Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 57: Mộng cảnh của bút thần 3



Mặc dù có suy đoán, nhưng Hạ Tuy không tùy tiện nói ra, chỉ để Mắt kính gọng vàng nói tường tận về tình hình của vị tinh anh trong nội bộ kia.

     Mắt kính gọng vàng tên là Bố Thoát Nội, tên rất cổ quái, sau này Hạ Tuy mới biết được Bố Thoát Nội là người Mông Cổ, ừ, một người Mông Cổ diện mạo nhã nhặn tuyệt không giống người Mông Cổ.

     Hơn nữa tên Thoát Nội còn có nghĩa là chim ưng, điều này làm cho Hạ Tuy mỗi lần nhìn thấy Bố Thoát Nội lại nhịn không được tưởng tượng ra không biết một con chim ưng mũm mĩm làm thế nào để bay lượn trên thảo nguyên Mông Cổ.

     Bố Thoát Nội là Chủ nhiệm bộ Chính trị của Cục an ninh quốc gia, văn phòng Hỗ trợ xã hội của Hạ Tuy thuộc quyền của Cục công an, Cục công an và Cục an ninh quốc gia hai cơ quan riêng biệt và khác nhau về cơ cấu, lần này Bố Thoát Nội trực tiếp tới tìm Hạ Tuy, đó là quyết định đã được Tổng cục công an ở Hải Thành thông qua.

     Bố Thoát Nội lúc này mới tự giới thiệu một chút, thoạt nhìn hắn là một người có vẻ giỏi xử lí các vấn đề ngoại giao, nói cách khác chính là rất am hiểu lòng người, từ lần đầu nhìn thấy Hạ Tuy là đã bắt đầu liên tục phân tích và đánh giá tính cách của Hạ Tuy rồi.

     Không tự giới thiệu ngay từ đầu, chỉ sợ cũng đã có suy tính đến phương diện này.

     Hạ Tuy cũng không ngại những thứ vòng vo trong lòng các chính khách này, chỉ cần mục đích của bọn họ là để giúp quốc gia ngày càng phát triển hơn là được rồi.

     Chỉ cần giống như Hạ Tuy bỏ qua những suy nghĩ khá mẫn cảm đi, nói thật, ở chung với một người khéo đưa đẩy như Bố Thoát Nội, kỳ thật cảm giác cũng không tệ lắm, bởi vì phương diện tâm lý và cảm xúc đều được đối phương cân nhắc rất kỹ.

     Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của những điều này là không làm tổn hại tới lợi ích của đối phương, mà vừa hay trên người anh lại có năng lực mà đối phương cần tới.

     Giữa người với người, sau khi tự giới thiệu thì cũng coi như gần gũi hơn một chút, Bố Thoát Nội đương nhiên lại có thêm một chút hảo cảm với Hạ Tuy, cũng chưa nói gì hay làm gì, chỉ là thay đổi ánh mắt và giọng điệu nói chuyện mà thôi, đôi mắt như biết cười thỉnh thoảng lại quan sát cảm xúc của Hạ Tuy, "Vị thành viên này họ Uông, hai ngày trước vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về tổng bộ báo cáo, đương lúc ngủ trưa ở tại ký túc xá của mình..."

     Bố Thoát Nội không nói tên của đồng nghiệp, chỉ gọi là Tiểu Uông.

     Nhiệm vụ của Tiểu Uông là gì Bố Thoát Nội cũng không đề cập, chỉ nói cho Hạ Tuy, Tiểu Uông suốt mười năm qua đều không trở về Hải Thị, kết quả vừa trở về ngày thứ ba trong lúc ngủ trưa đã nằm mơ, hoặc là nói đã nhìn thấy “kiếp trước”.

     Gặp phải việc này Tiểu Uông lập tức báo cáo với tổ chức, sau đó nghiêm túc chịu hỏi cung và thẩm tra, thậm chí còn dùng một ít công cụ cùng phương pháp tâm lý để khơi gợi tất cả những ký ức mà Tiểu Uông có thể bỏ sót.

