Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 101: Bưu kiện chết chóc 2



 Giang Húc ăn ké bữa cơm trưa, buổi chiều mang Hạ Tuy đến một cửa hàng chuyên chế tác lễ phục thủ công.

     Bởi vì khách lui tới hơn phân nửa đều là những người có danh vọng trong giới thượng lưu, nhìn thấy Hạ Tuy và Giang Húc đến cùng nhau mọi người cũng không cố ý bàn tán gì cả, nhiều lắm chỉ là liếc nhìn Hạ Tuy thêm vài lần, dù sao đây chính là “Cổ phiếu mập mạp có tiềm lực” nổi danh trên mạng, một thời gian rất dài trước kia đều bị những người mập theo đuổi bạn gái lấy làm ví dụ thực tế, đại khái như là mập mạp thì dễ thoát ế hơn các kiểu.  

     Sau đó Hạ Tuy lại bảo Giang Húc dẫn hắn đến khách sạn ngày mai tổ chức tiệc tối để xem qua, xác định xem ngày mai nên chuẩn bị những gì cho thích hợp.

     Có điều giống như Giang Húc đã nói, buổi chiều Giang Húc và Hạ Tuy mới đi qua phòng làm việc và khách sạn một chuyến, chạng vạng trên mạng đã có tin tức hai người “Gương vỡ lại lành”, “Hào môn giả ly hôn” các kiểu.

     Giang Húc đã tập thành thói quen, hoặc có lẽ bởi vì bề ngoài của cô ấy tương đối hơn người, hơn nữa là phụ nữ tuổi còn trẻ mà đã làm chủ cả một tập đoàn Húc Dương, cư dân mạng sẽ rất thích được nhìn thấy scandal hoặc tin đồn gì đó về cô ấy, có điều giới hạn của Giang Húc chính là không cho phép đưa tin đồn của cô và nghệ sĩ của công ty, nhưng tin tức khác nếu thấy thích hợp thì có thể nương tay một chút.

     Hạ Tuy hoàn toàn không biết những điều này, sau khi trở về đã vào phòng làm việc để điêu khắc ngọc âm.

     Buổi tối hơn bảy giờ, Lý Vĩnh giao hàng xong lái xe ba bánh trở về kho hàng, bên trong có một nhân viên điều phối đơn hàng, nhân viên điều phối vừa gõ bàn phím vừa tán gẫu với Lý Vĩnh, “Hôm nay giao hành nhanh thật.”

     Gương mặt ngăm đen của Lý Vĩnh nở một nụ cười chất phác, "Chủ yếu bởi vì khách hàng hôm nay đều nhận điện thoại rất nhanh, không làm chậm trễ thời gian.”

     "Vậy thì tốt quá, à đúng rồi, anh chịu trách nhiệm khu này, vừa hay có hai đơn hàng ở gần chỗ anh ở, một lát nữa thuận đường đưa qua luôn nha?"

     Lý Vĩnh nghĩ thời gian còn sớm, sảng khoái gật đầu nhận đơn hàng.

     Hai bưu kiện đều rất nhẹ, một cái cỡ bàn tay, chắc là đồ trang sức gì đó.

     Một cái thì lớn hơn một chút, chắc lớn khoảng bằng bàn phím máy vi tính, cũng rất nhẹ không biết bên trong có cái gì.

     Trên gói hàng ghi chữ hàng dễ vỡ, Lý Vĩnh đọc xong tiện tay bỏ gói hàng nhỏ hơn vào túi quần, cẩn thận ôm gói hàng lớn quay về xe ba bánh, cố ý đặt ở dưới chân của mình, đề phòng mình không chú ý xóc nảy bị đụng trúng.

     "A lô ông xã à, khi nào anh về ăn cơm?"

     Lý Vĩnh nhận điện thoại của bà xã, nghe thấy bên kia đầu dây con trai đang học nói bi bô phát âm “Ông xã” theo mẹ, trong lòng ngọt ngào như mật, “Đang trên đường về rồi, lát nữa anh còn đi đưa hai đơn hàng, có điều ở gần nhà chúng ta. Bà xã, em và con có muốn ăn gì không? Lát nữa anh mua mang về.”

     Nghe được bên kia nói muốn mua hai cân hoa quả, Lý Vĩnh trả lời rồi cúp điện thoại, bắt đầu điều khiển xe đạp điện nhanh hơn.

