Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 107: Ảnh đế nổi danh 2



Tám con quỷ kia bị ánh mắt như dao nhỏ của Hạ Dạ làm sợ tới mức run rẩy đứng nép vào nhau tựa một đám chim cút, nhưng không một ai chịu thỏa hiệp bước qua hàng bên trái.

     Hạ Tuy không nghĩ tới tám con quỷ này cũng lại đây, vừa rồi chen chúc quá Hạ Tuy không phát hiện ra họ.

     "Tám vị này còn có việc chưa xử lý xong, Tiểu Hắc, ngươi cứ đưa những vị kia đi trước đi."

     Bởi vì những cô hồn dã quỷ này đều ăn thức ăn mà Giang Húc chuẩn bị, cho nên sau khi Hạ Tuy đưa một đám quỷ chen chúc trong phòng vào cửa Hoàng tuyền, bên này Giang Húc cảm giác cả người thư giãn, vô cùng ấm áp.

     Giang Húc cũng chỉ cho rằng là do Hạ Tuy dặn dò trợ lý Trương đưa thức uống nóng giúp cả người cô ấy ấm lên, trong lòng cảm thấy tốt đẹp, thầm nghĩ có lẽ bây giờ thái độ của Hạ Tuy đối với cô ấy chỉ là bạn bè, nhưng ít nhất khi ở chung thì cũng đặc biệt quan tâm cô ấy hơn, mặc dù sự quan tâm đặc biệt này là bởi vì giới tính và bệnh sợ quỷ của cô ấy.

     Đưa một đám quỷ đông nghìn nghịt đi ròi, trong phòng chỉ còn lại tám con quỷ kia, trong lòng lặng lẽ thở phào, vừa rồi thật sự là quá đông đúc, hắn không biết chỉ riêng trong khách sạn này thôi lại có thể có nhiều quỷ như vậy.

     "Tám vị đây, là đi theo Mạc Văn tiến vào đúng không?"

     Mạc Văn, chính là vị ảnh đế nổi tiếng gần mười năm nay, hiện giờ đã có phòng làm việc riêng, mấy chục nghệ sĩ ký hợp đồng cũng có mấy người nổi tiếng, xem như phát triển không tệ, trong giới giải trí dùng hình tượng giữ mình trong sạch nên thu hút được rất nhiều fan, năm trước cùng với vị nữ minh tinh tuyến hai của công ty Giang Húc công khai tình cảm.

     Tuy rằng hai người hơn kém nhau hai mươi tuổi, nhưng bởi vì Mạc Văn không có scandal, nên fan của hắn vẫn chấp nhận được, nghe nói năm nay chuẩn bị kết hôn.

     Những thông tin này là Hạ Tuy biết được từ chỗ Giang Húc.

     Trong bốn người già, có một bà lão tóc trắng xóa bị hói nửa cái đầu hoảng sợ nhìn Hạ Tuy, do dự một lúc lâu, rồi mới nhỏ giọng mở miệng nói, “Cái gì mà Mạc Văn, đó là Lý Oa Tử nhà chúng tôi, đại sư, có phải ngài rất lợi hại hay không? Vậy ngài có thể giúp chúng tôi một chút không, nói với Lý Oa Tử một tiếng, bảo nó đừng có sửa họ lại?”

     Giọng địa phương của bà lão rất khó nghe, Hạ Tuy nghiêm túc nghe một hồi mới xem như hiểu được bà lão đang nói cái gì.

     Lý? Mạc Văn không phải có nhà ở nước ngoài, là Hoa kiều trở về nước sao?

     Lúc trước bởi vì cái gọi là lòng yêu nước nên đã trở lại mảnh đất này, mà giọng nói của đối phương cũng mang theo khẩu âm nước ngoài, rồi lại rất nghiêm túc cố gắng học tập tiếng phổ thông, chuyện này cũng khiến hắn thu hút được vô số fan hâm mộ.

     Đến bây giờ vẫn là người yêu nước điển hình trong giới giải trí, trên Weibo cũng thường đăng một ít bài viết ngập tràn năng lượng tích cực về đề tài yêu nước.

