Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 111: Hồ trên đỉnh núi Hám Sơn



 Hạ Tuy rất khó tưởng tượng có một ngày bản thân mình sẽ được cùng một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi có thể hài hòa thân thiện đi dạo trên thảm cỏ bên bờ hồ.

     Tuy rằng mặt trời đã lên cao, nhưng trên tay Hạ Tuy có đeo vòng âm ngọc được ngâm trong nước suối Hoàng tuyền, cho dù trong ngày nóng bức cũng có thể cảm nhận được sự mát mẻ.

     Bước chậm rãi dưới mặt trời, lại giống như đang ngâm mình ở đáy nước từ từ cảm nhận hơi ấm mặt trời, có cơn gió từ nhiên từ bờ hồ thổi tới, mang theo mùi hương thoang thoảng trên cơ thể Giang Húc.

     Bước chân Hạ Tuy hơi khựng lại, sau đó lại bước tiếp như bình thường.

     Giang Húc cười vén mấy sợi tóc bị gió thổi dính vào môi ra sau tai, nhưng vừa vén tóc lên gió lại thổi tới, tóc lòa xòa trên má cô ấy.

     Giang Húc lúc không trang điểm tuy rằng không rực rỡ như vậy, nhưng lại có cảm giác thân thiết như cô em nhà hàng xóm.

     Tóc của Giang Húc toàn bộ được búi ra phía sau, không để tóc mái, lộ ra cái trán no đủ, tuy khuôn mặt không phải vừa nhìn là nhớ mãi không quên, nhưng càng xem càng thấy ưa nhìn, rất hợp với khí chất của cô ấy.

     "A, đã lâu chưa từng được thả lỏng như vậy, đương nhiên, nếu không có anh ở đây, tôi chắc chắn sẽ không tới, anh không biết đâu, mùa hè thời tiết nóng bức không nói, còn có ruồi muỗi các loại, mùa xuân mùa thu còn tốt, chỉ là một mùa thì có chuột với rắn, một mùa lại có gió núi, đâu có được tự tại như bây giờ."

     Đây là những lời thật lòng, tuy rằng ngắm phong cảnh thiên nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng nếu ở nơi đó quá lâu thì sẽ rất là khó chịu.

     Hạ Tuy cúi đầu bật cười, không thể không thừa nhận Giang Húc là một người không có chút lãng mạn nào, nhưng trong hiện thực con người cô ấy lại rất thú vị.

     "Nếu cô thích, tôi có thể cho cô mấy hạt châu, có điều thể chất của cô dễ nhìn thấy quỷ, nếu đeo ngọc mang thuộc tính âm, chỉ sợ cô thật sự sẽ trở thành đối tượng yêu thích của đám quỷ mất."

     Giang Húc mím môi cười ngước mắt nhìn Hạ Tuy, trong lòng lóe lên suy nghĩ, nhìn chung quanh không có ai, Giang Húc chuyển đề tài, “Nói thật, A Tuy, lúc trước anh kết hôn với tôi, là anh đang giả vờ hay thật sự như vậy?”

     Hạ Tuy không nghĩ tới Giang Húc sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, ngẫm nghĩ, cuối cùng không lừa cô ấy, "Lúc đó thần trí của tôi còn bị người ta làm u mê, thân thể cũng bị uế khí làm tắt nghẽn, có rất nhiều chuyện bị người ta che giấu nên không nhìn rõ được chuyện gì cả. Lúc trước gây tổn thương cho cô, tôi cảm thấy rất có lỗi."

     Chuyển thế đầu thai thì vẫn là bản thân Hạ Tuy, nói đến cùng, thân phận bây giờ của Hạ Tuy, bản thân chính là kiếp sau của hắn.

     Nói một cách khác, Hạ Tuy bây giờ không thể nói hoàn toàn là Huyền Nhất đạo trưởng ở cổ đại nữa, cũng không phải hoàn toàn là kiếp sau của Hạ Tuy, mà là kết hợp của hai người.

     Thần trí thuộc về Huyền Nhất đạo lại mạnh hơn, cho nên chiếm thế chủ đạo là hắn.

     Nếu là những chuyện bản thân mình làm, lúc cần giải thích thì vẫn nên nói rõ ràng.

     Giang Húc cười lắc đầu, "Khi đó có chút tức giận, có điều lần đó hai chúng ta kết hôn chính là xuất phát từ lợi ích của hai nhà, ông nội còn khuyên tôi kết hôn rồi thì hãy sống với anh thật tốt. Vấn đề này tôi đã từng cân nhắc, có điều sau đó phát hiện ra anh có người trong lòng, nên không suy nghĩ nữa."

