Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 120: Thôn Dạ Nha 2



Câu hỏi của Hạ Tuy, Hạ Dạ đương nhiên không thể trả lời hắn, Hạ Dạ suy nghĩ sâu xa một chút, chỉ có thể ném một câu miễn cưỡng xem như đáp án trả lời, “Cháu có thể sinh ra ở Hải thành, đã đủ chứng tỏ nơi này không bình thường.”

     Sát khí oán khí quỷ khí, ba loại âm khí hội tụ lại thành một loại khí cực âm cũng không phải chưa từng xảy ra, có lẽ Hạ Dạ ngay từ đầu hóa hình cũng là bởi vì đám tiểu quỷ kia, nhưng có thể khai mở thần trí thì đã có thể tiêu hao hết 99% khí cực âm rồi.

     Hạ Dạ vừa nói như thế, Hạ Tuy bỗng sửng sốt, dòng suy nghĩ xoay chuyển theo chiều hướng khác, bản thân hắn bị sét đánh xuyên đến kiếp sau của mình, cũng chỉ là bởi vì kiếp sau của mình chuyển thế đầu thai đến Hạ gia ở Hải thành hay sao?

     Nghĩ như thế, lại càng cảm thấy màn sương mù của Hải thành càng dày đặc.

     Hạ Tuy vào sân, Giang Húc đã chiếm vị trí chuyên dụng của hắn dưới tàn cây hoa quế ôm Tiểu Hắc đọc sách, sách là trước đó Hạ Tuy thuận tay đặt bên cạnh bàn trà, là một quyển sách về thần thoại Tây Âu, Hạ Tuy đối với hệ thống thần thoại ở các quốc gia khác cảm thấy rất hứng thú.

     Đương nhiên, thần thoại Hy Lạp với các loại quan hệ tình ái dây mơ rễ má đã đủ làm cho Hạ Tuy mở rộng tầm mắt, có điều Hạ Tuy cũng biết độ chân thật của thần thoại có thể không đến một phần trăm, đa phần là phản ánh xã hội thời bấy giờ hoặc chỉ đơn giản là tưởng tượng ra thôi.

     "Anh về rồi?"

     Giang Húc ngồi dậy, Tiểu Hắc vốn đang nằm trên bụng cô ấy cũng sủa gâu gâu hai tiếng đạp đạp bốn cái chân ngắn củn (lăn) lại đây như một quả cầu trắng.

     Hạ Tuy buông Hạ Dạ xuống, gật đầu với Giang Húc, “Sao em lại tới đây?”

     Giang Húc hai tay chống vào tay vịnh ghế mây chuẩn bị đứng lên hơi sửng sốt một chút, sau đó đứng lên, vỗ vỗ ống quần, ngẫm nghĩ, “Nói chuyện yêu đương, kết thúc một ngày làm việc, ít nhất cũng phải gặp mặt nhau nói vài câu chớ.”

     Nói đến hai từ “Yêu đương” này, Hạ Tuy bất tri bất giác mới nhớ tới, gương mặt nóng bừng như bị bỏng, Hạ Tuy âm thầm niệm Tĩnh tâm chú, vẻ đỏ mặt nhanh chóng lui xuống, nắm tay để lên môi quay mặt đi ho khan vài tiếng, có chút giống như không biết nói gì.

     "Ngày mai anh phải ra ngoài có việc, lát nữa em lấy hai bức tượng điêu khắc gỗ mang về, một cái để trong nhà, một cái đặt trên xe. Còn việc xem công ty và những nơi ở khác của em, chỉ có thể hẹn lần sau thôi.”

     Giang Húc không hỏi nhiều, chỉ dặn dò Hạ Tuy ra ngoài phải chú ý an toàn, sau đó cũng nói tới kế hoạch làm việc sắp tới của mình.

     Tình huống xấu hổ cũng không có xuất hiện, thay vì nói là đối tượng yêu đương, thật ra vẫn giống y như lúc hai người còn mối quan hệ bạn bè vậy thôi.

     Thái độ của Giang Húc khiến Hạ Tuy dần dần thả lỏng, ngược lại có thêm mấy phần hảo cảm đối với Giang Húc, phương thức ở chung như vậy khiến hắn cảm thấy cũng không tệ lắm.