     Nghe đến đó, Hạ Tuy tuy rằng chưa gặp mặt vị Uông tiên sinh kia, nhưng trong lòng đã vô cùng bội phục.

     Có thể lựa chọn biểu lộ tất cả mọi bí mật của mình cho người khác, chỉ là vì để tổ chức càng có thêm nhiều thông tin tình báo, thật không phải điều mà người bình thường nào cũng có thể làm.

     Lúc trước Bố Thoát Nội có nói đối phương tính tình cương quyết, lời này chính là thật sự khen ngợi.

     Tiểu Uổng nằm mơ, nhưng cũng chỉ là giấc ngủ trưa hơn hai mươi phút, nhưng ở trong mơ hắn đã trải qua hơn mười năm cuộc đời.

     Một tháng sau xảy ra tận thế, rồi sau đó hắn đi theo tổ chức rút lui khỏi căn cứ, trong quá trình đó đương nhiên có trải qua những chuyện hiểu lầm, phản bội quân đội này nọ, kết cục của Tiểu Uông chính là vì bảo vệ Cục trưởng mà bị dân chúng bạo loạn đánh chết.

     "... Đương nhiên, kết cục của giấc mơ này, chúng tôi đã có phân tích rất kỹ, hẳn là dựa trên tiềm thức trong cuộc sống của người đó, có người cho rằng vợ của mình ngoại tình, cho nên hắn sẽ bị vợ và tên nhân tình kia hại, chết trong đám xác sống kia."

     "Trong tầng sâu ý thức của Tiểu Uông rõ ràng không cho là mình sẽ chết trong miệng của xác sống, bởi vì thường hay thực hiện các nhiệm vụ bảo vệ dân chúng mà có khả năng gặp nguy hiểm đến tính mạng, bình thường ngay cả bản thân hắn cũng không hề có suy nghĩ này, như ở trong mơ đã bị khơi gợi ra, bởi vì thế kết cục của hắn là chết dưới tay của dân chúng."

     Nói tới đây, trên mặt Bố Thoát Nội xuất hiện nụ cười đây kiêu ngạo, "Trong tiềm thức của Tiểu Uông chính là vì Cục trưởng mà chết, ngay cả bản thân Tiểu Uông cũng không biết, là do chúng tôi dùng máy quan trắc cảm xúc mới biết được, Tiểu Uông đối với Cục trưởng có cảm xúc ngưỡng mộ."

     Ngay khi vừa nói xong, Bố Thoát Nội đan hai tay vào nhau, khuỷu tay chống lên mặt bàn, mu bàn tay nâng cằm, ánh mắt hơi hơi nheo lại, "Khiến chúng tôi cảm thấy không thích hợp chính là, bất kể là Tiểu Uông hay là người khác, những người trong mơ đều là những người có thật ngoài đời. Sau khi điều tra, những người đó không quen biết nhau, thậm chí chưa hề tiếp xúc lần nào, cũng không hề có chuyện trên đường tình cờ gặp nhau. Giống như vị tiên sinh bị vợ và nhân tình hại chết, vợ của hắn và người hắn nhận định là nhân tình của vợ hắn không hề quen biết nhau, vả lại một người thì ở Hải Thành, một người lại đang sống ở một thị trấn nhỏ xa xôi."

     Những sự việc không thể dùng khoa học để giải thích, bọn họ đều cảm thấy vô cùng không thích hợp.

     Cục an ninh quốc gia chính là cơ quan đầu tiên ở Hoa quốc công khai cơ quan tình báo, ở tất cả các tỉnh, huyện đều có trinh sát viên, Bố Thoát Nội là người ở phân cục Hải Thành, đương nhiên đã tìm hiểu rất kỹ hai vụ án trước và sau khi văn phòng hỗ trợ xã hội thành lập.

