Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 130: Đính hôn



Cuối cùng Hạ Tuy vô cùng cạn lời đẩy con quỷ vì cười quá độ mà ngồi phịch trên bàn làm việc của mình xuống.

Đột nhiên cảm nhận được khí tức của Tiểu Hắc, Hạ Tuy trong lòng vừa động, dùng thần thức gọi một tiếng "Tiểu Hắc", kỳ lạ là Tiểu Hắc đột nhiên im lặng một chút, sau đó một giọng nói bé gái vang lên, “Chủ nhân.”

Hạ Tuy sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn theo hướng giọng nói, một khối không khí màu trắng huỳnh quang từ cầu thang trượt xuống.

Tuy rằng không thấy được hình dáng thế nào, nhưng có thể nhận ra bộ dạng không phải lớn cỡ bàn tay như trước kia.

Hạ Đông nằm trên ghế nhắn WeChat với bạn gái vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy, nhất thời hô lên một tiếng, xém nữa té lăn khỏi ghế dựa, “Là Samoyed nhà ai vây? Đẹp quá, sao lại từ trên lầu đi xuống?”

Chu Khải và già Lý nhìn qua thì nhận ra đây là Tiểu Hắc.

Nhưng mà Chu Khải vừa nhìn thấy Tiểu Hắc đã bị năng lượng tự nhiên tản ra từ người Tiểu Hắc dọa đến bò lăn ra đất, ít ra thì bây giờ cũng không yếu đuối tới mức biến thành cá chuối, nhưng đã sợ tới mức co thành một cụm trốn sau lưng Hạ Tuy.

Già Lý nhìn Tiểu Hắc, cười chào hỏi nó, “Tiểu Hắc về rồi à? Có đói không? Ông nội chuẩn bị món thịt khô mà con thích nhất nè, không có bỏ Thì là đâu, nhanh xuống đây ăn thử!”.

Già Lý mặc kệ Tiểu Hắc là cái gì, dù sao chỉ cần đó là Tiểu Hắc nhà bọn họ là được.

Tiểu Hắc vốn còn không dám đi xuống lặng lẽ thở phào, sau đó cẩn thận nghiêng đầu nhìn nhìn Hạ Tuy.

Hạ Tuy cũng hiểu rõ lần này Tiểu Hắc trở về đã có thu hoạch, khoảng thời gian trước Hạ Tuy và Sổ sinh tử cũng cảm thấy kì quái vì sao Tiểu Hắc đã khôi phục ký ức và năng lực, nhưng vẫn giữ hình dạng cún con.

Tuy rằng cuối cùng cho rằng vì năm đó Tiểu Hắc bị thương rất nặng nên chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng Hạ Tuy cứ cảm thấy Tiểu Hắc vẫn còn gặp phải vấn đề gì đấy, đối với những vấn đề nghĩ không ra, Sổ sinh tử sẽ giống như một học giả lớn tuổi thở dài một hơi, sau đó nói một câu thời gian chưa tới.

Mặc cho Hạ Tuy và Sổ sinh tử lo lắng, từ đầu tới cuối Tiểu Hắc chưa từng nghĩ tới chuyện này, ngược lại sau khi có được biệt thự nhỏ thì rất vui vẻ hưởng thụ, còn thường xuyên đến chỗ Chu Khải tạo dáng xinh đẹp để Chu Khải đăng lên Weibo những bức ảnh xinh xắn của nó, mỗi ngày đều sống rất tiêu dao tự tại.

Hạ Tuy nghe thấy giọng của Tiểu Hắc rõ ràng là của thiếu nữ, trong lòng đã rõ ràng, thì ra khiếm khuyết của Tiểu Hắc chính là nhận thức về bản thân của nó.

Hạ Tuy không thể nhìn thấy, nhưng nhìn đoàn khí kia đang do dự đứng ở phía cầu thang, đương nhiên đoán được đây là đang sợ hắn giận.

Hạ Tuy cười cười, đưa tay về phía Tiểu Hắc, "Trở về rồi? Lại đây để ta sờ xem."

Tiểu Hắc vừa nghe, quả nhiên lỗ tai vèo một cái dựng thẳng lên, tung ta tung tăng hoạt bát nhảy từ trên cầu thang đạp mấy bước trong không khí rồi đáp xuống bàn làm việc của Hạ Tuy, sau đó ngại ngùng vẫy vẫy đuôi, chủ động củng đầu đến bên tay Hạ Tuy.

