Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 49: Đổi mặt 7



  Nghe đội trưởng Dương nói, Hạ Tuy cũng ý thức được một vấn đề, đội trưởng Dương gật gật đầu, cúi đầu mũi chân đá cục đá, "Dựa theo tình hình trước mắt, vấn đề ở gương mặt xác định có ba người đẹp nổi danh nhưng phong cách khác nhau trong làng giải trí là Triệu Manh Manh Tiêu Hoài Như cùng với Bùi Bội, ngực eo mông có Lý Tư Nghiên, chân có Chu Đồng Đồng, đôi mắt có Tằng Khả, như vậy còn lại cổ tay, cánh tay và hai bàn chân."

     Nói tới đây đội trưởng Dương cũng nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, tưởng tượng một người đang sống sờ sờ, vậy mà có thể bị tháo rời ra như búp bê Barbie của các bé gái hay chơi, "Mượn" những bộ phận khác nhau lại đây, tạo thành một phần thân thể của mình, hình ảnh như vậy có thể nào cũng không thể tưởng tượng nổi.

     "Có khả năng còn đến ba người bị hại mà chúng ta chưa tìm được."

     Hạ Tuy nói tiếp, đội trưởng Dương nặng nề thở dài, gật đầu.

     Tuy rằng trước kia lúc ông phá án từng gặp qua không ít người và việc khá điên cuồng, nhưng sau này có dưỡng thi quỷ rồi lại có người mượn thân thể, mỗi chuyện đều đủ để cho một cảnh sát lão làng như đội trưởng Dương cảm thấy da đầu run lên, "Người làm ra được những việc này, thật sự là con mẹ nó..."

     Đội trưởng Dương nhịn không được, lại nói lời thô tục trước mặt đại sư, thật sự hôm nay nhìn thấy ba người bị hại này, lại phỏng đoán có thể còn có người bị hại khác, trong lòng cảm thấy vô cùng áp lực.

     Hạ Tuy ngẫm lại từng sự việc mình đã gặp phải, cũng nhịn không được cảm khái, "Một người càng có năng lực mạnh, càng dễ đi sai một bước là bước lên con đường tà đạo."

     Bởi vì bọn họ có năng lực muốn làm gì thì làm, bởi vì bọn họ có được tài trí hơn người, dần dà đã xem những người bình thường giống như con sâu cái kiến.

     Đội trưởng Dương lau mặt, xua đi những cảm xúc tiêu cực, cố gắng giữ vững tinh thần, lại nói chuyện chính, "Bên Tiêu Hoài Như đã liên lạc với chúng tôi, vì chúng tôi đề cập tới mặt nạ, cho nên bên Tiêu Hoài Như đã thu thập một ít mặt nạ chưa dùng đến và những chiếc mặt nạ dùng rồi trong thùng rác, buổi sáng bọn Tiểu Vương đã đưa lại đây, chút nữa còn cần nhờ đại sư xem xét một chút."

     "Buổi sáng Bùi Bội đã đến Hải Thành, Tiểu Lệ trực tiếp dẫn người đến nởi ở của Bùi Bội, nhưng bên Bùi Bội chỉ có thể tìm được mặt nạ chưa dùng qua, những cái dùng rồi không biết đã bỏ ở đâu. Còn về chuyện có bị mất đi vật gì bên người hay không, Tiêu Hoài Như và Bùi Bội đều nói là không có."

     Hạ Tuy gật đầu, "Vấn đề xuất hiện trên mặt của ba người bọn họ, thời gian cũng gần nhau, phương thức gây án chắc cũng giống nhau. Còn về đồ vật bên người, bọn họ làm minh tinh, những chuyện dưỡng da hay cắt tóc là thường xuyên, chuyện này thật sự khó mà đề phòng."