     Hạ Tuy dừng bước lại, xoay người đối mặt với Giang Húc nghiêm túc nói một tiếng "Xin lỗi."

     Giang Húc che cằm mỉm cười, hai tay để trước bụng, xoay người về phía Hạ Tuy ngước mắt nhìn chăm chú, "Anh đã như vậy, tôi cũng có lời giải thích vì lúc trước đã tính kế anh, xin lỗi A Tuy."

     Hạ Tuy cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười, nhưng cũng không rõ buồn cười chỗ nào, bởi vậy chỉ mỉm cười làm như đã xóa bỏ mọi thù oán, “Nếu như vậy, sau này giữa tôi và cô không còn tồn tại chuyện ai có lỗi với ai nữa”

     Giang Húc nghiêng đầu ra vẻ trầm ngâm, "Ừm. . ." Một tiếng, "Nhưng mà hình như tôi lại làm chuyện có lỗi với anh rồi.”

     Hạ Tuy nhướng mày, thần sắc kinh ngạc không thể che giấu được.

     Giang Húc hiếm khi nhắn nhó mặt mày, nhúng nhúng vai, sau đó lật lật hai bàn tay, "Em nói ra anh đừng cảm thấy có gì áp lực, những chuyện tình cảm này em với anh đều hiểu rõ, không phải là chuyện lí trí có thể kiểm soát được."

     Cảm thấy đã làm tốt bước đệm, Giang Húc hơi hơi nhíu mày ngước mắt, đôi mắt dưới ánh mặt trời trông có vẻ mang một màu xám nhạt trói chặt ánh mắt của Hạ Tuy, “Em phát hiện em thích anh rồi, muốn một lần nữa cùng anh xây dựng gia đình, con người của em, thích là thích, không thích chính là không thích, sẽ không ép buộc bản thân mình, đương nhiên em cũng không muốn dùng những tình cảm khác hoặc là ân huệ gì đó ép buộc anh. Cho nên, anh có thể nghiêm túc suy xét xem có muốn bắt đầu một mối quan hệ với em không?”

     Hạ Tuy làm thế nào cũng không nghĩ đến Giang Húc lại nói với hắn những lời này, phản ứng đầu tiên đương nhiên là từ chối, tuy rằng gần đây hắn có chút cảm xúc và tò mò đối với tình yêu nam nữ, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ bản thân mình sẽ tự đi trải nghiệm.

     Lúc ở cổ đại không có phân biệt đạo sĩ đã xuất gia và cư sĩ, chớ nói chi Hạ Tuy theo Tự nhiên đạo, theo đuổi chính là bản ngã của mình, cũng không bắt buộc không được có tình cảm, thất tình lục dục đều là để tu tâm hướng đạo.

     Nhưng tới bây giờ Hạ Tuy cũng chưa từng nghĩ tới, cho dù ba mươi năm của kiếp trước, hay là lại thêm ba mươi năm chuyển thế đầu thai của kiếp này.

     Nhưng mà không hề nghi ngờ, Giang Húc đã làm những bước đệm vững chắc, mà câu "Nghiêm túc suy xét" của đối phương, khiến Hạ Tuy sắp thốt ra lời từ chối lại nuốt vào.

     Cho dù là thế nào, đây là lời tỏ tình đầu tiên Hạ Tuy nhận được, Hạ Tuy cảm thấy bản thân quả thật nên nghiêm túc suy nghĩ, đây là một loại thái độ, cũng là sự tôn trọng đối với tình cảm của Giang Húc.

     Có điều nghiêm túc suy xét cũng không đại diện cho chơi đùa tình cảm mờ ám, Hạ Tuy trầm ngâm một lúc lâu, thái độ cũng vô cùng nghiêm túc trả lời Giang Húc, “Tình yêu nam nữ, anh chưa từng nghĩ tự mình sẽ trải nghiệm, có điều cũng không chối bỏ. Đối với em, trước mắt anh vẫn chưa xác định có tình cảm gì ngoài tình bạn hay không, tình cảm của em làm anh rất kinh ngạc, anh sẽ nghiêm túc suy xét sau đó sẽ mau chóng trả lời cho em, sẽ không khiếm em chậm trễ tìm người thật lòng.”

     Giang Húc không có được câu trả lời khẳng định của Hạ Tuy, nhưng cũng không nói là thất vọng bao nhiêu, nhún nhún vai gật đầu, "Câu trả lời của anh khiến em cảm thấy bản thân không thích sai người, em lớn như vậy lần đầu tiên nghiêm túc thích một người. Đương nhiên, trước kia em cũng không có thích ai không nghiêm túc cả, anh biết mà, sở thích và ước mơ của em trước giờ đều có liên quan đến sự nghiệp."

