn chằm chằm vào gáy người đàn ông: "Vậy thi xong anh đến đón em được không?"

Hắc Hạt Tử đến bên bàn học, nghịch cây bút mà Tô Vạn vừa viết: "Đón cậu, đi đâu? Thi xong không đi ăn cơm với ba mẹ sao?"

Tô Vạn thở dài một tiếng: "Bọn họ mới không cần em đi cùng, đã sớm định đi du lịch rồi, ngày mai sẽ để tài xế lái xe đưa em đi thi, ngày đầu tiên họ đưa em đi cho có hình thức thôi, chụp hai tấm ảnh đăng lên Moments, chờ em thi xong môn cuối thì cũng không còn thấy bóng dáng bọn họ đâu."

Hắc Hạt Tử nói: "Được rồi, ngày cậu thi xong sẽ đi đón cậu."

Tô Vạn vui mừng: "Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đi đâu?" Hắc Hạt Tử cầm bút, không biết đang viết cái gì, "Đi Cổ Đồng Kinh."

Tô Vạn hưng phấn đứng dậy: "Đi tìm họ?"

"Tìm ai?"

"Vịt Lê! Dương Hảo!" Tô Vạn suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một người: "Đại sư huynh!"

Hắc Hạt Tử cười nhạo một tiếng: "Hiện tại Lê Thốc, Dương Hảo, đại sư huynh của cậu không còn ở Cổ Đồng Kinh nữa." Hắn đã viết xong, từ từ quay sang Tô Vạn: "Đùa cậu thôi, ngồi xuống đi."

"Cái gì mà Vịt Lê của em." Tô Vạn bĩu môi ngồi xuống, "Vậy chúng ta đi đâu?"

Tay Hắc Hạt Tử chống đầu, ánh mắt dừng lại trên bộ đồ ngủ Doraemon của Tô Vạn, nhìn chằm chằm vào con mèo đầu tròn, trong giây lát không nói gì. Thời này trẻ con thi đại học xong thường sẽ làm gì, đi ra ngoài chơi bời, uống rượu, yêu đương, trước kia trên TV còn thấy xé cả sách xé đề thi. Hắn chợt nhớ tới mấy quyển đề luyện thi thử đại học dày cộm của Tô Vạn, cảm thấy có chút không biết phải làm thế nào.

Hắc Hạt Tử vừa mới trở về từ vùng núi phía Tây Nam vào buổi chiều, lần này đi ra ngoài thần không biết quỷ không hay, cả Tô Vạn cũng không biết. Là luật của cửu môn, mấu chốt là phải độc quyền nguồn thông tin, một số việc chỉ có chủ thuê mới biết, nhưng Tô Vạn không lại hiểu, cậu nửa đường vào sa mạc một chuyến, trở về cứ thế tự nhiên đi tới đi lui ở địa bàn của Hắc Nhãn Kính, ở trong mắt người ngoài đã được coi là nửa cửu môn rồi, vậy mà bản thân cậu ngay cả quá trình gắp lạt ma cũng không biết.

Hắc Hạt Tử đến rồi đi không dấu vết, đi được hơn một tháng. Kế hoạch của Ngô Tà vẫn đang được tiến hành cho đến ngày hôm nay, Hắc Hạt Tử đã thành công rút lui, bây giờ tiến vào Thập Vạn Đại Sơn* để lấy về một ít đồ vật của Trương gia rải rác trong thôn trại gần đó năm xưa. Dịp năm mới Ngô Tà đến nhà thuận miệng nhắc tới, cũng không phải chuyện quan trọng, có thể chờ Trương Khởi Linh đi ra rồi ngẫu nhiên rút đại một người Trương gia may mắn để đi. Nhưng trong đầu Hắc Hạt Tử có một giọng nói, bảo hắn cần phải rời đi một thời gian.