     "Lý Tư Nghiên nghe chúng ta nói đến chuyện mặt nạ, tự mình nghĩ lại, nghi ngờ là sữa tắm vừa mua trước đó có vấn đề, bởi vì gần đây Lý Tư Nghiên cũng không có mua quần áo, chúng tôi đã đóng gói những đồ vật trong nhà mà cô ấy thường dùng đều mang lại đây, chủ yếu là những thứ tiếp xúc trực tiếp với thân thể cô ấy, còn có, nhà Lý Tư Nghiên từng bị trộm một lần, bị mất không ít những vật linh tinh."

     "Bên phía Chu Đồng Đồng thì lại không có chuyện gì cả, nhưng tháng trước bên trung tâm dạy múa phát trang phục biểu diễn mới, những thứ có liên quan với đôi chân của cô bé chúng tôi đều mang lại đây, cha mẹ của Chu Đồng sau khi giặt sạch khử trùng quần áo cũ rồi sẽ mang đồ đi quyên tặng cho những vùng khó khăn, có thể là nơi này xảy ra vấn đề, chúng tôi đã phái người đi thăm dò xem những quần áo đó được vợ chồng Chu gia gởi đến đâu."

     Cuối cùng là Tằng Khả, trong nhà không có bị trộm cũng không có mang quần áo đem cho, cũng không cắt tóc, đến hiệu chụp ảnh thì cũng không có tiếp xúc gì với đôi mắt cả, cho nên đội trưởng Dương đang nghi ngờ đến loại thuốc nhỏ mắt mà Tằng Khả đã từng mua.

     Mấy thứ này đều mang theo đến đây, đặt ở trong một góc văn phòng

     Sau khi nói xong mọi chuyện, đội trưởng Dương ngẩng đầu nhìn Hạ Tuy nghĩ gì thì nói ra, "Đại sư, may mà gặp được cậu, bằng không cho dù là sự kiện thần quái hay là người gây chuyện lần này, chúng tôi cho dù có hận thì cũng chỉ có thể để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật tiếp tục hại người."

     Hạ Tuy không nói chuyện, quay đầu nhìn về phía trong phòng, lần đầu tiên cảm thấy trọng trách nặng nề.

     Mặc dù lúc còn ở thế giới cũ, Hạ Tuy cũng lấy việc hàng yêu trừ ma giúp thiện trừ ác làm nhiệm vụ của mình, nhưng ít nhiều cũng còn ôm ấp một ít giấc mơ “Hiệp khách” từ thời niên thiếu, bởi vì lúc đó trong thiên hạ có rất nhiều đại nhân vật sẽ bận tâm xử lí những vụ việc này.

     Mà ở thế giới này, Hạ Tuy tạm thời còn không biết có những tiền bối cao nhân nào khác không, nhưng vẻn vẹn ngày tại Hải Thành đã có nhiều người dùng tà thuật hại người mà không bị chế tài.

     "Sau này để Hạ Đông đi theo tôi học một ít đạo thuật, cậu ấy sinh ra đã có âm nhãn, mặc dù không so được với âm dương nhãn, nhưng cũng tính là có thiên phú."

     Có âm nhãn, cảm ứng được "Khí" tồn tại trong thiên hạ, hẳn là sẽ không mấy khó khăn, chỉ cần học được cách dẫn khí, cho dù không phải được tu hành từ nhỏ, cũng có thể đủ để thi triển một ít kỹ năng rồi.

     Đội trường Dương và Hạ Đông có quan hệ tốt, trong nhà cũng hay lui tới, Hạ Tuy không trực tiếp nói với Hạ Đông mà lại nói với ông, chính là có ý để đội trưởng Dương âm thầm thăm dò ý tứ của Hạ Đông và người nhà của cậu ta.

     Nếu Hạ Tuy trực tiếp nói với Hạ Đông, bất luận về công hay tư, Hạ Đông sợ là sẽ không cân nhắc gì cả trực tiếp đồng ý.

     Chỉ cần không thật sự gia nhập đạo môn, mệnh ngũ tệ tam khuyết cũng sẽ không rơi xuống đầu cậu ta.