     "Cho dù cuối cùng anh từ chối em, em cũng sẽ chúc phúc cho anh. Có điều nói không khiến em chậm trễ tìm người thật lòng, cái này thật là làm khó người khác, bởi vì anh lớn lên đẹp trai còn chưa tính, lại có khí chất, tính cách, thậm chí giọng nói, tất cả em đều thích, có người mình thích ưu tú như vậy, em cảm thấy để tìm được một người đàn ông khiến em động lòng lần nữa quả thật có chút xa xôi."

     Lời nói thẳng thắng như vậy, khiến Hạ Tuy có chút không được tự nhiên xoay mặt qua một bên, hai tay bỏ vào túi quần hơi nghiêng người nhìn về phía xa xa.

     Giang Húc sau khi tỏ tình lại giống như đã hoàn toàn thả lỏng, không tim không phổi cười to, "A a em thấy rồi, hai lỗ tai của anh đỏ lên kìa!"

     Những chuyện này, không phải cho dù nhìn ra cũng không cần nói toạc ra hay sao?

     Hạ Tuy bất đắc dĩ cười liếc nhìn Giang Húc, Giang Húc có thể cảm giác được Hạ Tuy đối xử với cô khác trước, nụ cười bên môi cũng mang theo chút ngọt ngào, có lẽ cô nàng cũng có cơ hội.

     Giang Húc nhân cơ hội hàn huyên chút chuyện với Hạ Tuy, ít nhiều đều có liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ, đương nhiên, Giang Húc không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không níu kéo đề tài của Liễu Y Y không buông, miễn cho Hạ Tuy vốn không để ý tới người phụ nữ này lại bị cô ấy nói đến mức có chút cảm giác khác.

     "... Tình yêu nam nữ rốt cuộc là cái gì, anh rất nghi ngờ, chẳng lẽ đúng như các nhà khoa học đã nói, tình yêu là lời nói dối vĩ đại nhất mà con người sáng tạo ra?"

     Nói đến chuyện của cô Chung và Mạc Văn, cũng nói đến thái độ của Triệu Chấn đối với gia đình, Hạ Tuy bất giác lại bị câu chuyện của Giang Húc dẫn dắt đến đây.

     Thật ra bản thân Giang Húc cũng không hiểu rõ, bình thường cô cũng chưa từng tự hỏi vấn đề nhàm chán lại không có ý nghĩa như vậy, nhưng bây giờ đang cùng Hạ Tuy nghiêm túc bàn luận chủ đề này, Giang Húc lại cảm thấy hình như chuyện này cũng không phải quá nhàm chán như mình đã nghĩ.

     Nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, Giang Húc châm chước nói ra kiến giải của mình, "Em nghĩ, tình yêu thật ra chính là một loại tình cảm trong một khoảng thời gian, thận chí là trong nháy mắt, sau đó sẽ chuyển hóa thành những loại tình cảm khác, khiến hai người xa lạ càng ràng buộc với nhau sâu sắc hơn, cuối cùng không thể rời bỏ lẫn nhau, vì thể trở thành chuyện cả đời."

     "Giống như tình cảm ông nội dành cho bà nội vậy, mỗi năm sinh nhật của bà nội, ngày giỗ, ngày kỷ niệm hai người kết hôn, ông nội đều sẽ đến trước mộ của bà nội tặng hoa rồi ngồi nói chuyện. Tình cảm chắc chắn rất sâu đậm, nhưng bình thường ông nội cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống, không có yêu quá rồi dẫn đến đau lòng tự tử."

     Tình cảm như thế, anh có thể nói tình cảm của bọn họ không sâu đậm sao? Đương nhiên không thể.

     Tình cảm vốn rất phức tạp, không thể nào phân biệt rạch ròi. Cách lí giải này có chút tương tự với lời ngày đó Tiểu Uông nói, Hạ Tuy gật đầu.

     Một đôi nam nữ, nếu muốn tăng thêm cảm tình, cứ nói về đề tài tình cảm là phương thức tốt nhất, Hạ Tuy không biết còn có những trắc trở chông gai trong đó, chỉ nhìn thấy Giang húc nói rất hào phóng thản nhiên, bản thân cũng bị ảnh hưởng không suy nghĩ quá nhiều.

     Hai người bất tri bất giác đã đi rất xa, xa đến nỗi quay đầu lại nhìn thấy xe cộ liều trại chỉ còn là một chấm nhỏ.

     Vệ sĩ đã chuẩn bị xong cơm trưa, Lão Hắc đang từ xa đi về phía bọn Giang Húc, hẳn là đến gọi hai người trở về ăn trưa.