     Hạ Tuy trầm ngâm một khắc, tầm mắt dừng ở người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ khoảng hai tuổi, còn đang cố gắng dỗ dàng ba đứa trẻ đừng quá tham ăn, “Bọn chúng muốn ăn thì cứ để chúng nó ăn, nếu không đủ tôi sẽ bảo người đưa vào thêm.”
     Ba đứa trẻ mắt sáng như sao nhìn Hạ Tuy, lại lôi kéo cánh tay của mẹ làm nũng, hai người già khác cũng đang đẩy người phụ nữ, dùng tiếng địa phương nói cái gì đó, giọng nói nhẹ nhàng như tốc độ rất nhanh, giống như ngậm trong miệng vậy, Hạ Tuy cố gắng lắng nghe những không hiểu, có điều chắc là bảo người phụ nữ thả lỏng một chút, để những đứa trẻ ăn thức ăn.

     Bởi vì người phụ nữ do dự một chút, sau đó mới gật đầu.

     Hai đứa trẻ biết đi rồi vô cùng vui mừng chạy đến cạnh bàn rồi bò lên ghế, đứa bé trong ngực người phụ nữ chụp chụp cánh tay của cô ta, người phụ nữ chỉ có thể đi qua để đứa trẻ ngồi lên ghế, còn cẩn thận cài chốt của ghế dựa lại, sợ đứa bé này xoay lung tung làm đổ ghế dựa.

     Trên thực tế bây giờ bọn họ đều là quỷ, căn bản đâu cần sợ ngã ghế, nhưng người phụ nữ vẫn chăm sóc bọn chúng giống như những đứa trẻ con bình thường.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

     "Bốn vị cũng ngồi xuống đi, nếu các vị không muốn đi đầu thai, có phải muốn nói gì với tôi không??"

     Bọn họ nhìn Hạ Tuy vẻ mặt hiền hòa, liếc mắt nhìn nhau, do dự rồi cũng chậm rì rì ngồi xuống.

     Kỳ thật bọn họ đã bị đói rất lâu, đã quên mất thời gian luôn rồi, những con quỷ khác ngẫu nhiên còn được người trong nhà đốt thứ này thứ kia, còn bọn họ hơn mười năm rồi không có gì cả.

     Người lớn thì cũng thôi, nhưng đứa nhỏ thật sự đói đến chịu không nổi, cho nên hôm nay ngửi được mùi thức ăn, bọn họ mới dám mạo hiểm tìm đến đây.

     Vừa rồi nhìn một phòng toàn cô hồn dã quỷ, bọn họ không phải người già thì chính là trẻ con, còn duy nhất một người trẻ tuổi cũng chính là người phụ nữ kia, nhưng cô ta còn phải bảo vệ ba đứa nhỏ và bốn người già, căn bản không thể đi cướp thức ăn được.

     Ba đứa nhỏ, đứa lớn nhất gần mười tuổi, một đứa bảy, tám tuổi, đứa nhỏ nhất mới hơn hai tuổi.

     Đứa lớn là một bé trai, cũng coi như rất có trách nhiệm, lên bàn ăn đầu tiên cầm cái đùi gà dỗ cho em gái không khóc nữa, sau đó lại mang một khay tôm đến trước mặt em trai, cuối cùng mới ngồi xuống tự mình ăn.

     Hạ Tuy cũng không nóng nảy, buổi tiệc này chỉ vừa mới bắt đầu, chờ sau khi năm người lớn cũng thả lỏng cảnh giác ngồi ăn no nê, Hạ Tuy đứng dậy bước ra cửa, nhờ bảo vệ giúp đưa chút đồ ăn vặt trẻ con thích ăn vào.

     Hạ Tuy ôm Hạ Dạ và Tiểu Hắc ngồi hơn một giờ, tám con quỷ lúc này mới xem như thả lỏng, đồng ý giao lưu với Hạ Tuy.

     Bà lão bị hói và ông lão còng lưng kia là cha mẹ ruột của Mạc Văn, còn hai ông bà lão nhìn trẻ hơn nhưng tóc cũng đã hoa râm chính là cha mẹ của người phụ nữ.

     Người phụ nữ tên là Chu Thúy Hoa, là vợ của Mạc Văn, ba đứa trẻ cũng là con của Mạc Văn.