     Nói cho cùng vẫn là do những thuật sĩ có lòng chính nghĩa lại nguyện ý đứng ra giữ gìn trật tự hài hòa xã hội quá ít, muốn giải quyết vấn đề căn bản, cần phải bàn bạc kỹ hơn, hy vọng về sau có thể gặp gỡ người cùng chung chí hướng, hoặc là tự mình bồi dưỡng, những đều cần phải có thời gian.

     Đội trưởng Dương nói với Hạ Tuy tình hình sơ lượt của ba người, sau đó hai người mới cùng nhau vào văn phòng.

     Hạ Tuy đầu tiên là nhìn tình huống trên người Lý Tư Nghiên và Chu Đồng, Lý Tư Nghiên nghiêm trọng nhất, trên người cơ hồ đã bị "Mượn" xong rồi, hơn nữa một người có thể nằm có thể ngồi chứ tuyệt nhiên không thể đứng liên tục trong 24 giờ, cho nên phần mông của Lý Tư Nghiên bị chèn ép rất nghiêm trọng, có rất nhiều chỗ đã thối rữa, chỉ có ở bụng còn vài chấm thi ban, đây là do còn chưa mượn xong.

     Chồng của Lý Tư Nghiên mỏi mắt trông mong nhìn Hạ Tuy, vừa rồi mới biết được Hạ Tuy là người đứng đầu nơi này, vẻ mặt cầu xin liền muốn trực tiếp quỳ xuống cầu xin Hạ Tuy cứu bà xã của mình, vẫn là Hạ Đông và già Lý kéo lên khuyên nhủ, mới miễn cưỡng ngồi xuống.

     Già Lý chỉ có thể nhìn mà thở dài, nhưng cũng biết việc này mình không thể giúp gì được, chỉ có thể cùng cháu trai đi xuống bếp pha trà gọt trái cây, cho dù những người này đều không có tâm trạng ăn uống, nhưng ít nhiều nên đặt ở chỗ vươn tay là lấy được, lúc muốn ăn thì có thể lấy ăn một chút.

     Giữa trưa lúc ba người này đến đây thì một con quỷ như Chu Khải cũng bị dọa chạy tới cửa, chính là nhờ già Lý khuyên mới an ổn.

     Dù sao trong phòng cũng không có điều hòa, vốn là có trang bị một cái đời cũ, nhưng bọn họ vừa dọn đến chưa có sửa, hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào Chu Khải bảo đảm sự mát mẻ trong nhà.

     Mặc dù chồng của Lý Tư Nghiên dùng ánh mắt chờ mong nhìn thế nào, Hạ Tuy cũng chỉ xem xét rồi đứng dậy đi đến chỗ Tằng Khả, Lý Tư Nghiên vươn tay kéo tay chồng, cười an ủi anh ta đừng có gấp.

     Tằng Khả ngồi ở một góc tối, nơi này là nơi tối nhất căn phòng, nhưng Tằng Khả vẫn không thể gỡ mũ xuống.

     Hạ Tuy đứng ở trong góc tối khom lưng ghé sát lại, sau khi được Tằng Khả đồng ý đã vén một khe nhỏ trên màn che, nghiêm túc xem xét mắt của Tằng Khả.

     Tằng Khả vẫn mở mắt được, nhưng bên trong lại bị chi chít những sợi chỉ đen che lấp .

     Hạ Tuy dùng tay bắt khám quỷ quyết, ngón tay cái kháp đến đốt trên cùng ngón giữa, đặt lên ấn đường của Tằng Khả.

     Tằng Khả đang không có phản ứng gì đột nhiên la lên một tiếng muốn né tránh, nhưng nhớ tới Hạ Tuy đang giúp cô ấy, vì thế mới cố chịu đựng sự đau đớn ở hai mắt, vừa lui một chút thì lại ngồi về chỗ cũ.