     Bữa cơm chiều đương nhiên Giang Húc ở lại Văn phòng ăn ké rồi mới rời đi, chờ cơm nước xong Hạ Tuy một mình đưa Giang Húc ra cửa, Giang Húc vừa mở cửa xe vừa xoay người nhìn hắn, “Bây giờ quan hệ của chúng ta có cần phải giữ bí mật không? Hơn nữa em đột nhiên nhớ tới một vấn đề, chuyện chúng ta thử nghiệm mệnh lý đó, cũng phải có một cái kỳ hạn đúng không? Tốc độ phá tài của anh nhanh thế nào? Nếu tác động đến chỗ của em thì cần bao lâu mới có hiệu lực?”

     Giang Húc thoải mái đặt ra vấn đề, Hạ Tuy ngược lại có thể nghiêm túc suy xét, "Vì thanh danh của em, vẫn nên tạm thời đừng cho người ngoài biết."

     Dù sao còn chưa xác định được hai loại mệnh lý này có thể sống cùng nhau không, còn tốc độ phá tài của hắn nhanh thế nào? Vấn đề này Hạ Tuy nghĩ hồi lâu vẫn không có đáp án, chỉ có thể nói, “Rất nhanh.”

     Hơn nữa nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ tiền tài cũng đều vô dụng mà thôi.

     Giang Húc nghe thấy hai chữ “Người ngoài”, mỉm cười giải quyết dứt khoát, "Vậy thời gian là một tháng nhé, đã đủ dài rồi đó."

     Những lời này Hạ Tuy hoàn toàn tán thành, bằng vận nghèo kiên cường bất khuất của hắn, thời gian một tháng cũng đủ khiến hắn mất sạch tiền lương làm cả trăm năm rồi.

     Giang Húc ngồi vào trong xe đóng cửa lại, khoát tay với Hạ Tuy, “Vậy em về trước, ngày mai anh nhớ chú ý an toàn, nếu không có việc gì bận thì đều có thể gọi điện thoại cho em.”

     Hạ Tuy cũng vẫy vẫy tay với đối phương, chờ xe biến mất ở đầu ngõ, Hạ Tuy quay đầu nhìn tay phải của mình đang giơ lên, nghe thấy phía sau có tiếng động rất nhỏ, Hạ Tuy thuận thế xả tay áo xuống, làm như là đang chỉnh trang lại quần áo.

     "Lão Đại, nghe Tiểu Dạ nói ngày mai anh đi Hắc Sơn?"

     Là Chu Khải lại đây, Hạ Tuy xoay người, đút tay vào túi quần gật đầu, "Như thế nào, cậu biết nơi đó?"

     Chu Khải đến buổi tối càng thích xem bản thân mình là người, đi đường cũng là dùng hai chân chạm đất, vậy mà còn có thể tạo ra tiếng bước chân, rõ ràng Chu Khải thân là quỷ không có trọng lượng, Sổ sinh tử nói trong tiềm thức Chu Khải vẫn cho mình là người, cho nên xem như tu Nhân đạo.

     Nói một cách khác, nếu vẫn tiếp tục như vậy, Chu Khải cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn bị thương hồn phi phách tán các kiểu, tóm lại một ngày nào đó có thể trở thành người, một lần nữa trải qua sinh lão bệnh tử chuyển thế luân hồi.

     Hạ Tuy cũng đã từng nói với Chu Khải, Chu Khải cũng không lưu luyến nếu mất đi năng lực tồn tại dài lâu của quỷ, ngược lại vô cùng vui mừng nếu như mình có thể chết già giống như một người bình thường.

     Còn vì sao không lựa chọn để Hạ Tuy trực tiếp đưa hắn đi đầu thai, Chu Khải hùng hồn tỏ vẻ cả đời này của mình còn chưa hưởng thụ mà đã chết rồi, nếu cũng có thể biến thành người, mà bây giờ bỏ qua thì cả đời này sẽ bị thiệt thòi.

     Chu Khải rất dễ dàng thỏa mãn, có điều biết bản thân mình có thể một lần nữa biến thành người, Chu Khải liền chia tay với bạn gái quỷ của hắn trong hòa bình, nếu xem nhẹ vết cào trên mặt hai ngày mới hết và mỗi tháng đều phải nộp âm phù làm phí “Bồi thường tổn thất thanh xuân và tình cảm bị đùa giỡn” mà nói.

     Quỷ mới biết vì sao đã biến thành quỷ rồi mà còn có thể có cái gì thanh xuân với chẳng thanh xuân.