     Hạ Tuy và Giang Húc cũng không đợi Lão Hắc đi tới, cả hai đã cùng quay về.

     Buổi chiều, bọn người Giang lão gia dựa vào kinh nghiệm câu cá lâu năm chọn ra được vài chỗ câu lí tưởng, mỗi người phân chia đồ đi câu và vị trí câu cá, Giang Húc đương nhiên không chút che dấu đã lựa chọn đi cùng với Hạ Tuy, lý do cũng có sẵn, đối với năng lực đặc biệt có thể nhìn thấy quỷ của cô ấy, đi theo Hạ Tuy mới là an toàn nhất .

     Đám người Tề lão gia và Giang lão gia đều biết Giang Húc sợ quỷ, đương nhiên sẽ không nói gì, chuyện này càng đúng ý ông Tương, còn trực tiếp dùng danh nghĩa người lớn chọn cho Hạ Tuy chỗ câu cá xa nhất.

     Chỗ đó có một gốc cây to che phủ mặt nước, lại xa chỗ những người khác nhất, một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi ghế dựa sóng đôi ở đó, ha, còn câu cá cái gì nữa, cùng nhau nhỏ giọng trò chuyenj một chút, vậy chẳng phải hai trái tim sẽ càng tựa vào gần nhau hơn sao?

     Đáng tiếc Tưởng lão gia lao tâm khổ tứ một phen nhưng lại không có ai hiểu được, cho dù Giang Húc có thể hiểu được nhưng cuối cùng cũng không thể làm được, bởi vì câu cá cùng Hạ Tuy, thật sự là rất bận!

     Cần câu vừa vứt xuống còn chưa bao lâu, đám cá liền vội vã tranh nhau cắn lấy lưỡi câu, Giang Húc cảm thấy câu cá với người đàn ông này không có gì vui cả, cho nên nghĩ tới muốn ăn con cá nào, để Tiểu Hắc đang ở dưới nước giúp đỡ.

     "Ai nha con cá đó rất ngon, mang về nấu canh uống, bá cháy. . ."

     Hồ nước trên đỉnh Hám Sơn này không biết đã hình thành bao nhiêu lâu rồi, bên trong có rất nhiều loại cá suối mà ở những nơi khác không có.

     Bởi vì nơi này được xem như khu bảo tồn, tùy rằng cấp độ bảo hộ không cao lắm, nhưng không cho phép phát triển ngư nghiệp ở đây, chỉ cho phép mọi người đến đây thả câu, trong năm còn có mùa cá đẻ trứng, lúc đó sẽ cấm câu cá.

     Ngay đến Giang Húc cũng là rất thích ăn cá nước suối Hám Sơn, đáng tiếc là rất khó câu, một năm chỉ được ăn mấy con.

     Lần này có Tiểu Hắc và Hạ Dạ, quả thực chính là được bội thu, Giang Húc có thể tưởng tượng được buổi cơm chiều sẽ ăn cá đến đã ghiền luôn.

     Hạ Tuy đứng ở một bên thở dài, vốn dĩ hắn thật sự nghiêm túc câu cá, thỉnh thoảng nói mấy câu với Giang Húc, hóng mát gió bên bờ hồ, cảm giác cũng không tệ lắm.

     Kết quả từ từ đàn cá kéo đến vượt qua lẽ thường, Tiểu Hắc và Hạ Dạ không biết lúc nào đã chạy tới quấy rối, vậy mà cô nương Giang Húc này cũng không hề cảm thấy thú vui câu cá bị quấy rầy, ngược lại vô cùng vui vẻ hận không thể nói Tiểu Hắc và Hạ Dạ đừng để ý đến lưỡi câu, cứ trực tiếp để cá nhảy lên bờ tự sát luôn.

     Lựa được bảy, tám con cá, Giang Húc cảm thấy thỏa mãn ngồi xổm bên thùng nước nhìn những con cá bắt đầu nghĩ xem tối nay sẽ ăn chúng nó như thế nào.

     "Đáng tiếc cá ở hồ Hám Sơn rời nước không bao lâu sẽ chết, ảnh hưởng đến độ tươi ngon."

     Bằng không cô nàng sẽ không chỉ chọn mấy con thôi đâu.

     "Ui, A Tuy, nghe nói hồ nước này đã tồn tại mấy trăm năm hơn ngàn năm, anh nói dưới này có rồng hay không? Bọn Tiểu Hắc có thể tùy ý xuống nước, có phải anh cũng xuống được hay không?"

