Dao Quang Mãn Ngân Hà

Chương 6



11

Cung Thu Nguyệt bướng bỉnh chịu năm mươi cái tát, miệng nát cả ra.

Lúc cô ta khóc lóc cút ra khỏi viện của ta, phụ thân đã suy sụp hoàn toàn.

"Đại hoàng tử, cậu ỷ thế hiếp người, nhất định lão phu sẽ viết tấu vạch tội cậu!"

"Xin Thái sư cứ tự nhiên."

Phụ thân tức hổn hển rời đi.

Trận ồn ào kết thúc.

Ta nhìn về phía Ninh Tiêu, "Người tới làm gì vậy?"

Anh chậm rãi lấy một cây trâm trong ngực ra, "Đến đưa cho muội cái này."

Đó là một cây trâm phượng hoàng tỏa ánh sáng lunh linh, ánh vàng óng ánh trong đá ngũ sắc chiếu sáng rực rỡ.

Trước hai đời, lúc ta cưới đều nhận được cây trâm này.

Không ngờ rằng, đời này, anh lại tự tay đưa cho ta.

Ta đưa tay nhận lấy, tự nhiên cài lên trên tóc.

Hai mắt Ninh Tiêu sáng rực nhìn cây trâm lấp lánh trên tóc ta, ngượng ngùng nói: "Đây là di vật của mẫu thân ta, muội cài trông rất đẹp."

"Quý giá như thế, tôi nhận được."

"Đây là mẫu thân ta cho con dâu tương lai, trừ khi muội không muốn lấy ta."

Tim ta như ngừng đập.

Nếu đây là để anh tặng thê tử của mình, vậy sao hai đời trước anh lại tặng ta?

...

Ngày cưới.

Phụ thân không đến.

Bệ hạ cũng không đến, nhưng thánh chỉ của người đến.

Trong thánh chỉ trách cứ Ninh Tiêu vô lễ, bảo chúng ta cưới xong thì ở trong phủ kiểm điểm, không cần vào cung.

Chúng ta thành hôn trong ánh mắt chế giễu của đám người.

Tay chàng nắm lụa đỏ, khó mà đẩy xe lăn, ta đi lên đẩy chàng.

Chàng từ chối.

"Chuyện này, nhất định phải chính ta làm."

Ta buông lỏng tay, đứng sau lưng chàng, kéo lụa đỏ thành một đường thẳng.

Bởi vì hỉ bà nói, lụa đỏ thẳng tắp, vạn sự như ý.

Biết là nói lấy may, nhưng dù sao nhân duyên này cũng là ta cực khổ giành được, ta vẫn hi vọng mọi bề sau này suôn sẻ, để ta có thể sớm đạt được ước nguyện.

Đêm thành thân, quá trình Ninh Tiêu cần đi chàng đều không bỏ bước nào, chỉ là vào lúc động phòng, chàng rời đi trong sự muộn phiền xen lẫn mấy phần ngượng ngùng.

"Nàng nghỉ ngơi một mình nhé."

"Ninh Tiêu..."

Ta đứng dậy, lên tiếng gọi chàng lại nhưng không biết nói gì cả.

Ta biết rõ, chàng liệt nửa người, không làm được gì cả, ta khiến chàng khó xử rồi sao?

Ta dời sang chủ đề khác:

"Nếu chàng tin em, em muốn nói chàng nghe một chuyện."

"Chuyện gì?"

Ta bước tới, cúi người thì thầm vào tai chàng.

Hơi nóng phả lên lỗ tai, tai chàng khẽ động đậy rồi ửng đỏ cả lên.

Vào giây phút ấy, tay ta hơi ngứa ngáy, muốn véo.

Chàng gật đầu, lưu loát tránh khỏi tay ta.

Lòng ta tiếc nuối, ngoài miệng lại bình tĩnh nói: "Chàng dự định xử lý thế nào?"

"Ta sẽ phái người theo dõi cô ta, nàng yên tâm đi."

12

Xuân đi thu tới.

Thời tiết ngày một lạnh hơn.

Ta và Ninh Tiêu tới chùa Quy Vân.

Mà lúc này chùa Quy Vân đang loạn.

Thái hậu luôn mạnh khỏe lại bị cảm lạnh, bị bệnh liệt giường.

Cung Thu Nguyệt vừa sai người truyền tin tức vào trong cung, lại vừa ở với đại cô cô, chăm sóc Thái hậu từng li từng tí.

Khi cô ta đang rối rắm, ta và Đại hoàng tử đến thăm chùa Quy Vân, thái y theo hầu bên cạnh lập tức bắt mạch cho Thái hậu, bệnh tình Thái hậu ổn định, một đám người chúng ta cũng tự nhiên ở lại.

Lá vàng rơi rụng lả tả.

Đột nhiên Cung Thu Nguyệt thì thầm bên tai ta: "Ta không ngờ cô lại thật sự gả cho Đại hoàng tử? Cô có âm mưu gì? Anh ta là một con ma c h ế t sớm, có gì đáng để cô mưu tính chứ?"

Ba chữ ma c h ế t sớm chọc trúng ta.

Chẳng biết tại sao, vào lúc này, trái tim ta lại hơi nhói lên.

Ta thuận thế tát một cái vào mặt Cung Thu Nguyệt.

Cô ta không dám tin nhìn ta, đôi mắt ầng ậng nước, vội vàng quỳ xuống đất.

"Em có chỗ nào không vừa ý chị, chị nói em sẽ sửa, chỉ mong chị đừng nóng giận, cẩn thận đau tay."