     Tiện đường giao xong hai đơn hàng, Lý Vĩnh vô cùng vui vẻ mua hoa quả về nhà, bà xã của hắn Từ Phượng ôm con trai ra mở cửa, đứa con trai hơn hai tuổi cười khanh khách muốn nhào vào lòng bố.

     Nhưng khi Lý Vĩnh vươn tay muốn ôm con thì đứa trẻ lại hít hít cái mũi rồi bẹp miệng khóc lên, Từ Phượng vội bế con trở lại, khóe mắt liếc qua thấy một vệt đỏ, hoảng sợ hỏi, “Anh Vĩnh, anh bị thương rồi? Sao trên tay giống như có máu vậy?”

     Lý Vĩnh sửng sốt, lật hai tay nhìn nhìn, bản thân cũng thấy bồn chồn, “Không có, không biết ở đâu bị dính vào nữa. Thằng nhóc này làm sao vậy, hôm nay lại không cho ba ôm, thật không có lương tâm mà.”

     Từ Phượng vừa nghe không bị thương, lúc này mới thở phào, giục Lý Vĩnh đi rửa tay, “Chắc là chê cả người ba vừa dơ vừa hôi rồi, anh đi tắm trước đi.”
     Lý Vĩnh bị con trai ghét bỏ cũng không giận, vui vẻ đi nhanh đến nhà tắm, lúc cởi quần áo phát hiện trên ống tay áo cũng dính chút máu, nói thầm một tiếng kỳ lạ, cũng tiện tay ném quần áo vào sọt quần áo bẩn chứ không nghĩ nhiều.

     Tắm rửa xong đi ra, Lý Vĩnh ăn cơm với vợ con, vừa nói hôm nay đưa được bao nhiêu đơn hàng, “Cứ cố gắng hơn một chút, tháng này hẳn là có thể lĩnh hơn một vạn.”

     "Gần đây trời nóng, anh đừng quá liều mạng, nếu anh mệt chết thôi thì em với con biết làm sao?”

     Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Từ Phượng vẻ mặt bồn chồn đứng lên, "Đã trễ thế này là ai tới gõ cửa? Chủ nhà sao?"

     Đầu năm nay người tới gõ cửa cũng không nhiều, nếu có khách tới nhà thì đều liên hệ trước.

     Đêm nay con trai lại không thích bám lấy bố, nhìn thấy mẹ đứng dậy muốn bỏ nó một mình ở bàn ăn với bố nó cũng oa oa khóc lên.

     Lý Vĩnh bị ghét bỏ vẻ mặt buồn bực, Từ Phượng chỉ có thể ôm con đi mở cửa.

     Bởi vì trong nhà có đàn ông, Từ Phượng cũng không cần quá cẩn thận, trực tiếp kéo cửa chống trộm ra, không đợi thấy rõ người bên ngoài là ai thì cửa liền bị một người kéo ra.

     Có lẽ là thấy rõ người mở cửa là phụ nữ và trẻ con, người kia dùng lực đẩy cô ấy vào vách tường, sau đó có lực lượng được huấn luyện đặc biệt bước vào, đầu tiên là canh giữ ở tất cả các cửa chính và cửa sổ.

     "Cảnh sát, không được nhúc nhích, Lý Vĩnh là ai? Mời hợp tác đi một chuyến."

     Lý Vĩnh còn ngồi ở bên bàn cầm đũa bưng bát cơm nháy mắt đã bị người bắt chéo tay ra sau lưng ấn đầu xuống bàn, nghe nói cảnh sát gì đó, phản ứng đầu tiên của Lý Vĩnh với Từ Phượng chính là cảnh sát có phải đã tìm nhầm người rồi không?

     "Đồng chí cảnh sát, các anh có phải đã bắt sai người rồi không? Chồng của tôi chỉ là một người đưa chuyển phát nhanh, chúng tôi sống ở đây đã nhiều năm rồi, cho tới giờ cũng chưa từng làm gì sai quấy! Tôi, tôi lấy hộ khẩu với căn cước ra cho các anh kiểm tra!"

     Từ Phượng sợ tới mềm chân, tay ôm con trai cũng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng kiên trì giải thích, hi vọng cảnh sát đừng bắt chồng mình đi.

     Lý Vĩnh cũng kêu la, "Các anh làm gì! Có phải là cảnh sát thật hay không? Trước giờ chúng tôi chưa từng làm chuyện xấu, đến cả nhặt được tiền cũng mang đi giao nộp!"

     Người đội trưởng mặc thường phục nhăn mày, cứ cảm giác có gì đó quá kỳ quái.