*một khu vực có hàng trăm ngọn núi ở Trung Quốc, trông như thế này



Một ngày nọ, hắn trèo ra khỏi hang động được nối liền với địa cung bên dưới lòng đất, nằm ngửa trên đá, nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm quang đãng. Lúc này hắn nghĩ tới Tô Vạn. Điện thoại di động ở trong túi chống thấm nước trong ba lô, hắn còn mang theo thêm một cái túi chống thấm nước đặt pin sạc dự phòng, chỉ cần hắn muốn, có thể mở máy gọi điện thoại, có cơ hội rất lớn có thể nghe thấy giọng của Tô Vạn. Nhưng hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích. Có sương trên bụi cỏ bên cạnh hắn, vì thế hắn đoán có lẽ là sắp bình minh. Khi mặt trời mọc một lúc, học sinh trung học nên thức dậy và chạy đến trường để kịp kiểm tra bài buổi sáng. Hắc Hạt Tử cảm thấy nực cười, không biết tại sao hắn bắt đầu quan tâm đến nền giáo dục trung học cơ sở của thanh thiếu niên.

Sau khi hắn quay về Bắc Kinh thì đi Phan gia viên trước, giao đồ lại cho Vương Bàn Tử. Bàn Tử vừa nhìn thấy hắn liền đi lên kề vai sát cánh, giả bộ thân cận, kêu lão Hạt, không tầm thường nha, đã chừng này tuổi còn xuống tay với trẻ vị thành niên.

Trên mặt Hắc Hạt Tử lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, không cần nghĩ cũng biết Bàn Tử đang nói tới Tô Vạn. Bàn Tử không đợi hắn giải thích, lại chậc chậc chậc, tiểu tử kia tôi cũng biết, lúc trước Ngô Tà an bài ba kiếm khách ở Cổ Đồng Kinh, đứa nhỏ đeo cặp sách mặc đồng phục học sinh đến hỏi tôi có biết Hắc Hạt Tử đi đâu không, nhìn người ta đáng thương như vậy, Hạt Tử, chúng ta cũng không còn trẻ nữa, lớn tuổi phải tích đức, chạy được hòa thượng chạy không thoát miếu*, đó là cháu trai của cháu trai cậu, đừng làm chuyện bội tình bạc nghĩa, cuối cùng vứt bỏ người ta.

*thành ngữ TQ, nghĩa là dù có trốn tránh được một thời gian cũng không thể trốn được mãi mãi

Hắc Hạt Tử đặt đồ lên quầy, thừa dịp Bàn Tử không chú ý cho mông hắn một cước, trước khi Bàn Tử đứng vững chửi ầm lên, Hắc Hạt Tử đã từ cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài.

Trước khi mặt trời lặn, hắn trở lại tiểu viện của mình, mở cửa để đồ xuống, thấy một mảnh giấy được chặn bởi chén trà trên bàn, tưởng có kẻ thù nào hạ chiến thư theo kiểu xã hội cũ, đi qua để xem, trên đó viết: 'Mừng anh về nhà!' Hắc Hạt Tử cầm lên, thấy mặt sau có nét bút, lật lại, là một dòng chữ nhỏ: 'Lần sau đi xa nhớ nói cho em biết, đồ ăn trong tủ lạnh hỏng hết rồi!' Bên cạnh còn vẽ một khuôn mặt kỳ quái.

Hắn nhìn đi nhìn lại tờ giấy đấy, không thể nói rõ tư vị trong lòng, cảm thấy chuyện này rất mới mẻ. Từ khi hắn nhận được thư mời chào của Trần Bì A Tứ trong căn hộ ở Đức đến nay, vẫn nửa chân ở trong nước, nhìn những thăng trầm với thái độ thờ ơ lạnh lùng, nhưng hắn không biết cuộc đời mình ở đâu, vận mệnh là cái gì. Thấm thoắt đã nhiều năm trôi qua.

Trời đã hoàn toàn tối đen, hắn cất giấy đi vào nhà vệ sinh tháo kính râm xuống, nhìn bản thân trong gương, nhìn kỹ một hồi lâu, kết luận là trông hắn cực kỳ lôi thôi với bộ râu xồm xoàm. Hắn không nhớ nổi mình đã bao lâu không để ý đến những thứ này, khi còn trẻ theo nghĩa đen, hắn thường xuyên mặc lễ phục cầu kỳ chơi violin trên đường phố nước ngoài, có khi chơi một số bản nhạc cổ điển Trung Quốc nghe rất lạ, nhưng vẫn có rất nhiều người dừng chân trước mặt hắn, ném tiền xu vào cái mũ hắn đặt trên mặt đất. Khi đó tất cả mọi thứ đều ở trong tầm với của hắn.