     Nhưng Hạ Tuy cũng không có tiếp tục, thu tay quay đầu đi đến bên đội trưởng Dương và Hạ Đông, "Chuẩn bị một gian phòng, kéo màn thật dày, không được để có ánh sáng, có lẽ chúng ta có thể từ đôi mắt này tìm ra chỗ đột phá!"

     Trước đó Hạ Tuy kiểm tra cho ba người Triệu Manh Manh, Chu Đồng Đồng, Lý Tư Nghiên cũng không phải chưa dùng tới Khám quỷ quyết, thậm chí bên phía Triệu Manh Manh Hạ Tuy còn dùng tới bùa, nhưng đều không có phản ứng, hoặc có lẽ bởi vì ba người bọn họ bị mượn dùng chính là da thịt.

     Mà vừa rồi Tằng Khả rõ ràng có phản ứng, vậy chứng tỏ rằng trên người Tằng Khả còn lưu lại "Thuật" mà người mượn mắt đã thi triển.

     Vả lại vừa rồi Hạ Tuy nhìn rõ ràng, đồ vật trong mắt Tằng Khả bị Khám quỷ quyết áp bách đã có một chút dao động rất nhỏ, Hạ Dạ ngồi xổm trên vai Hạ Tuy đã ngửi được một sợi tà khí.

     Đáng tiếc sợi tà khí kia hẳn là đã bám vào sợi chỉ đen, Hạ Tuy chuẩn bị nghĩ cách lấy đồ vật trong mắt Tằng Khả ra, để Hạ Dạ nuốt vào rồi nhả khí tức của người thi triển tà thuật ra, nhét vào Thiên trì của la bàn, vậy thì có thể tìm được chỗ ở của người thi triển tà thuật.

     Đội trưởng Dương không kịp đề phòng, bản thân đã chuẩn bị tâm lý thức trắng mấy đêm tham gia trận chiến ác liệt, buổi sáng vừa hạ quyết tâm thì buổi chiều lại có chuyển biến, rất là kích động hét lớn, tự mình cùng già Lý và Lý Hải Sinh chuẩn bị phòng, Hạ Đông đi theo Hạ Tuy ở văn phòng chuẩn bị một ít nhang đèn lá bùa linh tinh.

     Tằng Khả vẻ mặt khó hiểu, nhưng nghe giọng điệu của vị đội trưởng kia, hình như là từ hai mắt của mình phát hiện được gì đó quan trọng? Mờ mịt đưa tay lên muốn sờ đôi mắt, rồi lại buông tay xuống không dám sờ.

     Nơi đó tối om, mới vừa rồi còn cảm giác được vật bên trong xuất hiện một tia xao động giống như sống lại, làm mắt của cô ấy cảm thấy vừa ngứa vừa đau.

     Nhưng ngẫm lại hai mắt của mình có vật còn sống, Tằng Khả một thân tử khí nặng nề cũng nhịn không được cảm thấy dợn tóc gáy, bản thân rất sợ bộ dạng như hiện tại của chính mình.

     Gian phòng nhanh chóng được chuẩn bị xong, Hạ Đông và Lý Hải Sinh cùng nhau mang Tằng Khả vào, người nhà của Lý Tư Nghiên và Chu Đồng Đồng đều có chút mất kiên nhẫn, muốn hỏi tình huống hiện giờ là thế nào, nếu đây là đang tiến hành chữa trị, vậy thì người nhà của bọn họ còn phải chờ bao lâu.

     Già Lý lúc đầu không nói chuyện của Hạ Tuy, nhưng vừa rồi già Lý lại không đành lòng, đã đến hỏi Hạ Tuy và đội trưởng Dương xem có thể nói đến bản lĩnh của Hạ Tuy hay không, cũng là để trấn an bọn người Lý Tư Nghiên.

     Hạ Tuy thì không ý kiến gì, nhưng đội trưởng Dương lại để tâm tới, tuy rằng ông rất tin tưởng bản lĩnh của Hạ Tuy, nhưng bên ngoài thì cũng phải tạo chút đường lui, chỉ dặn dò già Lý nói với bọn họ Văn phòng hỗ trợ xã hội đã tiếp nhận những vụ án thế nào, để người ngoài biết bây giờ văn phòng cũng có chút tiếng tăm, để bọn họ yên tâm kiên nhẫn chờ.