     Có điều ý nghĩ này vừa lóe qua đầu, một người khác vào phòng tìm tòi một hồi liền thấy một bộ quần áo còn chưa kịp giặt, “Lão đại, trên quần áo này có vết máu!”

     Đội trưởng vừa thấy, cũng không đắn đo nữa, phất phất tay tỏ ý mang người đi.

     Từ Phượng và Lý Vĩnh nghe vậy, trong lòng giật thót, Lý Vĩnh nghĩ chẳng lẽ bản thân mình lúc không hay biết đã đi qua một hiện trường vụ án giết người nào đó nên bị dính máu hay sao?

     Nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra mình bị dính máu ở đâu!

     Hai người một phen hoảng loạn lôi lôi kéo kéo, đứa trẻ oa oa khóc lớn, hàng xóm bên cạnh cũng cẩn thận mở cửa ra một khe rất nhỏ, nhìn thấy người đàn ông nhà đối diện bị bắt đem đi rồi, nhất thời sợ tới mức vội vàng đóng cửa, quay vào nhà đã chia sẻ một trạng thái lên mạng “Hàng xóm nhiều năm vậy mà lại là một kẻ sát nhân, vừa mới bị cảnh sát mặc thường phục bắt đi”.

     Trong phòng thẩm vấn, người trẻ tuổi sắc mặt hốc hác, ánh mắt hoảng hốt, lúc bị hỏi đến việc giết người, vẻ mặt vẫn mờ mịt lắc đầu, cũng đã mệt mỏi đến mức không còn muốn cãi lại hay kêu oan nữa, bởi vì hắn cũng đang nghi ngờ bản thân mình có phải đã từng làm chuyện này hay không.

     Đội trưởng Dương bị điều động lại đây, đang cùng người bên này đứng ngoài tường thủy tinh nhìn vào.

     "Vẫn không hỏi được?"

     "Chuyên gia tâm lý học tội phạm cũng có đến, nhưng không tìm được một chút dấu vết gì là tên nhóc này nói dối cả."

     "Không phải lại vừa bắt được một người làm chuyển phát nhanh sao? Hiện trường phạm tội có điểm tương đồng rất lớn."

     "Đầu năm nay đưa chuyển phát nhanh cũng có thể tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ là tà giáo gì hay sao?"

     Đội trưởng Dương vuốt cằm, xoay người rời đi, đề xuất với đội trưởng Phó bên này xem có thể để ông đi tìm người ở Văn phòng hỗ trợ xã hội đến xem hay không.

     "Văn phòng hỗ trợ xã hội là cái gì?"

     Đội trưởng Phó bồn chồn hỏi, chẳng lẽ là đi tìm người chuyên nghiệp phân tích biểu cảm khuôn mặt hay sao?

     Đội trưởng Dương cười cười, quay đầu nhìn đội trưởng Phó, "Chuyện này tôi cảm thấy có cổ quái, có thể phải cần Hạ trưởng phòng giúp đỡ."

     Vừa nghe Hạ trưởng phòng, đội trưởng Phó ngồi ở sau bàn làm việc cũng biến sắc, không suy nghĩ nhiều, đương nhiên đồng ý đề nghị của đội trưởng Dương.

     Đội trưởng Dương đã đi theo vị kia ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều lần, nói không chừng đã có kinh nghiệm ở phương diện này, nếu đội trưởng Dương đã nói có điều kỳ lạ, lỡ như thật sự là những thứ kia gây chuyện thì phải làm sao?

     Hạ Đông cũng đã về nhà, nhận được điện thoại trực tiếp chạy đến, vừa nghe nói vậy mà chính là vụ án anh Shipper giết người trên báo hai ngày trước, nhất thời cười, “Đây không phải có chứng cứ xác thực hay sao? Sao lại đột nhiên có suy nghĩ này?”

     Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng Hạ Đông cũng không chậm trễ, thu dọn đồ đạc rồi lái xe đến.

     Chờ sau khi biết được đêm nay lại bắt được một anh Shipper, hiện trường phạm tội không khác mấy so với vụ án trước kia, Hạ Đông cũng đã rõ có điều kỳ quái.

     "Giúp tôi nhìn trên người của hai người kia xem có dính quỷ khí hay tà khí gì không."

     Đội trưởng Dương nhỏ giọng nói thầm bên tai Hạ Đông, miễn cho những người bên cạnh nghe được lại dùng ánh mắt nhìn hai thằng ngốc mà nhìn bọn họ.