Ta quay người lại liền thấy được Thái hậu đã khỏe hơn đang đi tản bộ, bên cạnh còn Thái hậu còn có Đại hoàng tử.

Thái hậu sa sầm mặt.

"Tiêu nhi, đây là người mà con xin bản cung ban hôn cho con cưới làm vương phi ư? Hừ! Vớ vẩn! Chùa Quy Vân không phải nơi cho nó phách lối, hai đứa mau xuống núi đi, về sau không được tới nữa."

Thái hậu tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.

Mặt Cung Thu Nguyệt thoáng qua vẻ trào phúng, lúc cô ta đứng lên còn thỏ thẻ bên tai ta: "Chị à, mau cút xuống núi thôi, không ai có thể ngăn cản em đâu."

Cô ta đắc ý rời đi.

Lòng ta hơi trầm xuống.

Trận bệnh này của Thái hậu tới hơi sớm chút.

Có lẽ Cung Thu Nguyệt không muốn hầu hạ Thái hậu cho đến khi người sắp hoăng mới biết được bí mật như ta, cô ta muốn sớm hơn chút, thế nên chỉ ngắn ngủi nửa năm Thái hậu đã bị bệnh...

13

Ta và Ninh Tiêu rời khỏi chùa Quy Vân.

Mà lúc này trong kinh đã xảy ra biến cố lớn, hôm nay bệnh bệ hạ trúng gió, cứ luôn miệng kêu đau đầu, ngự y trong cung không thể làm gì nên đã chiêu cáo thiên hạ tìm danh y, nếu thật sự có thể trị hết bệnh cho bệ hạ sẽ được thưởng vạn lượng.

Tin tức này vừa ra đã khiến danh y tụ tập khắp trong kinh thành.

Cửu hoàng tử và Lục hoàng tử tìm kiếm danh y khắp nơi đưa vào cung, đều muốn tranh công trước mặt bệ hạ.

Sau khi chúng ta quay về cung, mấy lần Ninh Tiêu đưa thiếp xin vào cung đều bị từ chối.

Ninh Tiêu nguội lòng liền không để ý đến chuyện này nữa.

Nhưng cung trong lại truyền tin đến, nói bệnh đau đầu của bệ hạ nặng hơn, cần m á u của con trai trưởng mới có thể trị...

Nghe được lời ấy, ta ngỡ ngàng.

Bởi vì hai đời trước, hoàn toàn không có chuyện này.

Thật sự bệ hạ có trúng gió, nhưng bệnh đó phải sau khi Thái hậu qua đời mới có, chứ không phải hiện giờ.

Ta và Ninh Tiêu vào cung.

Mỗi ngày thái giám đều cắt cổ tay Ninh Tiêu nhỏ đầy một chén nhỏ.

Sắc mặt Ninh Tiêu ngày càng nhợt nhạt đi, chàng bắt đầu mê man, thời gian nằm trên giường cũng càng nhiều hơn.

Mỗi ngày ta đều chỉ có thể nghĩ cách cho chàng ăn uống vui vẻ, dùng cách này để bồi bổ khí huyết.

Không lâu sau, bệ hạ triệu Ninh Tiêu yết kiến.

Tinh thần ông ta tỉnh táo, tốt hơn khi trước rất nhiều.

So với Ninh Tiêu, hai người đúng là một kẻ trên trời, một người dưới đất.

Ông ta khen Ninh Tiêu trung hiếu tiết nghĩa, phong chàng là Trung Nghĩa vương.

Điều này lại càng khác xa kiếp trước.

Kiếp trước, ông ta phong Ninh Tiêu là Lệ vương.

G i ế t chóc vô tội là lệ, bạo ngược thành thói là lệ, giúp cái ác bỏ cái thiện là lệ.

Lệ là phong hào xấu nhất từ trước đến nay.

Hai đời trước, khi Ninh Tiêu c h ế t đều phải gánh cái danh hiệu này.

Đời này, vì m á u của Ninh Tiêu mà hoàng đế thay đổi, vậy mà lại sửa phong hào.

Thái giám chấp bút viết thánh chỉ.

Ninh Tiêu mỉm cười cầm tờ thánh chỉ.

"Đa tạ phụ hoàng."

"Ngày sau, con cứ vào trong cung an dưỡng đi."

Ninh Tiêu chưa trả lời, chợt ngoài cung truyền đến tiếng kêu đánh g i ế t.

Bệ hạ kinh ngạc.

"Tiếng gì đó?"

"Hộ giá!" Ninh Tiêu lập tức chắn trước mặt bệ hạ.

Ta nhìn ra bên ngoài liền thấy có vô số binh sĩ đang c h é m g i ế t ngoài cửa, cung nữ thái giám chạy trốn tứ phía.

Một tiểu thái giám lăn lê vào với vẻ mặt bàng hoàng.

"Không xong rồi, bệ hạ, Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử tạo phản ở bên ngoài, Ngự Lâm quân đang liều c h ế t bảo vệ bệ hạ."

"Nghiệt súc! Trẫm vẫn còn đây, sao chúng dám làm như thế?"

Bệ hạ không tin.

Ông ta đi tới cửa, tận mắt thấy phụ sức của thị vệ thân cận bên Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử.

Thân thể ông ta lung lay sắp đổ, khuôn mặt hốt hoảng lộ vẻ mờ mịt không thể ngờ được.

"Sao có thể như vậy? Trẫm không bạc với chúng nó mà!"

'Phụt' một tiếng, ông ta phun ra m á u tươi rồi ngã xuống...