Tô Vạn thấy vẻ mặt của hắn thay đổi khó lường, nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, có phải anh không rảnh không? Anh lại phải đi ra ngoài à?"

"Không có." Hắc Hạt Tử nhanh chóng phủ nhận, sau đó cảm thấy vẫn chưa đủ rõ ràng, vì vậy hắn nói thêm: "Tôi rảnh."

Tô Vạn nửa tin nửa ngờ gật đầu. Trước khi Hắc Hạt Tử đến ban công nhà cậu biểu diễn màn ảo thuật người sống biến mất lại xuất hiện, cậu đã đi hỏi thăm tung tích của hắn ở những địa bàn cậu biết khắp Bắc Kinh. Những người trong Ngô gia cảm thấy việc Hắc Hạt Tử mất tích rất bình thường, có một người gọi là Minh ca trông rất quen mắt, hắn nói với Tô Vạn, ông chủ nhà hắn bất kể là Tam gia hay là Tiểu Tam gia đều là một năm chỉ gặp được vài lần, không gặp được nghĩa là ông chủ đi làm việc của mình, còn cấp dưới thì nên thành thật làm việc của mình, có thể nhìn thấy sẽ tự nhiên có thể nhìn thấy.

Tô Vạn muốn giải thích cậu không phải cấp dưới của Hắc Hạt Tử, nhưng lại lo nói là đệ tử của Hắc Hạt Tử lập tức sẽ bị đám người ồn ào trong tiệm này khoa tay múa chân đòi thử sức, nên đành bỏ cuộc.

Cậu từ bỏ vướng mắc về việc sư phụ cậu rốt cuộc có rảnh không, đang chuẩn bị đổi đề tài gì đó vui vẻ, đột nhiên Hắc Hạt Tử đứng lên, Tô Vạn cho rằng hắn chuẩn bị đi, vừa định nói chuyện, chợt nghe được Hắc Hạt Tử nói ra một câu kinh hồn: "Xin lỗi."

Tô Vạn choáng váng. Cậu nghĩ, quả nhiên ôn thi đại học khiến con người ta mau già, cậu còn trẻ như vậy thế mà lại xuất hiện ảo giác.

Hắc Hạt Tử nhìn cậu ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy có lẽ hắn có hơi đột ngột, hắn suy nghĩ một chút: "Xin lỗi, sau này đi xa sẽ nói cho cậu biết."

Tô Vạn không ngờ rằng đó không phải là ảo giác, lập tức trợn mắt há mồm. Cậu vô thức hỏi ngược lại những gì Hắc Hạt Tử nói: "Sao lại nói với em?"

Hắc Hạt Tử nhướng mày: "Có lẽ là vì cần cậu giúp tôi dọn tủ lạnh?"

Tô Vạn chậm rãi mở miệng, giống như là muốn nói gì đó, nhưng không nghĩ ra được, lại chậm rãi khép miệng. Sau một hồi cúi đầu cười rộ lên. Hắc Hạt Tử hỏi cậu cười cái gì, Tô Vạn xua tay: "Không có gì." Cậu đứng dậy đi tới bàn, muốn xem Hắc Hạt Tử đã viết cái gì.

Hắc Hạt Tử đứng trước bàn học làm cậu không nhìn thấy gì được, vì thế đưa tay đẩy hắn nhưng mấy lần cũng không đẩy được, vừa lúc Hắc Hạt Tử định để bị đẩy, chuẩn bị lui bước tránh qua một bên, tay Tô Vạn đã thay đổi chủ ý, cánh tay vòng qua vai Hắc Hạt Tử, vòng quanh cổ hắn, tiếp theo cả người dựa vào hắn.

Hắc Hạt Tử có một giây kinh ngạc vì hắn bị người sờ đến động mạch ở cổ nhưng không có phản ứng căng thẳng, tay hắn lắc lư trong không khí nửa ngày, không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng vòng tay qua eo Tô Vạn. Sau đó, hắn mới nhận ra đó là một cái ôm. Hắc Hạt Tử không nhớ nổi lần cuối hắn từng ôm ai đó là khi nào. Quả thật không phải đứa con nít, đã là một người trưởng thành, hắn nghĩ như vậy, lại cảm thấy không đúng, ở trong lòng bổ sung một câu, ý hắn không phải là như vậy. Nhưng Tô Vạn dường như không nghĩ giống như hắn. Sự thân mật như vậy làm cho cậu cảm thấy thoải mái, khiến cậu tạm thời quên đi kỳ thi ngày mai. Cơn buồn ngủ dâng lên, cậu dựa vào vai Hắc Hạt Tử, dặn dò một câu: "Sư phụ, anh đừng cho em leo cây đấy."