     Hạ Đông bình thường sẽ đi ra ngoài trước một chuyến, khi chưa xác định được vụ án có liên quan đến những thứ thần quái đó hay không thì Hạ Đông sẽ không nói với Hạ Tuy.

     Có điều sau khi Hạ Tuy đã chuẩn bị xong đồ vật dùng cho bữa tiệc ngày mai, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi thì lại nhận được điện thoại của Hạ Đông.

     "Trưởng phòng, anh còn thức không? Bên này có một vụ án có chút kì lạ, tôi không dám chắc chắn."

     Trong giọng nói của Hạ Đôn có chút do dự.

     Hạ Tuy nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ đêm, Tiểu Hắc với Hạ Dạ nghe được tiếng động, đã mở mắt ra nhìn hắn.

     Tuy rằng ngày mai còn phải đi tham gia tiệc tối, nhưng có nghỉ ngơi hay không đối với Hạ Tuy cũng không có gì khác nhau, “Được, ở đâu? Tôi lập tức tới ngay.”

     "Tôi nhắn địa chỉ cho anh Uông rồi, để anh ấy qua đón anh."

     Hạ Tuy sờ sờ Tiểu Hắc, "Hai đứa ở nhà đi, ta đi xem thế nào."

     Hạ Dạ không lên tiếng, yên lặng chui vào hạt gỗ hòe trên cổ tay Hạ Tuy, lấy hành động thực tế chứng tỏ ý kiến của mình.

     Tiểu Hắc ngáp một cái lắc mông duỗi eo, sau đó lắc lắc bộ lông cho xõa tung bồng bềnh, “Đương nhiên là ta phải đi theo chủ nhân.”

     Hạ Tuy không còn cách nào, chỉ có thể đeo ba lô đựng Tiểu Hắc, chờ Tiểu Uông lái xe đến, lúc này mọi người cùng nhau đến phân cục.

     Bởi vì Hạ Đông vẫn không thể xác định, cho nên không thể chuyển phạm nhân đi, có điều đại đội trưởng của phân cục cảnh sát hình sự đã cố ý thu xếp một con đường đặc biệt cho văn phòng hỗ trợ xã hội, lúc Hạ Tuy đi qua phân cục bên này chỉ có đại đội trưởng bị đội trưởng Phó gọi qua để gánh trách nhiệm mang theo đội trưởng Dương cùng với bọn người Hạ Đông đi vào, không có người khác ở đây.

     Đại đội trưởng của phân cục xem như là người quen cũ của đội trưởng Dương, họ Hách, biệt danh là Hách ống khói, bởi vì người này thường hút thuốc, cả người đầy mùi khói thuốc có tắm rửa cả chục lần cũng không bớt mùi đi được.

     Có điều lần này được gặp Hạ trưởng phòng trong truyền thuyết, ngoài miệng Hách ống khói cũng không dám ngậm thuốc lá, còn cố ý tìm cấp dưới mượn bộ cảnh phục sạch sẽ, tranh thủ khiến mùi khói thuốc trên người nhạt bớt một chút.

     Chính là bởi vì quan hệ tốt với đội trưởng Dương, cho nên Hách ống khói biết được rất nhiều chuyện mà đội trưởng Phó ở bên đây còn không biết, nhìn thấy Hạ Tuy thì vô cùng nhiệt tình, giống như con rể gặp cha vợ rất là ân cần đi trước dẫn đường, nhìn thấy Hạ Tuy mang theo thú cưng cũng không có ý kiến gì mà còn thuận miệng khen mấy câu.

     Có điều chờ đến khi biết được con chó nhỏ màu trắng kia lại tên là Tiểu Hắc, Hách ống khói bất chợt muốn cười, nhưng cũng lập tức nhịn xuống.

     Hạ Tuy có chút không quen, dù sao vừa rồi trên đường Tiểu Uông có nói lát nữa sẽ có đại đội trưởng trực tiếp phụ trách vụ án này ra đón. Chức vụ của đại đội trưởng cũng tương đối cao, nhưng vì sao thái độ của vị đội trưởng Hách này?

     Đội trưởng Dương cười ha ha bảo Hạ Tuy mặc kệ ông ta, cứ để Hách ống khói cố hết sức xum xoe nịnh nọt đi, ông bạn già này đang hy vọng có thể xin được Hạ trưởng phòng vẽ cho ông một lá bùa mà thôi.

     Hách ống khói đã nghiện thuốc lá từ lúc còn trẻ, bây giờ đã làm cảnh sát hơn hai mươi năm, càng nghiện thuốc lá nặng hơn.