     Giang Húc nhìn thấy Tiểu Hắc và Hạ Dạ ở trong nước chơi, giật mình, rất muốn thử một chút, quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Tuy, ánh mắt sáng như sao.

     Hạ trưởng phòng lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp giúp người ta xuống nước đúng không?

     Hạ Tuy nghiêng người trông về phía mặt hồ xa xa, hắng giọng một cái, mắt thấy Giang Húc ngồi xổm trên mặt đất còn ngửa đầu trông mong nhìn hắn, Hạ Tuy bất đắc dĩ gật đầu.

     Đôi mắt Giang Húc quả nhiên sáng lên, sau đó từ chạng vạng đến sau khi ăn cơm chiều xong, Giang Húc vẫn lẽo đẽo đi theo sau Hạ Tuy, giống như đứa trẻ đang vòi vĩnh người lớn muốn mua món đồ chơi gì đó vậy.

     "Em có thể nào đừng..." Ấu trĩ như vậy không?

     Hạ Tuy không muốn dựa vào Giang Húc quá gần, sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán và suy nghĩ của hắn.

     Đã nói sẽ nghiêm túc suy xét sự việc kia, nhưng mà hắn chuẩn bị nghiêm túc suy nghĩ, Giang Húc lại nói xong giống như không có việc gì, mọi chuyện cứ như lẽ thường, chỉ là càng thêm tự nhiên lộ ra vẻ muốn ở cùng một chỗ với hắn.

     Giang Húc khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trên núi lại càng trong trẻo hơn, mặt trăng và các vì sao giống như từng viên kim cương lấp lánh trên bức tranh sơn dầu, “A Tuy, em cảm thấy cuối cùng anh sẽ từ chối em, với tính cách của anh, sau khi từ chối em chắc chắn sẽ vì tị hiềm mà kéo xa khoảng cách, cho nên bây giờ em phải trân trọng mỗi phút mỗi giây có được cơ hội ở bên anh.”

     Giang Húc đột nhiên bỏ đi tính trẻ con, đôi mắt trong đêm đen lại càng có vẻ sâu sắc hơn.

     Không biết có phải do cách nói chuyện của Giang Húc hay không, lúc Hạ Tuy đối diện với ánh mắt kia, vậy nhưng có thể thấy được u buồn mất mát từ đó.

     Cảm giác mà Giang Húc đem lại cho Hạ Tuy trước giờ là xinh đẹp tự tin kiên cường độc lập, nhưng trong bóng đêm lại toát ra một mặt khác yếu ớt của Giang húc, khiến Hạ Tuy không kìm được lòng cảm thấy nặng nề.

     Hạ Tuy nhếch môi cúi đầu, giống như thỏa hiệp, thở dài, "Được rồi, lát nữa sẽ mang em đi nhìn thế giới dưới đáy hồ được không?"

     Giang Húc hơi hơi nghiêng đầu dịu dàng mỉm cười nhàng nhạt, chờ sau khi Hạ Tuy không được tự nhiên xoay người rời đi, lại nhìn Giang Húc, làm gì còn có chút nào yếu ớt ưu thương, trong đôi mắt cô ấy ngập tràn tự tin.

     Hạ trưởng phòng, quả nhiên là anh có tình cảm đặc biệt với em mà.

     Cho dù không tính là thích, nhưng ít nhất cũng có hảo cảm, Giang Húc nghĩ lát nữa hai người cùng nhau du ngoại thế giới dưới đáy hồ, trên mặt lại lộ ra nụ cười chờ mong.

     Nhưng mà sự thật chứng minh, ý tưởng du ngoạn dưới đáy hồ hưởng thụ thế giới hai người của Giang Húc có bao nhiêu không thể tin được, bởi vì nơi có Hạ Tuy làm sao có thể thiếu Tiểu Hắc và Hạ Dạ?

     Thậm chí đến Chu Khải và Ô huynh cũng đi theo góp phần chen lấn!

     Tuy rằng đã quen với bọn người Chu Khải, bề ngoài của Chu Khải và Ô huynh cũng chỉ là da trắng hơn chút, mắt đen hơn chút, nhưng nghĩ tới bọn họ là quỷ, Giang Húc lại cảm thấy trái tim thêm chút lạnh lẽo rồi.

     Giang Húc nhịn rồi lại tiếp tục nhịn, cuối cùng vẫn kéo chặt cánh tay Hạ Tuy, lúc Hạ Tuy muốn rút về cô nàng sẽ giả bộ đáng thương, cuối cùng thành công kéo gần khoảng cách lại, nhưng nhìn cảnh tượng như vậy, đây vốn dĩ không phải như trong tưởng tượng của Giang Húc mà!