Dạo Một Vòng, Rồi Về Lại Bên Anh

Chương 2: Long Phụng



Chàng trai thấy Minh Nguyệt mở lời, mừng hơn bắt được vàng ngỡ như cả đời hắn chưa nghe được âm thanh nào trong trẻo đến thế. Vội vàng buông cô ra chăm chú nhìn ngắm một lượt từ trên xuống dưới.

- Đâu, để anh xem nào. Hmm...bảo bối, em quả nhiên đã gầy đi nhiều rồi.

Chàng trai này mang họ Châu tên là Minh Khôi, còn được biết tới là anh trai trong cặp long phụng nức tiếng Thượng Hải một thời. Người ta thường nói anh em sinh đôi là “nhất thể đồng tầm” cùng chí hướng, chung cả mục tiêu. Nhưng cặp anh em Minh Khôi, Minh Nguyệt lại hoàn toàn trái ngược, ngỡ như hai đường thẳng song song không chút liên quan gì đến nhau. Trong khi Minh Nguyệt hoạt bát, hiếu thắng, thậm chí kiêu ngạo thì Minh Khôi lại điềm đạm, cẩn trọng và có chút bất cần. Chính sự trầm tĩnh đến an phận này của anh trai đã khiến cô không ít lần chán nản, thậm chí là tức tới phát cáu. Nhưng suy cho cùng dẫu có khác nhau như thế nào điều duy nhất mãi mãi không bao giờ thay đổi được đó chính là Minh Khôi thực sự vô cùng yêu thương Minh Nguyệt, thương hơn bất cứ ai, bất cứ thứ gì trên đời.

- Không sao đâu, trông thế thôi chứ giờ em khoẻ hơn trước nhiều.

- Bảo bối, chúng ta là anh em song sinh em còn nghĩ có thể lừa được người làm anh này? Bọn họ chăm sóc em không tốt sao?

Minh Khôi đưa tay búng trán em gái, cặp lông mày thanh tú khẽ nhíu lại một chốc nhưng rồi lại trở về nguyên trạng.

- Làm gì có chứ, nếu không phải vì anh ở đây em thậm chí còn chẳng muốn quay về nơi này. Mà sao anh mang theo nhiều người thế?

Cô thản nhiên đáp lời anh trai rồi cũng khéo léo chuyển chủ đề. Lúc này đây Minh Nguyệt mới vừa hay thu vào mắt bóng dáng của một cô gái sở hữu ngoại hình sáng, đường nét khuôn mặt thanh tú vừa dịu dàng, thanh cao lại chẳng kém đi phần trẻ trung, nữ tính. Cô gái kia vừa hay phát hiện ánh mắt Minh Nguyệt nhìn mình, thoáng trên mặt vẽ ra nét vui mừng đưa tay về phía trước.

- Minh Nguyệt, mừng mày trở về.

Minh Nguyệt cười xoà, cô gái này là thiên kim thứ ba của Nhị Gia nhà họ Hứa gọi là Hứa Thuỵ Linh. Hứa Gia chuyên hành nghề Y nhưng nội tình xưa nay phức tạp, là gia tộc lâu đời nhất cũng bí ẩn nhất trong các đại gia tộc đứng đầu Trung Quốc. Không có quá nhiều thông tin về vị tiểu thư này chỉ biết cô là người tài sắc vẹn toàn, trong gia tộc luôn hưởng đủ phong quang. Một người con gái trầm tĩnh, dịu dàng, thông minh, tài giỏi lại đặc biệt vô cùng khôn khéo, rõ việc lại đặc biệt hiểu chuyện. Người ngoài biết cô là tiểu thư ái nữ nhà họ Hứa, cũng biết cô là thiếu phu nhân được định sẵn cho thiếu gia Minh Khôi của Châu Gia nhưng lại ít ai hay rằng Hứa Thuỵ Linh cũng chính là người bạn thời thơ ấu, thân thiết và cũng là duy nhất của Minh Nguyệt.

- Đã lâu không gặp, Minh Khôi thời gian qua đã khiến mày chịu thiệt rồi, tao thay mặt anh ấy xin lỗi mày.

Thuỵ Linh có chút ngạc nhiên, người bạn thân này của vốn là người kiêu ngạo hôm nay vậy mà lại trước mặt cô xin lỗi, quả là việc hiếm thấy. Nhưng lời xin lỗi này nên là do cô nói ra mới phải, dẫu sao cũng là cô gây rắc rối cho Châu Minh Khôi. Thuỵ Linh xua tay vừa là gạt cái mớ suy nghĩ hỗn tạp, vừa là bác bỏ lời xin lỗi không cần thiết của người bạn. Cô khẽ liếc về Châu Minh Khôi rồi lại ngay lập tức thu hồi ánh mắt, cẩn trọng kỹ lưỡng không để bất cứ ai có cơ hội trông vào.

- Tao với mày không có cảm ơn, tất nhiên cũng không có xin lỗi. Ở cạnh tao việc gì phải ép mình.

- Được rồi, người anh đem theo vừa báo lại phóng viên sắp vây kín cả sân bay rồi, nơi này không thể ở lại lâu chúng ta cũng tranh thủ thôi.

Châu Minh Khôi thấy không khí dần trở nên bất thường cũng mau chóng lên tiếng giục hai cô gái. Minh Nguyệt định nói thêm gì đó nhưng cũng đành rút về sau lời từ anh trai, đeo lại chiếc kính râm ngay ngắn cô khó chịu mà thốt lên vài lời chửi rủa.

- Đám chó săn Thượng Hải dù qua bao năm thì mũi vẫn thính như thế, kín tới mức nào cũng đều có thể đánh hơi ra.

Thuỵ Linh bật cười, quả nhiên đây mới chính là Châu Minh Nguyệt mà cô cùng chơi từ nhỏ tới lớn, không lãng phí cái danh xưng “Phượng hoàng Thượng Hải”.