Hạ Tuy dừng một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng sờ đầu của nó.

Không, về sau phải gọi là cô nhóc rồi.

Tiểu Hắc vẫn giống như trước, trong cổ họng phát ra tiếng rên ư ư thỏa mãn, thấy Hạ Tuy không tức giận, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cằm thoải mái đặt trên cánh tay của Hạ Tuy, nhỏ giọng nói vì sau lần này mình lại đi nhiều ngày như vậy.

"Ta đi về hỏi quyển sách thối kia có biết ta là bé trai hay bé gái không, kết quả nó cũng không biết, thật sự là ngu ngốc muốn chết, vẫn phải nhờ ta đi đến sông Vong Xuyên ngủ một giấc mới nhớ tới. Vốn là vô cùng cao hứng muốn quay về, kết quả lại phát hiện mình lớn lên rồi, chủ nhân, ngươi có ghét bỏ vì ta lớn lên hay không? Có điều sau này đồ ăn của ta cũng sẽ giảm rất nhiều, bây giờ ta đã thích nghi với khí trời đất ở thế giới mới, về sau có thể tự mình tu hành không cần ăn bổ sung nữa...”

Tiểu Hắc cố gắng trình bày ưu điểm sau khi mình lớn lên, bộ dáng cẩn thận lấy lòng kia làm Hạ Tuy có chút đau lòng. d

Tuy rằng giọng nói của Tiểu Hắc đã có thể phân biết giới tính nữ của nó rồi, nhưng Hạ Tuy vẫn chỉ xem cô nhóc là con cháu của mình, vẫn giống như trước kia, vừa vuốt đầu Tiểu Hắc vừa nói những chuyện xảy ra mấy ngày nay, giống như gặp lại người trong nhà vậy.

Già Lý bưng thịt khô đến, cười cười đặt trên bàn làm việc, Tiểu Hắc cười nói cảm ơn, sau đó gặm một miếng thịt khô ra dùng móng vuốt ấn xuống từ từ ăn.

Bây giờ Tiểu Hắc đã có thể trực tiếp mở miệng nói tiếng người, già Lý cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại rất vui mừng, sau này ông có thể trực tiếp trò chuyện với Tiểu Hắc rồi.

Thật tốt, Tiểu Hắc muốn ăn gì có thể trực tiếp nói với ông.

"Tiểu Hắc nếu đã là bé gái, vậy tên này không thích hợp lắm, Tiểu Hắc, ngươi có muốn đổi một cái tên khác không?"

Hạ Tuy đột nhiên nhớ tới chuyện này, bắt đầu thương lượng với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lắc đầu, "Không, ta chỉ thích cái tên này."

Hạ Tuy cảm thấy cả người Tiểu Hắc trắng như tuyết, không tương xứng với cái tên này.

Tiểu Hắc lại vội vã củng ấn đường đến đầu ngón tay của Hạ Tuy, “Chủ nhân, ở chỗ này ta có một chấm đen nhỏ, cho nên gọi ta là Tiểu Hắc rất thích hợp!”

Hạ Tuy không nhìn thấy, từ khối không khí cũng không nhìn ra được điểm gì khác nhau, có điều nếu Tiểu Hắc thích, vậy cứ theo suy nghĩ của nó là được.

"Giang Húc vốn còn nói muốn dẫn ngươi đi xem đồ dùng trong nhà, sau này trong nhà cũng sẽ chuẩn bị phòng riêng cho ngươi...”

Tiểu Hắc mừng rỡ đến nỗi thịt khô cũng không ăn, củng tay Hạ Tuy năn nỉ hắn gọi điện thoại cho Giang Húc, “Vậy sau này Giang Húc đại tỷ tỷ chính là nữ chủ nhân của ta sao?”

Tiểu Hắc đối với việc chủ nhân muốn xây dựng gia đình thì rất vui vẻ, đặc biệt trong gia đình kia còn có sự tồn tại của nó, Tiểu Hắc dậm chân, không thể chờ được tưởng tượng ra khung cảnh gia đình mới sau này của bọn họ.

Hạ Tuy có thể nói là vô cùng hiểu ý Tiểu Hắc, giúp Tiểu Hắc gọi điện thoại cho Giang Húc, cuối cùng hẹn thời gian cùng đến biệt thự phía đông đường Ngô Đồng, bên kia Giang Húc mang theo Hạ Dạ trở về, bên này Hạ Tuy dẫn theo Tiểu Hắc qua, vừa vặn gặp nhau tại nhà mới.