     Đầu óc bà lão bị hói có chút vấn đề, không hiểu người khác nói gì, vẫn cứ luôn miệng nhờ Hạ Tuy giúp đỡ, khuyên Mạc Văn đổi về tên cũ, cho dù ghét bỏ tên cũ khó nghe, thì cũng đừng nên sửa lại dòng họ mà tổ tổng đã truyền tới đời bọn họ.

     Ông lão lưng còng rất kiệm lời, vẫn luôn cúi thấp đầu khom lựng, khó khăn ngồi dựa vào lưng ghế.

     Cha mẹ của người phụ nữ thì hiểu chuyện hơn, nhưng cũng không còn muốn so đo chấp nhất nữa.

     "Nếu các vị đã không muốn chấp nhất nữa, vậy tại sao cứ ở bên cạnh anh ta mà không muốn đến địa phủ đầu thai?"

     Hạ Tuy không nhìn ra bọn họ có hận thù gì với Mạc Văn, nhất thời lòng đầy nghi hoặc.

     Người phụ nữ câu nệ kéo vạt áo, lắc đầu tỏ vẻ bản thân mình cũng không biết, "Chúng tôi là cháy nhà bị thiêu chết, ngày hôm đó, Mạc Văn gọi điện thoại về, nói cuối cùng lăn lộn ở ngoài cũng được chút thành tựu, muốn tôi gọi điện cho cha mẹ tôi, buổi tối mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, anh ấy còn muốn nhận lỗi với cha mẹ nữa."

     "Có thể là phòng chứa cửi gần nhà bếp nên bị bắt lửa, dẫn đến cả nhà bị cháy, may mà Mạc Văn có công việc nên không về nhà đúng lúc đó. Cũng không biết vì sao, lúc tỉnh lại đã ở bên cạnh Mạc Văn rồi, việc này cũng đã mười mấy năm, không biết cớ vì sao, chúng tôi đều muốn đi đầu thai, kết quả lại không đi được, lần này cũng không phải chúng tôi không muốn đi đầu thai, mà là có cảm giác sẽ không đi được."

     Đã mở miệng, người phụ nữ nói liên tục như máy hát, "Cha mẹ chồng cảm thấy anh ấy sửa họ tên lại là quên mất tổ tông, cho nên tổ tông Lý gia không cho bọn họ đi xuống, còn cha mẹ tôi và bọn nhỏ, rất có thể cũng bị điều này ảnh hưởng."

     Hạ Dạ nhíu mày như một ông cụ non, "Các người không hận hắn ta sao?"

     Người phụ nữ hoảng sợ, "Vì sao phải hận anh ấy? Chúng tôi đã chết rồi, anh ấy bắt đầu cuộc sống mới không phải là đương nhiên sao? Tuy rằng người ngoài cũng không biết sự tồn tại của chúng tôi, nhưng Mạc Văn đều sẽ âm thầm cầm ảnh chụp tưởng nhớ chúng tôi. Anh ấy có thể sống tốt, đó là do bản thân anh ấy cố gắng phấn đấu, đâu có gì mà hận hay không."

     Ngoài cửa có người gõ cửa, Hạ Tuy đứng dậy đi ra ngoài nhìn thấy, là Giang Húc, "Đội trưởng Dương gọi điện thoại đến, anh trả lời ông ấy đi."

     Giang Húc nhìn thoáng qua cửa phòng đóng kín sau lưng Hạ Tuy, nhịn không được tưởng tượng hình ảnh bên trong, sau đó sáng suốt bước sang bên cạnh vài bước.

     Hạ Tuy gọi điện thoại lại, bên đầu dây kia truyền đến tiếng húp mì sộp soạt của đội trưởng Dương, chắc là đang ăn mì ăn liền, “A lô Hạ trưởng phòng, tôi đã cho người điều tra, cậu đoán thế nào?”

     "Không điều tra không biết, điều tra rồi thật sự giật mình, tên Mạc Văn này vốn dĩ không phải là Hoa kiều gì cả, những thứ đó đều là dùng tiền thuê người làm thân phận giả. Bản thân hắn là một người ở một thôn nhỏ trên núi ở đất Thục, bình thường không có ai điều tra, những năm đó internet cũng không phát triển, cho nên không ai biết cả."

     Đội trưởng Dương lại uống một ngụm nước mì, tiếp tục nói, “Có điều quê quán của hắn có chút lâu năm, cho nên điều tra cần phải có thời gian, cậu nói trên tay hắn dính mạng người, vậy tôi có thể nhờ cậu về văn phòng liên hệ, giúp tôi xin lệnh điều tra, nhưng vậy tôi làm việc cũng thuận tiện hơn."