     Nhưng càng lớn tuổi sức khỏe càng không bằng ngày trước, gần đây bị ho nhiều, vợ con trong nhà đều kiên quyết bắt ông ta cai thuốc lá, điều này khiến Hách ống khói rầu thúi ruột.

     Nghe đội trưởng Dương nói Hạ trưởng phòng của Văn phòng hỗ trợ xã hội rất có bản lĩnh lại còn có thể vẽ bùa, vì thế liền có ý nghĩ kỳ lạ muốn nhờ Hạ Tuy giúp ông ta có thể nào không chịu ảnh hưởng của khói thuốc mà vẫn có thể hút thuốc hay không.

     Nếu đội trưởng Dương đều nói như vậy, Hạ Tuy cũng chỉ có thể xem như vị đồng chí này trời sinh nhiệt tình hiếu khách, gật đầu không nghĩ nhiều, xoay người hỏi Hạ Đông, “Tại sao lại không xác định được?”

     Hạ Đông có thể tự động mở âm nhãn, ngưng thần tụ mắt có thể nhìn thấy âm tà quỷ khí, nếu vụ án này là do quỷ quái quấy phá, trước sau mới có vài ngày, hẳn là còn lưu lại âm khí nhìn thấy được.

     Hạ Đông nghiêm mặt nói, "Vụ án lần này bắt đầu là bốn ngày trước bắt được một nhân viên chuyển phát nhanh tên Trương Thuận, chạng vạng ngày hôm nay lại bắt được một nhân viên chuyển phát nhanh tên Lý Vĩnh, tôi đã xem, trên người của hai người này đều có âm khí, trên người Lý Vĩnh là rõ ràng nhất, nhưng lại không giống với trước kia tôi từng xem qua, cho nên không thể xác định được.”

     Hạ Tuy gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, lúc nói chuyện đã đi đến phòng nghe lén kế bên phòng thẩm vấn, Hách ống khói hỏi Hạ Tuy xem có thể nhìn qua bức tường thủy tinh hay không, “Nếu không thì chúng ta trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn.”

     Hạ Tuy giương mắt nhìn người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế há mồm ngủ gật bên kia tường thủy tinh, “Cần phải vào đó một chuyến.”

     Hách ống khói không nói hai lời liền dẫn bọn người Hạ Tuy đi vào.

     Trương Thuận không chống đỡ được đã ngủ quên, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, sợ tới mức giật mình vội vàng ngồi thẳng dậy, hai tay bị trói sau lưng ghế ma sát có chút đau, Trương Thuận híp mắt nhìn người đến là người nào.

     Kết quả còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông đi đầu có bộ dáng gì, đột nhiên người kia tay kẹp thứ gì đó, cúi người ấn xuống.

     Trương Thuận đã vài ngày chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, phản xạ cũng chậm chạp hơn, đến cả suy nghĩ né tránh cũng không có, chỉ cảm thấy trên trán chỗ bị người đàn ông kia ấn đột nhiên nóng lên, bên tai giống như có người đang nói chuyện.

     "Có nghe thấy gì không?"

     Người đàn ông lên tiếng hỏi, Trương Thuận sửng sốt một lúc lâu, chậm chạp "A" một tiếng, "Có, nhưng mà nghe không hiểu."

     Vừa rồi cách một bức tường thủy tinh Hạ Tuy đã xác định vụ án này quả thật không đơn giản, vào phòng thẩm vấn chính là muốn dùng bùa thử một lần, vừa rồi hắn dùng bùa tìm căn nguyên, có khả năng sẽ khiến người bị thi pháp nghe thấy hoặc nhìn thấy một số thứ.

     Hách ống khói ở bên cạnh nhìn thấy Hạ Tuy ấn một lá bùa lên ấn đường của Trương Thuận, kết quả vừa đụng vào bùa liền bốc cháy, vậy mà Trương Thuận lại không hề có cảm giác gì cả.

     Càng kỳ lạ hơn chính là bùa kia đốt rồi mà không dư lại chút tro bụi nào, Hách ống khói không tin chuyện quỷ quái nghiêng đầu nhìn mấy lần, đến khi Hạ Tuy thu tay lại ông ta cũng nhìn nhìn mấy lần, xác định trên ngón tay của Hạ Tuy cũng không có bụi.

     Đội trưởng Dương buồn cười vỗ vỗ vai bạn mình, nhắc nhở ông ta chú ý hình tượng.