Tin tức giải trí buổi tối lại thay đổi thế nào không cần nói nhiều, tóm lại qua ngày hôm sau, trong đội ngũ lựa chọn đồ dùng gia đình của Giang Húc lại có thêm một con Samoyed xinh đẹp, có nhiều dân mạng xem qua đã kìm không được tâm tính buôn dưa của mình, bắt đầu thảo luận Giang tổng vứt bỏ cha con Hạ nhị thiếu cho đến người giàu nuôi chó đúng là khác biệt.

Nhìn xem, dựa theo lời cô bán hàng kể lại, lúc Giang tổng chọn đồ lại còn hỏi chú chó đó nữa.

Mà quan trọng là chú chó đó còn thật sự biết chọn đồ, khiến chủ nhân là Giang tổng không do dự mua hết, cả đám cư dân mạng quỳ xuống đất dâng đầu gối, còn tràn vào Weibo của Giải trí Húc Dương vừa nhiệt tình vừa uyển chuyển hỏi Giang tổng xem có còn thiếu thú cưng hay không, chính là thể loại có bằng đại học, có chứng chỉ yoga, chứng chỉ massage các kiểu đó.

Giới giải trí lại náo nhiệt một trận, nhưng nghệ sĩ dưới trướng của Giải trí Húc Dương lại càng thêm được chú ý, mãi đến nửa tháng sau, Weibo của Giải trí Húc Dương đột nhiên rất đứng đắn bày tỏ Giang tổng không thiếu những thứ đó, chỉ thiếu một người chồng tiên khí phiêu dật mà thôi.

Điều này thật sự đã khiến trí tưởng tượng của người ta bay xa, ngày hôm sau bản thân Giang tổng lại tự tạo một tài khoản Weibo, công khai tin tức đính hôn của mình, cũng tag Weibo của trưởng phòng “Văn phòng hỗ trợ xã hội và nhân văn” lạ huơ lạ hoắc.

Có thể nhìn ra được Weibo này là mới tạo, nhưng nhìn xem người ta được ai theo dõi?

Tổng cục công an thành phố Hải cũng coi như nhân vật nhỏ đi, nhưng vì sao các cơ quan ban ngành quan trọng trong thành phố đều chú ý tới?

Mặt khác, một đám Weibo tick xanh của chính phủ kia, thật sự không phải là thủy quân* đúng không? (*thủy quân là fan ảo, bỏ tiền ra thuê)

Đám cư dân mạng kinh ngạc, người trong giới giải trí cũng kinh ngạc, đến cả giới thượng lưu quen biết Giang Húc cũng bị kinh ngạc luôn rồi.

"Chúng ta thật sự không đăng lên một bức ảnh về lễ đính hôn của chúng ta sao?"

Tranh thủ nghỉ giữa giờ lúc chiêu đãi khách khứa, Giang Húc ngồi cùng Hạ Tuy trong phòng nghỉ nhân tiện lướt Weibo, nhìn thấy một loạt comment suy đoán bình luận của cư dân mạng, hơi có chút tiếc nuối.

Hạ Tuy do dự một chút, lần tìm điện thoại di động của mình đưa cho Giang Húc, "Hay là em dùng điện thoại của anh tạo một Weibo cá nhân đi, có thể đăng trên này.”

Dù sao đó cũng là Weibo công việc, tuy rằng Văn phòng hỗ trợ xã hội tạo ra cũng không dùng nhiều, có vụ án thì đều dùng phương thức liên lạc nội bộ, Weibo công việc này tác dụng chính chủ yếu là để cho mọi người biết Hoa quốc của bọn họ có tồn tại một tổ chức thần bí không rõ thành viên cũng không rõ phụ trách cái gì.

Dựa theo cách nói của cư dân mạng chính là, Tổ quốc lại có thêm một tổ chức mang màu sắc thần bí, tôi lại bỗng dưng có thêm một phần trăm cảm giác an toàn.

Giang Húc cũng chỉ là hơi tiếc nuối, chứ không thật sự làm vậy, nên chỉ dùng điện thoại của Hạ Tuy chụp vài chục tấm ảnh tự sướng cho hai người, rồi chọn trong điện thoại của mình ra một tấm ảnh một nhà “bốn người” bọn họ để làm hình nền điện thoại, “Sau này anh còn phải ra ngoài phá án, nếu bị cư dân mạng nhận ra thì sẽ phiền phức lắm, dù sao em cũng không phải minh tinh dựa vào scandal để nổi tiếng.”