     "Lúc trước em còn đi học đã từng nghe qua nơi đó, em có một bạn học cấp hai là người ở trấn Hắc Sơn, bên chỗ bọn họ có một truyền thuyết, nói là Hắc Sơn xuất hiện trong một đêm, chính là giống như Ngũ Chỉ Sơn đè Tôn Ngộ Không vậy đó, ầm ầm, rầm rầm là rơi xuống, phía dưới có đè thứ gì đó."

     Trấn Hắc Sơn nằm dưới chân núi đối diện với con sông, toàn bộ địa thế của Hắc Sơn vô cùng khác thường, vốn đã không có khả năng xuất hiện thị trấn thị tứ gì cả.

     Truyền thuyết này Hạ Tuy biết, Chu Khải đi theo bên người Hạ Tuy vừa đi vừa nói chuyện, "Thực vật trên núi Hắc Sơn phát triển rất mạnh mẽ, nhưng mà lại không thể trồng được cây hoa màu, gieo hạt giống xuống một hạt cũng không nảy mầm, vô cùng bất thường."

     Sở dĩ Chu Khải có thể nhớ đến một người bạn học cấp hai lâu như vậy, chủ yếu là bởi vì hắn đã từng nghe chuyện xưa thần quái liên quan gần đến mình nhất.

     "Người bạn học kia của em không phải ở thôn Dạ Nha, thậm chí cũng chưa từng qua sông Hắc Thủy, mà ở con sông đối diện núi Hắc Sơn, nghe nói có một năm xảy ra động đất, chấn động lớn khiến nước sông Hắc Thủy thật sự biến thành màu đen, cả người và động vật uống nước vào sẽ chết, con sông đối diện nhà của bạn học một nhà cũng không còn, đều xảy ra đủ loại sự cố ngoài ý muốn, người người nơm nớp lo sợ, cuối cùng vẫn là những người đó âm thầm mời pháp sư về làm lễ tế Hà bá."

     Đương nhiên, sau này được chuyên gia giám định, nói là nước sông bởi vì trải qua động đất, chất động đến chỗ sâu dưới các lớp trầm tích phát tán ra những loài vi khuẩn cổ xưa, khiến nước sông bị nhiễm mầm bệnh dịch, khiến tinh thần con người hoảng hốt.

     Tinh thần con người hoảng hốt thậm chí sinh ra ảo giác, không phải sẽ dễ dàng gặp chuyện hay sao?

     Nói đến đó cũng là một việc lạ, dòng sông Hắc Thủy chảy quanh Hắc Sơn giống như là đường phân cách tuyến, bên sông phía này tất cả đều bình thường, đến cả chuyện thiếu nước sinh hoạt cũng không có, nhưng khi qua sông Hắc Thủy đến phạm vi của núi Hắc Sơn, vậy thì biến hóa càng lớn.

     Chu Khải nói thôn của bạn học đó cơ bản cũng không uống nước sông, ngay cả đến rửa khoai lang đậu phộng gì đó, dù sao trong thôn đều có đào giếng nước, vừa tiện lợi lại sạch sẽ, các chị các mẹ giặt quần áo cũng dùng nước giếng, vì cảm thấy nước giếng giặt đồ sạch hơn.

     Nhưng người ở phía bên kia sông vẫn còn uống nước sông, cho nên sau khi xảy ra chuyện bất thường đó, xảy ra việc ngoài ý muốn vẫn là những người phía bên Hắc Sơn.

     Hạ Tuy nhíu mày, "Nếu điều kiện khác biệt lớn như vậy, lại chỉ cách có một con sông, vì sao người bên kia không chuyển nhà?"

     Chu Khải cũng vỗ tay than một tiếng, "Em cũng biết là kỳ quái lắm! Coi như là quê cha đất tổ khó bỏ nhưng cũng không đến mức vì ở lại mà mạng sống của mình cũng bỏ luôn chứ?"

     Đáng tiếc vấn đề này lúc ấy người bạn học kia của Chu Khải cũng không nói rõ ràng, thậm chí còn có người cảm thấy lời nói của bạn học kia không hợp logic, cho rằng bạn học kia đang bịa chuyện.

     Lúc ấy bạn học đã rời khỏi trấn Hắc Sơn, theo cha mẹ dọn đến Hải thành, bạn bè chung quanh cậu ấy đương nhiên cũng không biết các loại truyền thuyết của Hắc Sơn.

     Hạ Tuy yên lặng xếp người dân bản xứ định cư nhiều thế hệ ở Hắc Sơn vào diện có thể điều tra sâu thêm.  