     Còn việc có thể trăm phần trăm cứu vợ và con gái của họ hay không thì phải chờ xem văn phòng hỗ trợ xã hội của bọn họ cố gắng làm việc mới biết được.

     Tuy rằng già Lý đồng cảm với bọn người Lý Tư Nghiên, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, nếu chọn lựa giữa người ngoài và Hạ Tuy, già Lý tất nhiên không do dự mà chọn Hạ Tuy.

     Trở thành người nhà, không phải chỉ là nói suông mà thôi.

     Tuy rằng già Lý không nói gì chắc chắn, nhưng chồng của Lý Tư Nghiên và cha mẹ Chu Đồng Đồng quả thật an tâm vài phần, cũng tốt hơn so với trước kia chỉ biết đứng nhìn mà không tìm được nguyên nhân bị bệnh.

     Còn văn phòng hỗ trợ xã hội này có lừa gạt hay không, không nói tới những cảnh sát buổi sáng có thân phận thật hay giả, coi như là lừa bọn họ, người ta đã nói nửa ngày cũng không lấy tiền của bọn họ, ngược lại trong sân thường xuyên có người mặc đồ cảnh sát hoặc thường phục đến đưa tài liệu, đến văn phòng cũng không bước vào, thoắt đến thoắt đi như hận không thể mọc thêm cánh, còn có người nào rảnh rỗi lừa bọn họ chứ.

     Lại nói Hạ Tuy mang theo Tằng Khả vào gian phòng đóng kín, trong phòng không có ánh sáng, Hạ Tuy dùng bụi đốt từ âm phù trộn với sáp nến lúc hỏa táng làm thành cây nến, bấc đèn chính là xé ra từ quần áo Hạ Dạ mặc.

     Quần áo Hạ Dạ mặc chính là Hạ Tuy dùng giấy cắt rồi đốt cho, lại được Hạ Dạ mặc trên người một khoảng thời gian, lúc này Hạ Tuy dùng thủ pháp hóa âm làm dương để vượt qua hạn chế giữa âm và dương lấy lại đây.

     Trên sợi vải có lây dính ba loại âm khí trên người Hạ Dạ, vừa là vật chí âm, chính là vật rất có sức hấp dẫn đối với yêu ma quỷ quái.

     Chu Khải ở một bên vây xem, lúc này có chút buồn bực kéo quần áo của mình nhỏ giọng nói thầm, "Lão Đại sao lại không cần của mình, quần áo của Tiểu Dạ nhỏ xíu."

     Hạ Dạ ở một bên "Ha hả"  cười hai tiếng, trắng mắt nhìn Chu Khải, "Dựa vào anh? Lấy toàn bộ quần áo của anh làm bấc đèn thì cũng không dẫn tới đồ vật gì được."

     Hạ Dạ vô cùng không thích Chu Khải, mỗi lần Chu Khải gõ chữ mà nhìn thấy Hạ Tuy ra ngoài đều muốn đi theo, nhưng sẽ bị Hạ Dạ nghĩ mọi cách đuổi về.

     Hoặc là nói Chu Khải làm việc chỉ có ba phần nhiệt tình, đã nói sẽ gõ chữ kiếm tiền nuôi gia đình, kết quả đến nay một xu không kiếm được mà còn muốn cùng đi ra ngoài chơi, hoặc là “thổi gió bên tai” Hạ Tuy, nói ông nội Lý lớn tuổi làm việc nhà vất vả, anh Tiểu Hải lại chuẩn bị ra ngoài học lớp bổ túc, về nhà thì phải cố gắng học hành, chỉ có Chu Khải có chút thời gian rỗi, không bằng để Chu Khải ở nhà giúp đỡ giặt quần áo nấu cơm quét nhà chăm sóc hoa cỏ ngoài vườn.