Hạ Tuy cảm giác được sự quan tâm của Giang Húc, mỉm cười ôm lấy bả vai của cô, để cô tựa vào lòng mình nghỉ ngơi.

Giang Húc cong khóe miệng, đảo mắt nhìn thấy Hạ Dạ và Tiểu Hắc, đưa tay vẫy vẫy, Tiểu Hắc sủa gâu gâu nhào qua, Hạ Dạ do dự một chút, thấy Hạ Tuy mỉm cười nhìn qua, trên mặt Hạ Dạ thả lỏng, lộ ra nụ cười nhàng nhạt, nâng bước đi tới.

"Lão Đại, anh có quà nè! Từ đảo đánh cá gởi tới, chắc là của Tiểu Hải thần tặng."

Chu Khải đứng ở xa xa ngoài cửa gọi vào, không dám lại gần căn phòng, bởi vì hắn chưa có được tu vi như Hạ Dạ, hơn nữa Hạ Dạ tu Quỷ đạo, chín bỏ làm mười cũng coi như đồng đạo với Tiểu Hắc, cho nên cảm giác bị ảnh hưởng lúc ban đầu cũng rất nhỏ.

Còn đối với Chu Khải và Ô huynh, nếu không phải hôm nay đính hôn xong Tiểu Hắc sẽ dọn ra khỏi Văn phòng, thì hai con quỷ này đều muốn khăn gói chạy đi nơi khác tìm chỗ ở.

Tiểu Hải thần luôn có thể biết được tin tức bên phía Hạ Tuy, đương nhiên không phải bởi vì nó có năng lực đặc biệt gì cả, mà bởi vì bên người Tiểu Hải thần có bà cốt Cung, bà Cung có năng lực tìm hiểu tin tức từ chỗ ông bà nội của Tiểu Mục.

Tiểu Mục tháng sáu năm nay đã đến thành phố Hải học nửa năm học kì cuối lớp chín, lúc cuối tuần sẽ đến Văn phòng ở cùng với Lý Hải Sinh.

Bây giờ Hạ Tuy mang theo Hạ Dạ và Tiểu Hắc rời đi, Lý Hải Sinh có thể dọn đến gian phòng cũ của Hạ Tuy, Tiểu Mục cuối tuần có thể đến ngủ cùng phòng với Lý Hải Sinh.

Kỳ thật theo như già Lý nghĩ, ông cũng muốn mua một căn nhà nhỏ một chút rồi dọn ra ngoài ở, dù sao tuy rằng Lý Hải Sinh là đệ tử của Hạ Tuy, nhưng đến cùng vẫn không phải nhân viên của Văn phòng, ăn ở ké nơi này mãi cũng ngại.

Có điều toàn bộ người của Văn phòng đều rất trông chờ sáng trưa chiều đều có thể đến đây ăn bữa cơm nóng hổi, bình thường đi làm nhàm chán quá còn có thể ăn một ít đồ ăn vặt tự làm, cho nên Hạ Đông và Tiểu Uông đồng tâm hiệp lực để Lý Hải Sinh có được một chân chạy việc bán thời gian, chỉ là giúp đỡ đánh máy, sắp xếp hồ sơ này kia, kỳ thật chỉ là về mặt hình thức mà thôi.

Bởi vì không phải là nhân viên chính thức, tiền lương đương nhiên là phải do Văn phòng tự mình trả, có điều già Lý và Lý Hải Sinh đều không đồng ý, chỉ cho rằng mang danh nghĩa vậy thì giúp đỡ làm việc là được rồi.

Nói cho cùng cái gì cũng không thay đổi.

Có điều Lý Hải Sinh cũng có cách kiếm tiền của riêng mình, chính là biện pháp mà Hạ Đông đã từng nói.

Hạ Tuy tất nhiên sẽ không cho phép bán bùa chú bừa bãi, có điều Lý Hải Sinh có thể bán một số bùa chú thông thương như bùa thanh tỉnh, bùa trừ tà, bùa bình an các kiểu, không mượn tên tuổi của Văn phòng, đều là nhờ Hạ Đông làm môi giới, đa phần là bạn tốt của hắn, sẽ không bán rộng rãi ra bên ngoài.