     Sáng ngày hôm sau, Tiểu Uông đã đến đơn vị, sau đó Hạ Đông cũng đến, Hạ Tuy dẫn theo Hạ Dạ, dưới chân Hạ Dạ là quả cầu tuyết Tiểu Hắc.

     Chu Khải cũng đi theo, Ô huynh sau một hồi thổn thức bồi hồi than vãn, cuối cùng cũng thu dọn vài quyển sách, chui vào trong hạt ngọc châu trên cổ tay Hạ Tuy.

     Trong nhà không còn quỷ ở cùng, một con quỷ như hắn ở lại cũng vô dụng, hơn nữa, Chu huynh sau khi thất tình đã quyết tâm vươn lên tranh thủ sớm ngày trở lại thành người, lần này mới tích cực đi theo giúp đỡ như vậy, Ô huynh cũng không thể chỉ làm một con trạch quỷ suốt ngày ở nhà, phải đi theo cho bằng chị bằng em.

     Giống như Chu huynh từng nói, cho dù đến lúc đó đi theo làm chạy chân giúp việc vặt, nói không chừng ông trời cũng sẽ bố thí cho bọn họ một chút công đức thì sao?

     Ô huynh còn chưa biết công đức nó có mùi vị gì, hy vọng càng tốt hơn so với mỗi ngày phải hấp thu âm khí.

     Chu Khải đi theo tổ đội của lão đại hưởng ké kinh nghiệm cũng khiến Ô huynh xiêu lòng, hắn muốn đi theo đến cả Hạ Tuy cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

     Có điều bọn hắn đều là những con quỷ thành niên cả rồi, có suy nghĩ của mình cũng là chuyện bình thường, cùng lắm là trong chuỗi tràng hạt có thêm một con quỷ thôi, đến nhiệt độ hay trọng lượng cũng không có gì thay đổi, không ảnh hưởng tới Hạ Tuy.

     Lần này đến trấn Hắc Sơn, Hạ Tuy không có mang theo những người khác, thu thập tư liệu có Tiểu Uông là đủ rồi, việc đối ngoại đã có Hạ Đông lo, sức lao động chủ yếu là hắn, Tiểu Hắc và Hạ Dạ, chân sai vặt thì có Chu Khải và Ô huynh.

     "Đúng rồi, sau khi trở về cũng báo danh Chu Khải và Ô huynh đi, để họ chính thức trở thành thành viên của Văn phòng."

     Hạ Tuy ngồi trên xe, nhìn hàng cây ngô đồng ngoài cửa sổ từ từ hiện ra rồi biến mấ, đột nhiên nhớ tới chuyện này, nên nói với Hạ Đông đang ngồi ở ghế phó lái..

     Hạ Đông quay đầu nhìn Hạ Dạ và Tiểu Hắc đang ngồi phía sau, “Tiểu Dạ và Tiểu Hắc có cần báo danh luôn không?”

     Hạ Tuy do dự một chút, "Vẫn là thôi đi, thuê lao động trẻ em là phạm pháp, không tốt."

     Mà ngay cả Lý Hải Sinh năm nay mới mười lăm tuổi Hạ Tuy cũng chưa từng nghĩ cho gia nhập Văn phòng hỗ trợ xã hội, chớ nói chi đến Tiểu Hắc bé tí xíu và Hạ Dạ nhìn như hai tuổi mà thực tế mới có mấy tháng tuổi.

     Hạ Đông cười cười, Tiểu Uông đang lái xe liếc mắt nhìn hắn, Hạ Đông lập tức nghiêm chỉnh trở lại.

     Lần này đi trấn Hắc Sơn đương nhiên là tự lái xe đi, nếu không ngồi xe, chỉ riêng đi xe đò đã phải chuyển vài chuyến, sau khi vào Hắc Sơn, đi đường núi thì còn có thể đi xe máy ba bánh mà thôi.

     Tiểu Uông đã thay đổi một chiếc xe việt dã để thích hợp đi đến vùng núi, buổi sáng đoàn người xuất phát, mãi đến ba giờ sáng hôm sau mới đến trấn Hắc Thủy, tìm khách sạn “Xa hoa nhất” ở trấn đó.

     Bọn Hạ Tuy tạm thời xem nơi đây là điểm dừng chân, Tiểu Uông dùng một lần nhưng giao nửa tháng tiền phòng, còn dặn ông chủ nếu sau khi bọn họ rời khỏi mà có người đến tìm Bì Hải Bác, thì có thể cho bọn họ vào ở gian phòng mình đã đặt.