     Văn phòng hỗ trợ xã hội có tính chất đặc biệt, không giống với bên đội trưởng Dương, cái gì đều phải có bằng chứng.

     Giống như chuyện của Mạc Văn, nếu bên đội trưởng Dương chỉ là nghi ngờ mà không có chứng cứ, vậy thì đến cơ hội xin lệnh điều tra cũng không có, nhiều lắm chỉ có thể âm thầm điều tra thôi.

     Nhưng quê quán của Mạc Văn ở đất Thục, đội trưởng Dương lại không đi được, cho nên biện pháp này không thể thực hiện được.

     Hạ Tuy đồng ý, bảo đội trưởng Dương trực tiếp tìm Hạ Đông, những việc này luôn do Hạ Đông xử lí.

     Còn về việc bọn người Chu Thúy Hoa nói bọn họ ngoài ý muốn bị hỏa thiêu mà chết, Hạ Tuy tất nhiên không tin, thứ nhất là đám người Chu Thúy Hoa không thể rời khỏi Mạc Văn, đây chính là Thiên đạo bồi thường cho bọn họ, giống như những quỷ hồ đồ chết không rõ ràng, thiên đạo luôn coi trọng công bằng sẽ đưa hung thủ đến trước mặt bọn quỷ.

     Cho dù quỷ cả đời cũng không biết sự thật, nhưng bản thân quỷ khí đã ảnh hưởng đến khí vận và sức khỏe, thọ mệnh của hung thủ từng chút một, xem như từ từ khấu trừ tiền lãi, mà chờ sau khi hung thủ chết cùng quỷ đối mặt nhau ở địa phủ, lúc này những nghiệt nợ lúc còn sống sẽ được phán xét rõ ràng.

     Thứ hai cũng là Hạ Tuy phát hiện lỗ hổng, một nhà năm người Chu Thúy Hoa bị thiêu chết thì cũng thôi, tại sao lại vừa vặn có luôn cả cha mẹ của cô ta nữa?

     Hạ Tuy cúp điện thoại, trả di động lại cho Giang Húc, quay lại muốn vào phòng, thoáng nhìn Giang Húc đột nhiên dừng bước, "Cô còn cần ra ngoài bận việc gì không? Nếu mệt thì vào trong nghỉ ngơi một lát đi, bên trong chỉ còn lại vài vị đi theo Mạc Văn thôi, tôi đang hỏi chuyện bọn họ."

     Giang Húc vốn dĩ muốn đi, nhưng nghe câu sau cùng lại dừng bước, có điều sau đó vẻ mặt Giang Húc nghiêm túc từ chối, “Buổi tiệc mới tiến hành được một nữa, tôi còn phải đi chào hỏi vài vị bạn cũ, anh hỏi trước đi, chút nữa kể cho tôi nghe là được rồi."

     Hạ Tuy nhìn Giang Húc nghiêm túc bỏ điện thoại vào túi, sau đó vẫy tay với hắn rồi đạp lên giày cao gót màu hồng uyển chuyển xoay người, tấm áo choàng trong suốt phía sau tà váy đong đưa qua lại như muốn bay lên.

     Ừ, nếu đong đưa thì biên độ cũng không cần lớn vây, tiếng giày cao gót đạp lên sàn nhà cũng không cần dồn dập như vậy, có lẽ hắn còn có thể giả vờ rằng thật sự cô nàng bận việc không thể không đi.

     Hạ Tuy đưa tay lên môi nhìn theo hướng Giang Húc rời đi rồi mỉm cười, thầm nghĩ đây chẳng lẽ là điểm khác nhau giữa nam và nữ? Trong đám bạn hữu cũng chỉ có Giang Húc sẽ làm hắn liên tưởng đến hai từ “Dễ thương” này mà thôi.

     Được rồi, nếu đem từ dễ thương này mà dùng trên người bọn đội trưởng Dương, Hạ TUy nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy bản thân mình hẳn là rảnh rỗi lắm rồi mới có thể hình dung kiểu đó.