Hắc Hạt Tử hỏi: "Leo cây gì?"

"Lần trước anh đã hứa đưa em đi hồ chứa câu cá, sau đó cả người liền biến mất, đó không phải là cho leo cây thì là gì!"

Hắc Hạt Tử muốn cười, lại giả bộ giọng điệu nghiêm túc: "Con người không có ai là hoàn hảo, chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, chúng ta đừng lấy đó làm gương, tóm lại, vi sư đã xin lỗi rồi."

Tô Vạn buông tay ra, lui về phía sau nửa bước, nhìn vào mắt Hắc Hạt Tử: "Nhưng đó là tiền án của anh." Cậu giơ một ngón tay lắc lắc, "Một cái tiền án không thể xoá." Hắc Hạt Tử ấn tay cậu xuống, cậu lại nâng lên, che miệng ngáp một cái.

Hắc Hạt Tử xoay cậu theo một hướng, hướng về phía giường: "Đi ngủ đi."

Tô Vạn chậm rãi đi tới giường, đá dép lê, nằm xiêu vẹo trên giường, kéo chăn ra đắp, lại chỉ huy Hắc Hạt Tử kéo rèm cửa sổ. Căn phòng trở nên tối hơn, Tô Vạn gần như không mở nổi mắt được nữa, chỉ nghe được tiếng quần áo ma sát khi con người cử động. Hắc Hạt Tử đi đến bên giường, đẩy hai chân đang treo ngoài giường vào. Tô Vạn phối hợp dịch vào, lại từ trong chăn vươn một tay về phía hắn. Lúc này Hắc Hạt Tử mới chú ý trên tay cậu có một vòng dây ngũ sắc để xua đuổi tà ma trong Tết Đoan Ngọ, được quấn thành một vòng mỏng quanh cổ tay. Hắn nhìn một lúc, nắm lấy cổ tay gầy gò của cậu, vuốt ve vòng dây. Tô Vạn rất trắng, ở trong sa mạc phơi nắng được một chút, quay lại trường học một thời gian, chẳng mấy chốc đã trở lại bộ dạng da mịn thịt mềm như ban đầu.

Hắc Hạt Tử mở bàn tay của cậu ra, đan các ngón tay của mình vào rồi siết chặt.

Tô Vạn mơ mơ màng màng hừ một tiếng. Hắc Hạt Tử dùng tay còn lại lấy điện thoại di động Tô Vạn đặt trên tủ đầu giường kiểm tra đồng hồ báo thức, mở ra xem, từ sáu giờ rưỡi đến bảy giờ, đặt liên tiếp bảy cái. Hắc Hạt Tử thấy buồn cười, đặt điện thoại trở về vị trí cũ, tay chống đầu nhìn Tô Vạn ngủ.

Sáng hôm sau, Tô Vạn thức dậy sớm hơn ba phút so với đồng hồ báo thức. Cậu cầm điện thoại di động xem giờ, lại nhắm mắt lại, băn khoăn không biết có nên rời giường hay không, nhưng cảm giác lo lắng làm cho đại não tăng khả năng tỉnh táo, cuối cùng một chút buồn ngủ cũng không còn. Cậu xoay người ngồi dậy khỏi giường, tắt tất cả đồng hồ báo thức vài giây trước khi chuông báo thức vang lên.

Trong phòng chỉ có mình cậu, Tô Vạn ngẩn người mấy giây, không rõ rốt cục ngày hôm qua sư phụ cậu có tới thật hay không, nhưng tiếng tài xế dưới lầu mở ga ra lấy xe cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu. Tô Vạn ném điện thoại xuống đi tới bên cạnh bàn, liếc mắt nhìn cuốn lịch được bày trên bàn từ hôm qua.

Khoảng trống bên cạnh 'quyết chiến thi đại học', có thêm chữ viết tay của một người khác, bốn chữ lớn đỏ rực: BẤT KHẢ CHIẾN BẠI.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!