     Cũng chỉ có lúc này Hạ Dạ sẽ ngoan ngoãn gọi già Lý và Lý Hải Sinh là "ông nội Lý" "anh Tiểu Hải".

     Bộ dáng mềm mại ngoan ngoãn như vậy, ai nhìn cũng phải mềm lòng thôi, vì thế Chu Khải bây giờ đã từ đàn em tùy tùng chuyển thành “cô tiên vỏ ốc” ở nhà rồi.

     Chu Khải cũng ý thức được Hạ Dạ có âm mưu gì, cũng từng muốn phản kháng, nhưng bị Hạ Dạ trừng mắt thì lại cụp đuôi.

     Lúc này cũng không ngoại lệ, Chu Khải chỉ là nhỏ giọng tự mình oán giận một tiếng, kết quả bị Hạ Dạ thính tai nghe được, bị Hạ Dạ trừng mắt đã ngoan ngoan im ru.

     Hạ Đông và đội trưởng Dương già Lý và Lý Hải Sinh đều không ở lại trong phòng, bốn người bọn họ đều là đàn ông, Lý Hải Sinh lại còn là thiếu niên chưa mất nguyên dương, ở trong phòng chỉ sợ kinh động đồ vật trong mắt Tằng Khả.

     Còn về Hạ Tuy, bây giờ uế khí trên người đã trừ, nguyên dương cũng còn, nhưng Hạ Tuy vừa nhấc tay, gọi Hạ Dạ đến ngồi trên đầu mình, lại lấy âm phù gấp hình tam giác ngậm trong miệng, dương khí thịnh như mặt trời trong nháy mắt yếu dần rồi hoàn toàn biến mất.

     Đốt lên hai ngọn nến, trong phòng dán bùa bắt quỷ, những lá bùa này chính là để phòng ngừa vật kia ra tới phát hiện không đúng thì muốn chạy trốn, hết thảy đã có sắp xếp, Hạ Tuy dẫn Tằng Khả ngồi vào tấm thảm hình trứng.

     Vốn tấm thảm này là ở phòng ngủ trên lầu, bị Hạ Tuy bảo người lấy xuống, phía dưới tấm thảm dán rất nhiều bùa.

     Nếu Tằng Khả không tiếp nhận âm khí dưới đất, chỉ sợ vật kia không chịu ngoan ngoãn xuất hiện.

     "Không cần sợ hãi, một lát tôi sẽ bắt những vật trong mắt cô ra tới, có cảm giác gì cũng phải nhịn không được lên tiếng."

     Hạ Tuy cố gắng dịu dàng trấn an Tằng Khả, Tằng Khả tuổi còn trẻ một mình ở ngoài lập nghiệp, tâm tính tất nhiên không yếu đuối, lúc này lại biết mình có thể chữa trị được, đương nhiên cắn răng có thể nhẫn nhịn tất cả, ngoan ngoãn gật đầu, hai tay được Hạ Tuy tạo thành Thái thanh quyết.

     Tuy rằng như vậy cũng không thể dẫn khí, nhưng Thái thanh quyết lại có thể thu được Thái thanh khí, làm sạch thân thể và thần trí, để tà khí kiêng kị nghi hoặc, tìm không thấy đường trở về trên người Tằng Khả.

     Tác giả có lời muốn nói:  
        Chu Khải: Òa òa òa, không được làm nhân vật chính thì thôi, đến làm tùy tùng bên người nhân vật chính cũng không được, chỉ có thể giặt quần áo nấu cơm giữ trẻ con...

     Tiểu Dạ: Giữ trẻ con không cần anh bận tâm, nhanh đi ra ngoài vườn hoa dọn dẹp, tối hôm qua trời mưa chắc chắn đã bị lộn xộn cả rồi.

     Chu Khải: òa òa òa...

     Tiểu đêm: lại òa một tiếng nữa coi?

     Chu Khải: huhuhu?