     Mãi đến buổi tiệc tối sắp kết thúc, bọn người Chu Thúy Hoa cảm nhận được cái gì, đột nhiên bất an đứng lên, "Đại sư, cám ơn ngài đêm nay đã chiêu đãi, chúng tôi phải đi rồi."

     Hạ Tuy hỏi Chu Thúy Hoa, "Các vị muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn hay là rời khỏi? Tôi có thể tạm thời cắt đứt trói buộc giữa các người."

     Chu Thúy Hoa đương nhiên là muốn rời đi, tuy rằng đã nghĩ thông chuyện người đàn ông của mình sẽ tái giá, nhưng chính mắt nhìn thấy thì ít nhiều lại có chút không thoải mái, chớ nói chi ba đứa trẻ cũng sẽ nhìn thấy những chuyện đó, đối với bọn trẻ không tốt.

     Chu Thúy Hoa nhìn nhìn bốn người già phía sau, bà lão hói đầu vẫn còn đang dùng hàm răng chỉ còn mấy cái chậm chạp xé thịt ăn, vẻ mặt ngây dại, rõ ràng không nghe lời Hạ Tuy nói.

     Cuối cùng vẫn là ông lão lưng còng gật gật đầu thở dài, "Đại sư, nếu ngài có thể đưa Thúy Hoa và vợ chồng ông thông gia đi đầu thai, vậy có thể kính nhờ ngài giúp đỡ hay không? Tôi và bà lão bị tổ tông bắt ở lại đây thì thôi, ba đứa nhỏ này bị chậm trễ hơn mười năm, đến chết cũng không có được ngày lành."

     Ông lão đưa tay lên lau mặt, lần đầu tiên khó khăn nâng đầu lên mỏi mắt trông mong nhìn Hạ Tuy.

     Hạ Tuy nói tiếng xin lỗi, "Các vị và Mạc Văn còn nghiệt sự chưa giải quyết xong, không phải bởi vì hắn ta sửa lại họ, có điều các vị yên tâm, chờ thêm một thời gian hẳn là có thể giải quyế rồi. Bây giờ tạm thời tôi mang mọi người về bên tôi, ít nhất không cần đi theo Mạc Văn chịu đói nữa."

     Ông lão có chút thất vọng, nhưng nghe Hạ Tuy nói không phải tổ tông không cho bọn họ đi đầu thai, trong lòng ít nhiều cũng có chút an ủi.

     Nghe nói Hạ Tuy có thể tạm thời thu nhận bọn họ, cả nhà này tâm tính chất phác vì một bữa cơm mà đã nhận định Hạ Tuy là người tốt liền gật đầu đồng ý. Chu Thúy Hoa và cha mẹ còn liên tiếp nói tiếng cảm ơn.

     Hạ Tuy dùng bùa âm ngọc trợ lý Trương lấy lại đây tạm thời thu đám người Chu Thúy Hoa vào, dù sao lát nữa nếu hắn cứ như vậy mang theo tám con quỷ này ra ngoài, Hạ Tuy cảm thấy Giang Húc hẳn sẽ không do dự ném hắn xuống sau đó phái một chiếc xe khác đưa hắn về.

     Lúc Giang Húc lại đây nhìn thấy Hạ Tuy, đầu tiên là nhìn ra phía sau hắn, phát hiện sạch sẽ, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều, đưa tay kéo chặt cánh tay của hắn, nghiêng đầu mỉm cười với hắn, “Đi thôi, tôi đưa anh về trước.”

     Trải qua thời gian tiếp xúc lúc đầu bữa tiệc, Hạ Tuy cũng đã có thể chấp nhận được động tác tay trong tay “Lễ phép chu đáo” của Giang Húc, bên ngoài vẫn còn người chưa về, nhưng đa phần mọi người trước khi buổi tiệc kết thúc đã ra về trước hoặc là một mình đến khách sạn thuê phòng.

     Có người là thuê phòng để chính mình nghỉ ngơi hoặc thuận tiện mang theo người đến cùng nhau nghỉ ngơi, cũng có người lại tiếp tục thuê một phòng riêng tiếp tục tiệc tùng với những đối tượng hợp tác tìm được trong buổi tiệc.

     Giang Húc luôn từ chối những buổi tiệc hợp tác buổi tối như vây, ở vị trí của cô ấy thì những người khác cũng không phải mắt mù mà lại còn mời cô ấy.