     Sau đó Hạ Tuy lại đến xem một đối tượng tình nghi khác là Lý Vĩnh, có được kết quả không khác nhau là mấy, đều nghe được âm thanh gì đó, nhưng nghe không hiểu.

     "Chẳng lẽ là người ngoại quốc làm?"

     Trí tưởng trượng của Hạ Đông phong phú, đến nữ phù thủy hay quỷ hút máu đều có nghĩ tới.

     Hạ Tuy nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ, “Bây giờ có thể đến xem di thể của người bị hại hay không?”

     Đội trưởng Dương và Hách ống khói biến sắc liếc nhau, cuối cùng vẫn là đội trưởng Dương ho một tiếng, "Hạ trưởng phòng, di thể của người chết hay là ngày mai hẵn xem đi, dù sao còn phải gọi điện xin phép nữa, chi bằng chúng ta đi xem băng ghi hình và các loại chứng cớ trước đi."

     Hạ Tuy tuy rằng không hiểu vì sao hai người lại nói như vậy, ngẫm nghĩ, vẫn kiên trì muốn đi xem, "Chứng cớ đối với tôi mà nói, có đôi khi tác dụng không lớn lắm, nếu như có thể trước khi hồn phách của người chết rời đi mà tìm được họ, trực tiếp hỏi tình hình lúc đó thì sẽ giúp được cho tôi nhiều hơn.”

     Vừa nghe Hạ Tuy còn muốn nói chuyện với người chết, đội trưởng Dương và Hách ống khói nhìn thoáng qua nhau, sau đó khẽ cắn môi gật đầu đồng ý, cũng không còn nói là phải gọi điện xin phép gì nữa.

     Di thể của người chết đặt ở bên khoa để chứng cớ, Hách ống khói gọi vài cuộc điện thoại đã mang bọn người Hạ Tuy đi qua, bởi vì thi thể đã được giải phẫu pháp y tìm chứng cớ, cho nên bây giờ đang ở ngăn trữ đông.

     Hách ống khói đeo bao tay kéo tủ đông ra, mở túi đựng xác, xuất hiện trước mắt mọi người không phải là một thi thể, mà là một đống thịt nát vụn, “Độ hoàn chỉnh của thi thể là chính mươi chín phần trăm, xác định không có mất đi bộ phận nào, bởi vì còn dự phòng nên tạm thời không tiến hành khâu nối lại."

     Vừa rồi Hách ống khói và đội trưởng Dương chính là không muốn buổi tối đến đây nhìn thi thể, đương nhiên không chỉ bởi vì đây là vụ án giết người băm xác, mà còn bởi vì trình độ ghê người của thi thể, đến cả nội tạng trong bụng cũng bị cắt rời, hình ảnh kia muốn bao nhiêu kinh khủng là có bấy nhiêu kinh khủng.

     Hạ Tuy khom lưng buông Tiểu Hắc xuống, nhắm mắt lại mở âm dương nhãn để nhìn, đống thịt nát trong mắt bọn người đội trưởng Dương, nhưng trong mắt Hạ Tuy thì bên trong đống thịt nát đó có một hồn phách bán trong suốt đang nằm.

     Hai mắt hồn phách nhắm nghiền hai tay đặt lên bụng, có thể thấy được nguyên trạng dung mạo như lúc còn sống, nhưng trên hồn phách cũng có rất nhiều vết chém.

     Đến hồn phách cũng bị chém?

     Hạ Tuy nhíu mày, lấy ra một lá bùa âm kẹp giữa hai ngón tay, hướng về phía tủ đông, âm phù tự bốc cháy, hồn phách cuối cùng cũng mở hai mắt ra, ánh mắt là một màu đỏ rực.

     Hạ Tuy thầm than một tiếng không xong, vừa lui về sau hai bước ngăn trước người bọn người đội trưởng Dương, hồn phách kia đã nhếch miệng cười nhảy dựng lên.

     Trong mắt của bọn người đội trưởng Dương, chính là bên trong độ nhiên có một trận gió lạnh, Hạ Tuy cản bọn họ ở phía sau, rồi nhanh chóng rút một lá bùa ra đánh về phía không khí, trận gió kia đột ngột dừng lại.

     Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng đội trưởng Dương và Hách ống khói biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, đội trưởng Dương đầu tiên đưa mắt nhìn Hạ Đông, Hạ Đông cũng đã sợ đến trợn mắt đổ mồ hôi hột, đương nhiên là đã nhìn thấy thứ gì rất khủng khiếp.