     Đối với mục đích cuối cùng của Cục công an khi phê duyệt thành lập phòng hỗ trợ xã hội, cũng vô cùng đồng tình, như thế, sau khi phát hiện giấc mơ về tận thế không thích hợp, Bố Thoát Nội đã tranh thủ buổi tối tới viếng thăm.

     Sở dĩ Bố Thoát Nội nói rằng giấc mơ này là một thế giới trong mơ, không phải là chuyện vô căn cứ, mà là bởi vì sau khi bọn họ bí mật mời tất cả những người trùng sinh về làm việc, đối chiếu tất cả kí ức họ từng trải qua, phát hiện “kiếp trước” mà bọn họ "Trải qua", đại bộ phận các sự vật sự việc đều diễn tiến theo cùng một hướng.

     "Có vẻ Hạ trưởng phòng đã có một vài suy nghĩ trong lòng?"

     Bố Thoát Nội mỉm cười nhìn Hạ Tuy.

     Hạ Tuy liên kết từ đầu đến cuối các sự việc đối phương đã kể, gật gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu, "Đầu tiên tôi có nghĩ tới truyền thuyết về Bút thần trong dân gian, nhưng mà ruốt cuộc là dạng người gì lại có thể sử dụng cây bút này mà còn sáng tạo ra được một thế giới trong mơ hoàn chỉnh như vậy, điểm này khiến tôi rất hoang mang, cũng không thể xác định."

     Bố Thoát Nội vừa kinh ngạc vừa tò mò, "Cái đó, chính là bút thần trong truyện Bút thần Mã Lương?"

     Hạ Tuy gật đầu, "Đây chỉ là một bản đơn giản hơn của một câu chuyện cổ mà thôi, tôi từng được nghe người ta kể cho nghe nguyên bản của câu chuyện này, nói là có một thư sinh, gia cảnh bần hàn, vì kiếm tiền mua thuốc chữa bệnh cho mẫu thân đang bệnh nặng, nên đã viết thoại bản (kiểu viết tiểu thuyết hồi xưa). Mỗi ngày ban ngày đọc sách buổi tối viết thoại bản, đột nhiên có một ngày, thư sinh bỗng phát hiện những câu chuyện mình viết hình như là có thật, xuất hiện ở một trấn nhỏ cách đó không xa, giống như đã tự trở thành một thế giới, có người đi đường vô tình đi lạc vào đó, sau khi đi ra, sôi nổi kể lại mình đã sống ở một thế giới khác vài thập niên, bản thân thì dường như đã quên gần hết cuộc sống ở hiện tại, nhưng lại vừa hay có nét tương đồng với câu chuyện trong thoại bản."

     Bố Thoát Nội nghe còn có chuyện như thế, tò mò hỏi, "Thư sinh kia kết cục ra sao?"

     Hạ Tuy giương mắt nhìn Bố Thoát Nội, đặt chén trà xuống, "Có người từng đọc thoại bản nghe thấy chuyện của người kia kể, phát hiện không thích hợp, nghi ngờ thư sinh viết thoại bản không phải người thường, vì thế mới dò hỏi nhiều người tìm đến nơi, nhưng phát hiện thư sinh đã chết ở trước bàn, trên tay còn có vẻ như đang cầm bút, mà bút lại không cánh mà bay. Mà thư sinh cả người khô héo giống như đã chết được vài thập niên, vừa đụng vào lập tức hóa thành tro bụi."

     "Mọi người cho rằng thư sinh là yêu ma biến thành, đã mang mẫu thân đang bệnh nặng nằm liệt giường của thư sinh lên giàn hỏa thiêu, tro cốt rải ở đường cái nơi đông người lui tới, tùy ý cho người qua đường đi lại giẫm đạp."

     Cái chết như vầy ở cổ đại, có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.

     Bố Thoát Nội còn đang tư duy theo hướng các tiểu thuyết của mấy thanh niện nghiện mạng bây giờ hay đọc, sợ rằng suy nghĩ của mình không đủ tân tiến lại bị Hạ Tuy coi thường, không ngờ tới kết cục lại không phải là thư sinh đó mở ra con đường hùng bá thiên hạ có được mọi thứ từ quyền thế, của cải, người đẹp không thiếu thứ gì.