Nghe thấy tiếng của Chu Khải, Hạ Tuy không được tự nhiên thu tay về, chờ khi Giang Húc ngồi ổn định rồi Hạ Tuy mới đứng lên, nhưng mà không tự đi trước, mà đưa tay đến trước mặt Giang Húc, “Chúng ta đến xem quà của Tiểu Hải thần đi.”

Nếu đã chọn người này làm vợ của hắn, cho dù bây giờ cảm thấy chưa quen, nhưng Hạ Tuy cũng sẽ nghiêm túc để mình quen dần, hơn nữa còn từng chút một học cách làm một người chồng có trách nhiệm.

Giang Húc cười đặt tay vào bàn tay của Hạ Tuy, được đối phương kéo liền đứng lên.

Giang Húc đứng lên đan mười ngón tay của hai người vào nhau, kiên quyết không để người này chạy trốn, “Khách tới hôm nay có rất nhiều người là những nhân vật chỉ cần dậm chân cũng đủ làm Hải thị lung lay, không nghĩ tới các mối quan hệ của anh lại rộng như vậy, sau này em phải dùng danh nghĩa của anh để kiếm tiền mới được.”

Hạ Tuy cũng không ngại gật đầu, Giang Húc cười muốn rụng rời chọc chọc hắn, "Nói giỡn thôi, chỉ là hôm nay bọn họ đã biết mặt em rồi, sau này không cần em nhiều lời cũng sẽ bật đèn xanh cho Húc Dương, có điều anh yên tâm, trước giờ Húc Dương của chúng ta vẫn luôn đi trên con đường phát triển bền vững, những chuyện kia có thể thì sẽ không có liên quan gì, kiên quyết không cho anh cơ hội sau này vì đại nghĩa diệt thân đâu."

Hạ Tuy nói không nhiều lắm, đa phần đều là Giang Húc nói chuyện, đôi khi Hạ Tuy có để ý lúc Giang Húc nói chuyện có phần kém logic, lúc đang nói đằng đông lại chuyển sang nói đằng tây.

Có điều Hạ Tuy cũng không ngại, chỉ cần là nói cho hắn nghe, hắn sẽ nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc ngẫm nghĩ, mong là Giang Húc đừng cảm thấy bởi vì không có tiếng nói chung với hắn mà cảm thấy cuộc sống ngày càng chán nản không còn thú vị.

Giang lão gia đang ở dưới lầu chiêu đãi khách khứa, hôm nay tuy nói là tiệc đính hôn, những cũng chỉ có bảy tám bàn, vừa là lễ đính hôn vừa kiêm luôn tiệc tân gia.

Giang Húc mời đầu bếp món Trung, khẩu vị bắc trung nam đều có, những người đến đều là người có quen biết, chẳng hạn như nhóm người bên phía Giang gia chính là những người bạn già của Giang lão gia.

Khách ở bên Hạ Tuy ngược lại còn nhiều hơn, tỷ như đội trưởng Dương, Tiểu Uông, Hạ Đông, già Lý, Tiểu Lệ, Tiểu Vương, Bố Thoát Nội, trong tổng cục còn có Tề Huy và Quý Đàm, lại nói tiếp, lúc này Hạ Tuy mới biết được thì ra Tề Huy chính là cháu trai của Tề lão gia, ông cháu hai người bị hai bên nhà trai nhà gái chia nhau mời, cũng không nói trước cùng nhau một tiếng, lúc đến nơi mới biết được, khiến mọi người cười ồ một trận.

Đôi mắt của Hạ Tuy không nhìn được, chuyện này chỉ có một số người biết, vì tin tức không truyền ra ngoài, hôm nay Hạ Tuy không có tự mình xuất hiện trước mặt mọi người, lúc đi xuống lầu cũng là được Giang Húc dắt tay.

Còn về đôi mắt vô hồn, có Hạ Dạ đi theo không có ai phát hiện, ở đó cũng chỉ có mấy người trong Văn phòng, ở Tổng cục và Bố Thoát Nội là biết chuyện.

Cứ như vậy khiến Giang Húc đi theo cũng có thể trộm lười biếng, hai người ở trên lầu vui vẻ mở quà tặng của mọi người.

Tiểu Hải thần vẫn như cũ lại tặng rất nhiều loại trân châu đủ màu, Giang Húc nhìn thấy rất vui mừng, “Oa A Tuy, anh rõ ràng chính là đại gia mà, vậy mà còn giả nghèo! Em mặc kệ, sau này anh phải nuôi em!”