     Nói là một gian phòng, bởi vì ở khách sạn này phòng xa hoa nhất chính là một căn phòng có ba cái giường, vừa văn đủ để ba người đàn ông trưởng thành là Tiểu Uông, Hạ Đông và Hạ Tuy ngủ.

     Còn Hạ Dạ và Tiểu Hắc, đương nhiên là ngủ cùng với Hạ Tuy.

     Hắc Sơn quá mức bất thường, đến Tiểu Uông cũng không thể ngàn lần cẩn thận, trước tiên là ở bên này sông giữ lại một cứ điểm để có thể liên lạc tin tức với người khác.

     Bấy giờ trời đã tối muộn mọi người ngủ ngơi trước mấy giờ, chờ sáng sớm Tiểu Uông ra ngoài đi vài vòng, Hạ Đông phụ trách mua điểm tâm, đoàn người ở trong phòng ăn này nọ, sau đó xuống lầu ngồi trên ghế dài trước sân khấu một lát.

     Nói là trước sân khấu, kỳ thật đó chỉ là một bề mặt khá hẹp, một cái quầy tiếp tân đã chiếm hết nửa không gian, dư lại chính là cầu thang, đối diện cách khoảng hai ba bước có một chiếc ghế trường kỷ đã cũ ngập tràn hơi thở của tháng năm, nhìn kiểu dáng cũng biết đã rất nhiều năm rồi.

     Hạ Đông nhìn xung quanh ra chiều nhàm chán, bắt gặp ánh mắt của ông chủ ngồi sau quầy, lập tức vui cười như đã quen từ lâu đi đến ghé vào bên quầy, lấy thuốc lá ra, mình cầm một điếu, đưa cho ông chủ một điếu, “Ông chủ, khách sạn này của ông nhìn có vẻ hơi cũ rồi? Có thể mở cửa nhiều năm như vậy, chắc chắn làm ăn không tệ.”

     Ông chủ vốn làm nghề tiếp đón khách hàng, coi như tính tình lạnh nhạt, nhiều năm như vậy cũng đã quen nói chuyện với nhiều người, cười dựa vào quầy, dùng mí mắt và cằm ra hiệu về phía Hạ Tuy đang ngẩng đầu nhìn tranh treo trên tường, “Đó là lãnh đạo của cậu? Thoạt nhìn rất có khí phách, vừa thấy đã biết không phải người bình thường.”

     Khí chất hay không, ông chủ cũng không rõ ràng, có điều ba người này đều lạ mặt, hơn nữa Hạ Tuy có vẻ ngoài nổi bật, vậy mà còn mang theo đứa con trai hai tuổi rồi thêm một chú chó cưng bằng cỡ bàn tay, phái đoàn này đương nhiên không giống như người thường rồi.

     Hạ Đông nhìn theo tầm mắt của ông chủ, biết ông chủ đang chỉ Hạ Dạ và Tiểu Hắc, cười cười, “Đúng vậy, ông chủ của tôi, nói là đến xem Hắc Sơn, không phải là nghe nói đất đai của Hắc Sơn rất đặc biệt cây cối mọc rất tốt hay sao, đến quốc lộ cũng bị hư hại. Nếu có thể bồi dưỡng để loại đất này tạo ra giá trị kinh tế, nhất định có thể kiếm được tiền, đúng không?”

     Hạ Đông nói xong, ánh mắt như có như không chú ý vẻ mặt của ông chủ.

     Quả nhiên, vừa nghe nói bọn họ muốn đến Hắc Sơn, gương mặt ông chủ dài như mặt ngựa nhất thời trắng bệch, cười khô khan, “Cậu trai trẻ, các cậu là người bên ngoài, không biết đúng không? Hắc Sơn nổi tiếng là vùng đất bỏ đi, không thể trồng được thứ gì cả, chỉ có thể mọc cây cỏ hoang dại, còn trồng hoa mầu, gieo hạt xuống một cái mầm cũng không mọc lên, tôi thấy các cậu hay là thôi đi.”  

     Hạ Đông tò mò "A?" Một tiếng, "Không thể nào? Lại còn có chuyện như vậy? Vậy đã từng có chuyên gia nghiên cứu xem đất đai nơi đó thật ra là sao hay không? Đây cũng quá bất thường rồi, đất cũng biết phân biệt hạt giống hay sao?