     Bố Thoát Nội uống một ngụm trà lạnh, quên đi suy nghĩ ngớ ngẩn vừa rồi của mình, quay lại phương thức tư duy bình thường, "Nói như vậy thế giới trong mơ đó rất có thể do bút thần sáng tạo ra, mà người điều khiển cây bút đó cũng không phải người thường?"

     Thư sinh chính là bởi vì năng lực không đủ, cho nên đã bị mộng cảnh của bút thần phản phệ mà chết, vậy cây bút thần đó cuối cùng đã đi đâu?

     Nói tới đây, Bố Thoát Nội cảm thấy con tim có chút mệt mỏi, bọn họ cực khổ duy trì an ninh quốc gia, an toàn xã hội, vậy mà người ta chỉ dùng một cây bút đã có thể khiến cho xã hội lâm vào khủng hoảng.

     Hạ Tuy như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cũng hỏi ngược lại, "Bố chủ nhiệm, có thể tìm ra những điểm giống nhau của những người từng đi vào giấc mơ đó, dựa theo anh đã nói, cảnh trong mơ này với thế giới hiện thực giống như hai thế giới song song vậy, phạm vi ảnh hưởng cũng rộng, có khả năng tôi phải đi vào một chuyến."

     Nếu phạm vi ảnh hưởng còn nằm trong phạm vi của Hải Thành, như vậy có phải có thể xác định người tạo ra cảnh trong mơ cũng đang ở Hải Thành?

     Những mà Hải Thành cũng là một trong những đô thị lớn mang tầm quốc tế, muốn tìm một người trong hiện thực, không khác gì mò kim đáy bể.

     Nếu liên tục bắt người rồi thả ra, cho dù tốc độ bắt giữ của bọn người Bố Thoát Nội có nhanh hơn nữa, cũng không có khả năng bắt toàn bộ người trong thời gian ngắn?

     Đến lúc đó nói không chừng lại càng làm lòng dân hoang mang.

     Xã hội yên ổn lại gặp phải nguy cơ nghiêm trọng, Hạ Tuy không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

     Ánh mắt phía sau mắt kính của Bố Thoát Nội lóe lên, đứng lên bắt tay Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, tấm lòng vì nước vì dân của ngài, tôi quả thật đồng cảm sâu sắc, nói ra không sợ ngài chê cười, những đồng chí trong bộ phận của chúng tôi gần đây đều nỗ lực phá được vụ án này, đã tuyển ra vài đội viên, nhưng bởi vì lo lắng cho tình trạng tinh thần của bọn họ, cho nên vẫn luôn không dám thử. Bây giờ có ngài tham gia, vấn đề an toàn coi như đã được giải quyết."

     Lại nói dựa vào địa vị mà nói, khẳng định là Bố Thoát Nội cao hơn Hạ Tuy nhiều.

     Nhưng từ lúc nhìn thấy Hạ Tuy, biểu hiện của Bố Thoát Nội lại vô cùng lễ phép và kính trọng, đây không phải là vì thân phận trưởng phòng văn phòng hỗ trợ xã hội của Hạ Tuy, mà là đối với bản lĩnh phi phàm của Hạ Tuy.

     Chỉ cần không phải là người ngu xuẩn tự cao tự đại, cúi đầu trước người có năng lực, cũng sẽ không cảm thấy đây là chuyện gì phải xấu hổ cả.

     Huống chi cái người khiến người khác phải cúi đầu này, còn có một thân bản lĩnh liên hệ quỷ thần.

     Bởi vì trước đó đã nói rất nhiều, mục đích của Bố Thoát Nội cũng chính là muốn Hạ Tuy tham gia, nói vòng nói vo đem đề tài dệt thành một cái lưới, để Hạ Tuy dựa theo tư duy bình thường tự mình đi vào tấm lưới đó.