Có cô gái nào không thích trân châu, cho dù không thích đeo lên người thì cũng có thể dùng trang trí quần áo hoặc là mài nhỏ ra để làm đẹp.

Huống chi trân châu mà Tiểu Hải thần tặng đều là cực phẩm, Giang Húc đã tính toán ra được có thể dùng làm được mấy bộ trang sức, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Hắc, Giang Húc ôm cổ nó, muốn nó cùng chọn với cô, “Cái này màu đen, Tiểu Hắc, làm cho em cái vòng cổ có được không? Bên ngoài hai hàng đen, ở giữa là các hạt vàng, còn lại thì dùng trân châu trắng kết làm cánh hoa, chị lại làm cho em một cái bảng tên bằng vàng nạm ngọc, chắc chắn sẽ đẹp lắm.

Tiểu Hắc tích cực tỏ vẻ chỗ của mình còn có một ít hạt ngọc trai chưa ăn hết, để lấy ra nhìn xem có thể làm được cái gì hay không.

Hạ Tuy tưởng tượng ra hình ảnh đồ vật kia, cảm thấy rất khó có thể mường tượng được.

Có điều nghĩ lại bản thân mình là đàn ông, mắt thẩm mỹ sẽ không giống với phụ nữ, nên nếu Giang Húc đã nói đẹp, chắc sẽ không quá kém.

Hạ Dạ ngồi ở bên cạnh hai “quý cô” Giang Húc và Tiểu Hắc đang vui vẻ mở quà rồi vất hộp lung tung, giống như một ông cụ non giúp đỡ hai người thu dọn những hộp quà giấy gói các thứ, chờ đến khi Giang lão gia bớt thời gian đến đẩy cửa ra nhìn thấy hình ảnh “một nhà bốn người” ở chung như vậy, trên mặt tràn ra nụ cười thỏa mãn.

Gia đình này, về sau có thể sẽ càng trở nên đông vui, nói không chừng vài năm sau sẽ có thêm vài đứa trẻ chạy tới chạy lui khắp nhà.

Giang lão gia nhìn thoáng qua, cũng không quấy rầy, xoay người lần nữa đi xuống lầu.

Bây giờ người có thể tiếp đãi khách khứa cũng chỉ có ông, Hạ Phong cũng đến, còn dẫn theo vị hôn thê, nhưng Hạ Tuy chưa mở lời, nên Hạ Phong cũng không tự chủ trương làm ra vẻ chủ nhân, rất phối hợp lẫn vào trong các vị khách cùng trò chuyện và chúc phúc cho chủ nhà.

Náo nhiệt một ngày, lúc chạng vạng thì trong biệt thự cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, đầu bếp và những người của khách sạn đã đến thu dọn đồ ăn thừa, toàn bộ nhân viên đều là người của khách sạn, làm việc rất có trình tự ngăn nắp.

Lúc này mới hơn sáu giờ, mặt trời còn chưa xuống núi, Giang Húc biết Hạ Tuy sắp luyện tập buổi chiều, ngồi chờ trong phòng của Hạ Tuy, chờ Hạ Tuy thay đồ luyện công xong, lúc này mới nắm chặt tay Hạ Tuy, thả lỏng tâm trạng đi cùng Hạ Tuy ra sân cỏ sau nhà.

Ngoài rìa sân cỏ có một cái cổng vòm đường kính khoảng hơn hai thước, chung quang trồng rất nhiều các loại dây leo cây cỏ, chúng quấn quanh cổng vòm, nhìn vô cùng xanh tươi mát mẻ.

Trước sau căn biệt thự cũng được Hạ Tuy bố trí một trận pháp tụ khí nhỏ, tác dụng không lớn, chỉ là có thể khiến cho thực vật trong nhà sinh trưởng tốt hơn, không khí trong lành con người cũng khỏe mạnh.

Tiểu Hắc đang chơi ném đĩa cùng Hạ Dạ trên bãi cỏ, tuy rằng Tiểu Hắc bây giờ đã lớn giống như một thiếu nữ, nhưng bản tính ham chơi vẫn không đôi, có đôi khi Hạ Tuy không thể tưởng tượng ra được lúc trước Tiểu Hắc làm thế nào có thể ở lại Địa phủ đợi nhiều năm như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:  

Sầm Uyên: A, vị hôn thê thiên duyên tiền định? Ai vậy?

Hạ Phong: Hồng loan thần điểu mà em trai của anh đưa nói, là em.

Hạ Tuy:...

# hối hận đưa nhân duyên  #