     Hạ Tuy cũng không để ý những chuyện này, cũng bắt tay đối phương, hỏi thăm những người bọn họ chọn là ai.

     "Dựa theo tình trạng của Tiểu Uông, cho nên tất cả những người được chọn đều có ý chí kiên cường, vả lại tư duy logic cũng không thể yếu."

     Chính nhờ năng lực tư duy logic đủ mạnh, Uông tiên sinh đã tự dựa vào tư duy của mình để tìm ra một điểm bất hợp lí, sau đó từng bước phá tan thế giới vững chắc được gọi là “kiếp trước từng trải qua”.

     Hạ Tuy gật gật đầu, nhưng không đồng ý cho nhiều người đi vào.

     "Một thế giới càng tiếp nhận nhiều người thì sẽ càng trở nên mạnh hơn, như vậy năng lực tự động chỉnh sửa quy tắt sẽ càng hoàn thiện. Chỉ cần Uông tiên sinh đi vào cùng tôi thôi, đến lúc đó tôi sẽ dùng biện pháp để buột chặt hai người lại với nhau, tránh để Mộng cảnh đó lại tra xét ký ức của chúng tôi, nếu lổ hổng logic đó của Uông tiên sinh vẫn còn tồn tại, có lẽ đó sẽ là một nơi để đột phá."

     Thế giới của mộng cảnh chắc chắn không thể dưng không mà phá vỡ, dù sao nói không chừng bên trong đã mang theo ý thức và thần hồn của rất nhiều người cùng tiến vào đó.

     Đột ngột bị phá vỡ, nhẹ thì những người chợt tỉnh giấc sẽ đau đầu như búa bổ, nặng thì trực tiếp bị hao tổn thần hồn, hoặc là thần trí xảy vấn đề, hoặc là thần hồn bị tổn thương quá nhiều lâm vào trạng thái ngủ say, trở thành người thực vật.

     Bố Thoát Nội gật gật đầu, "Vậy bây giờ chúng tôi trở về, sẽ bàn bạc suốt đêm, nhưng mà ngài chỉ mang một mình Tiểu Uông đi vào liệu có an toàn không?"

     Dựa theo lời kể của Tiểu Uông, nếu chết ở thế giới trong mơ thì sẽ trở về thế giới hiện thực, nhưng nếu không kịp thời dựa vào lỗ hỗng logic mà sắp xếp lại ký ức, chỉ cần một chút không tin tưởng vào tư duy của bản thân mình thôi, cho dù là người có lợi hại hơn thì cũng sẽ nhất quyết nhận định rằng bản thân mình là người đã trùng sinh.

     Hạ Tuy gật đầu, "Yên tâm, nếu như là tận thế thì tôi vẫn có thể tự bảo vệ bản thân."

     Như thế, việc này cũng gần như quyết định xong rồi.

     Tiễn Bố Thoát Nội, Hạ Tuy kể sơ lược với Hạ Đông, buổi tối lúc đang ngồi thiền, Hạ Dạ đang ngồi xếp bằng trong lòng Hạ Tuy lặng lẽ mở một con mắt ngắm Hạ Tuy.

     Phát hiện Hạ Tuy vẫn nhắm mắt không hề có động tĩnh gì, Hạ Dạ lần nữa nhắm mắt giữ yên lặng, cẩn thận chờ thêm chút nữa, xác định Hạ Tuy thật sự đã chìm vào không cảnh, đây chính là lúc cảnh giác đối với thế giới bên ngoài yếu nhất, lúc này nó mới bay tới trước mặt Hạ Tuy.

     Hạ Dạ cắn đầu ngón tay của mình, hàm răng sắc bén dễ dàng cắn rách đầu ngón tay, nhưng miệng vết thương lại không chảy ra máu mà lại là hắc khí đen lượn lờ bay ra.

     Hạ Dạ lặng lẽ đưa đầu ngón tay ấn về phía huyệt Thái Dương của Hạ Tuy, lúc sắp đụng vào lại bị một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt.

     Hạ Tuy thở dài, mở mắt ra, tay còn lại kháp thủ quyết muốn xoa vết thương cho Hạ Dạ, Hạ Dạ bẹp miệng giãy nãy, "Không cần, tôi muốn ký khế ước với ông."

     Hạ Tuy mặc kệ cứ đưa tay xoa làm miệng vết thương của nó khép lại, hai tay luồng dưới nách Hạ Dạ, giơ nó lên cao, "Ký khế ước cái gì! Ngoan ngoãn tu hành, cậu đã mang họ của tôi, vốn đã được thiên đạo ghi dưới cùng một cái hộ khẩu rồi, còn cần phải vậy không?"

     Hạ Dạ lắc lắc khuôn mặt nhỏ, vẫn là không vui lòng, "Tôi không muốn đầu thai, đầu thai rồi tôi không còn là tôi nữa."

     Nó không muốn quên tên mập chết tiệt, hơn nữa đầu thai chuyển thế làm người, tên nhát gan như Chu Khải kia cũng có thể khi dễ một đứa trẻ nhỏ nó, mới không cần đâu!

     "Vậy mà cậu còn ký khế ước với tôi? Chờ khi tôi chết cậu còn phải đi theo, có mệt không."

     Hạ Dạ vừa rồi lén lút tưởng muốn ký khế ước chính là loại liên kết giữa thần hồn, cho dù đi bao xa, chỉ cần thần hồn còn là có thể đi tìm đối phương, vả lại cũng không thể ở cách nhau quá xa.

     Hạ Dạ hừ hừ hai tiếng không nói lời nào.

     Hạ Tuy chỉ cần nghĩ một chút cũng biết tên tiểu quỷ Tiểu Dạ tại sao đột nhiên lại có ý tưởng này, không phải là lo lắng cho hắn, nên muốn đi theo cùng vào thế giới trong mơ hay sao.

     Biết nói thẳng ra sẽ làm tên tiểu quỷ này ngại ngùng, Hạ Tuy cũng không truy hỏi nguyên do nữa, thở dài, đặt Hạ Dạ lên đùi, "Tiểu Dạ, có chuyện còn cần nhờ cậu giúp đỡ, chờ lúc tôi đi vào thế giới trong mơ cậu có thể cùng đi theo không? Nghe nói bên đó là mạt thế, rất đáng sợ rất nguy hiểm."

     Hạ Dạ vốn còn đang rầu rĩ không vui, nghe vậy khóe miệng nhịn không được lại cong lên, lông mày cũng nhướng cao, nhưng bản thân nó không nhận ra, nhếch cằm kiêu ngạo nói, "Hừ, vậy tôi đành phải cố gắng đồng ý vậy, ai bảo tôi với ông lại cùng một hộ khẩu chớ."

     Coi như là dỗ dành xong rồi, nói đến cái này đề tài, Hạ Dạ đột nhiên nhớ tới lúc trước lúc mình muốn mang họ giống với Hạ Tuy thì Hạ Tuy đã thở dài, "Lúc trước có phải ông rất không tình nguyện hay không? Bây giờ đã biết tôi lợi hại rồi chứ gì!"

     Hạ Tuy không nghĩ rằng tiểu quỷ này lại còn nhớ tới chút việc nhỏ này, giải thích suy nghĩ lúc đó của mình, "Chính là số mệnh này của tôi, đến bản thân còn thiếu chút nữa chết đói, nếu không phải bây giờ gặp được bọn người già Lý, tôi sợ rằng không có tiền nuôi cậu."

     Tuy rằng một con tiểu quỷ cũng không cần ăn cái gì, nhưng thỉnh thoảng cũng phải cho chút nhang đèn chứ, cho dù yêu cầu đó vô cùng đơn giản, nhưng mà hồi trước làm sao có thể so với bây giờ.

     Hạ Tuy có thể tự mình sống cuộc sống thiếu thốn đó, nhưng cũng không muốn người khác đi theo mình sống cơ cực như vậy, mặc kệ là người hay là quỷ.

     Nút thắt để lâu trong lòng cuối cùng cũng được tháo, tâm trạng của Hạ Dạ tốt hơn rồi, nói cũng nhiều hơn, hỏi Hạ Tuy có phải có cách nào khác cùng dẫn nó vào thế giới trong mơ hay không.

     Nói cho cùng đi vào cảnh trong mơ chỉ là ý thức, cũng chính là một phần nhỏ của ba hồn bảy phách, dưới tình huống này lại muốn mang theo cả một đoàn người cùng vào, người bình thường sẽ không làm được, cũng không thể xác định người mình mang theo có phải thật hay không, lỡ như là người mình tưởng tượng ra, vậy là xong rồi.

     Hạ Tuy xác định bản thân có cách, Hạ Dạ lúc này mới từ con quỷ lải nhải trở nên lạnh lùng như thường ngày, cùng Hạ Tuy ngồi xuống tiếp tục tu hành.

     Sáng hôm sau Hạ Tuy được một chiếc xe hơi khiêm tốn đón đến một biệt thự ngoại ô, lúc ở cửa biệt thự đã gặp được Tiểu Uông trong lời của Bố Thoát Nội tối qua, cũng đoán rằng "Tiểu Uông" chính là biệt danh mà Bố Thoát Nội dùng để che dấu danh tính của đồng nghiệp mà thôi.

     Bởi vì Tiểu Uông này tuyệt đối không nhỏ, dáng người khôi ngô cao lớn, tuổi tác nhìn không lớn lắm, bởi vì đối phương sắc mặt ngăm đen, lại còn để râu quai nón kín cả nửa khuôn mặt, lúc cười chỉ thấy hàm răng trắng, giống như một tên ngốc vậy, căn bản không thể nghĩ rằng một người như vậy lại có thể tìm ra lổ hổng logic mà phá tan giấc mộng “kiếp trước”.

     Tiểu Uông không còn nhỏ gặp được Hạ Tuy, nhếch miệng cười sáng lạn, giống như Hạ Tuy là chiến hữu lâu năm vậy, kết quả sau khi đi vào tầng hầm của biệt thự, cả khuôn mặt lại trở nên bình thường, không còn là loại vừa nghiêm túc vừa khí thế nữa.

     Vừa vặn tương phản, con người chân thật nhất của đối phương cũng thể hiện ra bản thân là một người bình thường không hề đặc sắc cũng không có chút cảm giác tồn tại nào.

     Giống như ánh mắt sắc bén tràn đầy khí thế đó chưa từng tồn tại.

     Tiểu Uông cũng không nói nhiều lời, thậm chí dọc đường cũng không cố bắt chuyện với Hạ Tuy, mang theo Hạ Tuy đến phòng nghiên cứu dưới lòng đất, có một tầng đang chuyên môn bí mật nghiên cứu những người được gọi là trùng sinh trở về.

     Những người trong đội nghiên cứu cũng không phải bắt riêng rẽ bọn họ rồi giải phẫu này nọ, mà thậm chí còn mang bọn họ chia thành từng tổ vào ở cùng nhau, thông qua quan sát cách bọn họ nói chuyện với nhau, phân tích cảm xúc, lời nói, ngôn ngữ hình thể của bọn họ lúc giao tiếp để thu thập tài liệu nghiên cứu.

     Hạ Tuy đứng bên ngoài có thể nhìn thấy những người bên trong đang làm gì, lúc nói chuyện cũng có người chuyên phân tích ngôn ngữ ghi chép, không có chỗ nào trong khu sinh hoạt chung lại không có thành viên chuyên trách tiến hành thu thập dữ liệu.

     "Khu A-09 phía trước là nơi tập trung những người có địa vị và quyền lực ở tận thế."